Chúng tôi cách một tấm cửa kính, nhìn vào trong thì thấy Trần Dao vốn đang nằm trên giường bệnh ngồi dậy, làm Phó Yến Chu sợ đến mức lùi về sau vài bước.
"Trần Dao, không phải em chết rồi sao?"
"Anh biết là em không sao mà, chắc Kiều môn chủ gì đó nhìn lầm rồi."
Trần Dao không lên tiếng mà ngồi ở đó, phát ra tiếng khóc "hức hức" giống như tiếng trẻ con.
Phó Yến Chu đi tới an ủi cô ta.
Anh ta vỗ vai Trần Dao, Trần Dao cũng tựa đầu lên vai Phó Yến Chu, cười hạnh phúc.
"Chúng ta sinh em bé này ra được không."
Cô ta vừa nói vừa vuốt bụng mình.
Vẻ mặt Phó Yến Chu sợ hải.
"Đứa bé? Trần Dao, em đang nói cái gì vậy, anh có chạm vào em đâu."