Nhất Lộ

Chương 45: Bắt đầu lại



Sau khi phải nghĩ cách ứng phó những chuyện làm người ta đau đầu, Trương Tử Đồng cuối cùng cũng hơi thoải mái một chút, tuy rằng Hồ Dịch Bân vẫn đôi lúc tạo phiền phức cho nàng, nhưng ít ra chuyện công việc là có hiệu quả, Lữ Đào là Giám đốc của một ngân hàng thương mại, hắn cơ bản đã đồng ý các khoản vay của tập đoàn Hằng Tín, có thể giúp sẽ giúp hết sức.

Mà chuyện làm cho cả thể xác và tinh thần của nàng vui sướng nhất đó là thái độ của Triệu Thanh Khê đối với nàng trong khoảng thời gian này, thế nào đều cảm thấy...Nàng đang yêu đương với mình.

Đi K thị công tác hai ngày, chuyện đầu tiên khi trở về đương nhiên là gặp mặt Triệu Thanh Khê, từ sân bay ngồi xe công ty chạy thẳng đến một nhà hàng đã đặt chỗ trước đó, tám giờ tối N thị đã lên đèn sáng rực rỡ, Trương Tử Đồng nhìn ra ngoài cửa sổ, có một loại cảm xúc gọi là nỗi nhớ nhà.

"Hi ~ Tử Đồng, hoan nghênh trở về!"

Tâm tình một đường bay lên của Trương Tử Đồng bị người trước mắt đánh vỡ trong nháy mắt, ai có thể nói cho nàng biết vì sao Hồ Dịch Bân lại xuất hiện ở đây, xuất hiện trong nhà hàng này, xuất hiện ở bên cạnh Triệu Thanh Khê?

"Sao Hồ thiếu lại ở đây?" Trương Tử Đồng thật sự là không miễn cưỡng được chính mình, nàng cười không nổi, cho nên trong mắt Triệu Thanh Khê, Trương Tử Đồng là thật sự tức giận.

Hồ Dịch Bân cười nói: "Ta cùng Triệu tiểu thư đến."

Trương Tử Đồng liếc mắt nhìn Triệu Thanh Khê một cái, trong ánh mắt kia tràn ngập khó hiểu cùng chất vấn.

"Không phải là Tử Đồng không chào đón ta chứ?"



"Không có."

"Không có là tốt rồi."

...

Triệu Thanh Khê cảm thấy rất bất đắc dĩ khi phải ngồi ở một bên thưởng thức hai người cao thủ trong lĩnh vực giao tiếp đánh thái cực tới lui với nhau, "Nàng tựa hồ đã bắt đầu cảm thấy phiền." Chính lúc nghĩ như vậy, di động của Triệu Thanh Khê liền vang lên.

Trương Tử Đồng rốt cục có thể để cho miệng nghỉ ngơi một chút, tạm thời không cần nói đầy miệng những lời hư tình giả ý xã giao với Hồ Dịch Bân, toàn tâm toàn ý nhìn Triệu Thanh Khê nghe điện thoại.

"A lô."

"Thanh Khê, ta mang thai, làm sao bây giờ a!?"

Thanh âm kinh hoàng thất thố của Lý Chân truyền đến, Triệu Thanh Khê lơ đãng che khuất ống nghe, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Bây giờ ngươi ở đâu?"

"Tiệm KFC bên cạnh bệnh viện thành phố."

"Ngươi ở đó chờ một chút, ta lập tức đến ngay."

Trương Tử Đồng thấy Triệu Thanh Khê cúp điện thoại, vì thế hỏi: "Làm sao vậy?"

"Đồng nghiệp có chút việc, ta đi qua xem một chút.". ngôn tình hài

"Ta đi cùng ngươi."

Tiệm KFC kia cũng gần nhà hàng, chỉ mất vài phút đi bộ, đây là việc riêng của Lý Chân, Triệu Thanh Khê không hy vọng Trương Tử Đồng biết đến. Về phần Hồ Dịch Bân, Triệu Thanh Khê nhìn hắn một cái, đại khái Trương Tử Đồng cũng có thể ứng phó.

"Rất gần, ta tự mình đi là được rồi, các ngươi từ từ ăn đi."

Trương Tử Đồng thấy Triệu Thanh Khê liếc mắt nhìn Hồ Dịch Bân một cái, sau đó lập tức từ chối đề nghị để mình cùng đi, nhất thời trong lòng cảm thấy thật không thoải mái, là muốn cho Hồ Dịch Bân và mình có cơ hội cùng một chỗ sao? Là muốn đem mình đưa cho nam nhân mà nàng từng khuyên mình phải cẩn thận sao?

"Đồng nghiệp của ngươi ở đâu? Làm sao ta đến đón ngươi."

"Không cần, ta ngồi xe taxi trở về là được rồi."

Lúc này Trương Tử Đồng là thật sự tức giận, khẩu khí của nàng không tốt nói: "Tùy ngươi."

Triệu Thanh Khê nhìn qua cửa kính của tiệm KFC thì tìm được Lý Chân, Lý Chân vừa thấy nàng tựa như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng giữ chặt cánh tay của nàng, "Thanh Khê, làm sao bây giờ? Ta nên làm cái gì bây giờ a?"

"Đừng vội, rốt cuộc sao lại như vậy?" Triệu Thanh Khê kéo tay Lý Chân xuống, sau đó hỏi nàng.

"Kỳ của ta đã muộn nửa tháng còn chưa tới, ta chỉ là có chút hoài nghi, sau khi tan tầm ta đến bệnh viện thành phố kiểm tra, kết quả là có thật."

Lý Chân lộ ra bộ mặt đau khổ, nữ hài tử vốn sáng sủa như vậy bây giờ cả người cũng không có tinh thần, trong lòng Triệu Thanh Khê cũng không chịu nổi, "Lý Hạo Vũ biết không?"

"Ta chưa nói cho hắn."

"Sao còn chưa nói cho hắn?"

"Chúng ta mới cùng một chỗ mấy tháng, hơn nữa hai ngày trước hắn còn nói muốn chia tay, bây giờ nói cho hắn ta có con với hắn, hắn sẽ nghĩ ta như thế nào a? Còn người nhà của hắn, người nhà của ta, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào a?"

"Ngươi không phải bọn họ, làm sao ngươi biết bọn họ nghĩ như thế nào?" Triệu Thanh Khê nhìn nhìn ngoài cửa sổ, dòng xe cộ vội vàng, bóng đêm tĩnh lặng như nước, "Ngươi không thể bởi vì lo sợ kết quả không như ngươi mong muốn mà không nói ra mọi chuyện, càng không thể bởi vì lo sợ không có tương lai mà đánh mất đi dũng khí để hướng đến tương lai."

"Lý Chân, ngươi luôn phải đưa ra lựa chọn, ngươi yêu, hoặc là ngươi sợ hãi."

Lý Chân trầm mặc không nói, Triệu Thanh Khê cũng không nói nữa, nàng lẳng lặng nhìn những viên đá chìm nổi trong ly sprite màu trắng, từng chút từng chút hòa tan, giống như người kia, đem một phần tình cảm trầm trọng bỏ vào trong lòng nàng, sau đó từng chút từng chút xâm nhập, bất tri bất giác, sau đó tất cả những thứ từng là của người xa lạ lại chầm chậm trở thành của mình.

Nàng nghĩ: Triệu Thanh Khê, ngươi cũng phải lựa chọn, ngươi quan tâm, hoặc là ngươi luyến tiếc.

...

Thật lâu sau, Lý Chân mới nói: "Thanh Khê, đêm nay đến chỗ của ta được không?"

Nhìn thấy Triệu Thanh Khê không có trả lời nàng, tựa hồ là đang nghĩ đến cái gì, Lý Chân nói: "Ta rất sợ, trong đầu thật loạn, ngươi ở cùng ta được không?"

"Được." Cuối cùng, Triệu Thanh Khê gật gật đầu.

Hồ Dịch Bân đưa Trương Tử Đồng về nhà, lúc xuống xe, Hồ Dịch Bân nửa đùa nửa thật nói: "Không mời ta đi lên uống chén trà sao?"

Nàng đã sớm là tâm phiền ý loạn đến một trình độ nhất định, rốt cuộc cũng không thể hoà nhã được nữa, vừa nghĩ đến chuyện Triệu Thanh Khê thế nhưng lại đưa Hồ Dịch Bân theo cũng khi mình đi công tác trở về, liền muốn phát hỏa, "Ngại quá, trong nhà không trà."

"Vậy còn cà phê?"

"Cũng không có."

"Ok, vậy nước lọc thì có chứ? Ta không ngại."

Hồ Dịch Bân vẫn manng theo nụ cười tự tin mê người, Trương Tử Đồng nghiêm mặt nói: "Nhưng ta để ý."

Hồ Dịch Bân còn chưa có phản ứng đến, nàng lại nói tiếp một câu: "Tái kiến, Hồ thiếu." Sau đó xoay người trực tiếp về nhà.

Một mình ngồi trong phòng khách không mở đèn, không biết mục đích là cái gì, có lẽ là ngọn đèn quá sáng sẽ làm sâu sắc thêm phần cô độc khó nhịn kia, Trương Tử Đồng thầm nghĩ ngồi trong bóng đêm chờ đợi một người khác trở về.

Nàng không có đợi được Triệu Thanh Khê về, chỉ chờ được một cuộc điện thoại, Triệu Thanh Khê nói: "Ta ở chỗ của đồng nghiệp, buổi tối không về, ngươi nghỉ ngơi sớm một chút."

Trương Tử Đồng nói: "Được."

Sau đó cúp điện thoại, sau đó nữa, nàng dùng hết tất cả khí lực, ném chiếc điện thoại vào cái bình hoa cũng đang đứng cô đơn như nàng vậy, vỡ nát một cái, không bằng vỡ cả một đôi.

Ban đêm luôn im lặng, tiếng chiếc điện thoại nặng nề nứt vỡ cùng tiếng thanh thúy của bình hoa vỡ nát đan vào bên tai, lòng của nàng, tối nay không thể bình tĩnh nữa.

"Ngủ đi, ngày mai lại quyết định nên làm như thế nào." Triệu Thanh Khê nói với Lý Chân.

"Ngươi cũng ngủ đi."

"Ân."

Triệu Thanh Khê nhắm mắt lại, cũng không thể ngủ yên, nàng có thể đoán được, lúc này Trương Tử Đồng hẳn là đang một người phát hỏa, có lẽ nàng sẽ tựa vào sopha, có lẽ nàng sẽ ngồi trên mặt đất ở trước khung cửa sổ sát đất, làm cho người ta bất lực lại làm cho người ta đau lòng.

Không sao, đêm nay, ta thức cùng ngươi.

Ngày mai, chúng ta sẽ bắt đầu lại.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.