Nếu không phải giọng điệu cùng biểu tình của ông ta không có vẻ gì khác thường còn khá ôn hòa thì đám người đã cho rằng ông ta đang bất mãn rồi. Mà có khi họ mong rằng ông ta sẽ như thế hơn. Nhưng tiếc là không. Sùng Minh khó thấy không biểu hiện ra sự ngờ vực đối với thái độ của Lữ Ngạn. Người làm ăn tâm tư thâm sâu, miễn Lữ Ngạn không gây sự thì hắn chẳng cần bận tâm chi cho mệt.
“Tính tình cậu ấy đơn giản, ngược lại dễ trông hơn rất nhiều người nặng tâm tư, tai thì nghe nhưng miệng thì kiếm rất nhiều chuyện cho người khác làm. Nếu cậu ấy có thể giữ được tính cách như vậy có thể cũng là chuyện tốt.”
Sùng Minh không nhìn biểu tình của đám người đang hóng hớt xung quanh, thản nhiên dung túng cho Bạch Thụy còn không quên đá xéo người khác. Nhưng khiến người ta khó tin được nữa là, Bạch Thụy sau khi nhìn thấy Sùng Minh ra mặt nói chuyện cho mình, vậy mà tiếp tục cúi đầu sự nghiệp chiến đấu với thức ăn… Đám người thật lòng rất ba chấm với hình ảnh trước mặt này, trong tâm lai không khỏi ganh ghét khi nhìn thấy Bạch Thụy được bảo bọc như vậy. Từ bao giờ làm minh tinh lại thoải mái đến mức này? Bao nhiêu người mới vào nghề không bị chèn ép thì cũng bị quy tắc ngầm… Bạch Thụy có tài đức gì?
Chuyện khó tin đã thấy, còn khiến cho một vài người càng thêm không ưa Bạch Thụy, cho dù sau đó Lữ Ngạn và vài người đầu tư không hề làm khó Bạch Thụy như trong tưởng tượng đám người có kinh dị trong lòng nhưng ngoài mặt lại không có để lộ thái độ gì khiến người ta chú ý. Họ chỉ là đồng thời có thêm một số ý nghĩ và cái nhìn rõ ràng hơn về Bạch Thụy, sau đó theo chân đám nhà đầu tư tản đi. Đương nhiên không ít người suy tư nguyên nhân Lữ Ngạn tỏ ra hiền hòa với Bạch Thụy như vậy. Nếu không phải ông tỏ ra không biết cậu thì có lẽ họ đã nghĩ ông chính là người phía sau cậu rồi. Nhưng không ngoại lệ ông biết người phía sau Bạch Thụy là ai… Tiêu Tầm trong lòng thật sự là nghĩ như vậy, nên ông quyết định trở về thăm dò Lữ Ngạn một chút. Người già rồi, chịu không nổi con giun mang tên tò mò.
Sau đó không lâu trong phòng bao chỉ còn người của đoàn làm phim, bên nhà đầu tư đều về hết. Lúc này không khí xung quanh mới trở nên thoải mái ít cố kỵ hơn. Đám diễn viên rôn rả cười giả tạo hoặc là thật tình xã giao với nhau, cũng xem như là hài hòa.
Sùng Minh trước khi ngồi xuống lại bên cạnh Bạch Thụy thì bắt gặp cái nhìn của Trác Dịch. Người sau bị phát hiện lại không có bối rối, đối với hắn nở nụ cười chuyên nghiệp không thể chê được dù trước khi dời đi hắn còn không quên quét qua Bạch Thụy… Không, có lẽ ngay từ đầu đối tượng mà Trác Dịch nhìn là Bạch Thụy mới đúng. Sùng Minh trong lòng động động nhưng ngoài mặt lại không nói tiếng nào. Hắn lịch sự gật đầu đáp lại Trác Dịch rồi an vị bên cạnh tiểu minh tinh vẫn còn đang cắm đầu vào chiến đấu với đám đồ ăn của cậu, hoàn toàn mặc kệ những người cùng bàn vô tình hay cố ý âm thầm săm soi mình.
“Bạch Thụy, hiện tại tôi không thể không tin sau lưng cậu có kim chủ đó. Còn là loại bự nữa.”
Tô Miện ngồi bên cạnh nhỏ giọng giống như không có gì hỏi dù rõ ràng cậu ta đã nhịn hết nổi rồi mới không nhịn được hỏi ra. Ai biết người kia lại…
“Cậu cũng không kém.”
Bạch Thụy vẻ mặt không chút thay đổi vì câu thăm dò của Tô Miện, ngược lại còn đáp một câu khiến Tô Miện giật mình, mém chút là không giữ được biểu tình.
“Cậu thật là…”
Tô Miện trong lòng đánh thót ngoài miệng lại cười lởi sởi cảm thán.
Cuộc nói chuyện không hiểu mà đi vào ngỏ cụt mặc cho đương sự hồn nhiên không biết gì. Bạch Thụy giống như chỉ là thuận miệng nói đùa xem như trả đũa Tô Miện dò hỏi cậu mà thôi, sau đó không hề để ý đến hắn nữa. Tô Miện nhìn Bạch Thụy khuôn mặt ngốc nghếch kia không biết có nên cảm thấy may mắn hay không. Nhưng bản thân Tô Miện vẫn còn giữ lại một tia ngờ vực về con người thật của Bạch Thụy tiểu bạch ngọt này. Rốt cuộc cậu có thật sự là giống như bề ngoài biểu hiện hay đang giả ngốc? Lù lù vác cái lu mà chảy?
Ý nghĩ này không chỉ hiện lên trong lòng Tô Miện mà những người khác kể cả Sùng Minh đều không ngoại lệ.
Còn Bạch Thụy đâu?
Sau khi những người quan trọng như Tiêu Tầm lần lượt về hết thì đám minh tinh lúc này mới lục đục đứng lên. Bạch Thụy ăn no rồi nhìn Sùng Minh tỏ vẻ muốn về.
“Cậu về à?”
Tô Miên nhìn hai người đứng dậy thì thuận miệng hỏi. Cậu ta còn không quên nói thêm: “Tôi cũng đi.”
Thế là bốn người hai minh tinh hai trợ lý dưới ánh mắt dò xét của đám người cùng nhau hướng cửa đi đến.
Ai biết trong lúc chờ đợi hai người Sùng Minh đi lấy xe Trác Dịch lại không biết từ lúc nào đã đến sau lưng họ.
Bên cạnh anh ta không có trợ lý đi theo. Khi hai người họ nghĩ hắn cũng đang đợi xe thì lại nghe hắn nói: “Có thể cho tôi quá giang một đoạn đường không?”
Trước khuôn mặt quốc dân và nụ cười gần như khiến cho bất cứ ai đều khó có khả năng mở miệng từ chối, lại còn rõ ràng là đang hướng về phía Bạch Thụy hỏi chứ không phải là cả hai Tô Miện ngẩn ra một chút. Sau đó cậu ta theo bản năng nói: “Trợ lý anh…”
“Tôi về trước.”
Ấy thế mà Bạch Thụy lại chẳng đợi cho Tô Miện nói xong. Cậu vừa nhìn thấy xe của Sùng Minh đã sải bước chân lao ra đường, không cho ai kịp phản ứng đã chui tọt vào trong xe. Chiếc xe lại càng không theo thói thường vọt một cái chạy mất dạng. Chỉ còn để lại một đám bụi đường phảng phất giống như đang chê cười ai đó nghĩ quá đơn giản.
“…”
“…”
Tô Miện giật giật khóe môi một hồi nhìn cảnh này có cả lúc lâu mới cứng miệng quay qua nhìn Trác Dịch ngập ngừng hỏi: “Vậy giờ anh cùng tôi về?”
Cậu thề, cậu là thật tâm, không phải cố ý móc mỉa gì đại ảnh đế người ta đâu.
Nhưng y như rằng Tô Miện đã tiên liệu được, Trác Dịch không hề tỏ ra gượng gạo chút nào, ngược lại còn cười khổ nói: “Không phải hướng của cậu không giống của anh sao? Thôi cậu về đi.”
Nói rồi anh ta thản nhiên quay đầu đi ngược vào nhà hàng, để lại một mình Tô Miện trơ trọi đứng đó. Thái độ dứt khoát khiến Tô Miện há hốc mồm. Nhưng lại khiến cậu ta lần nữa có cái nhìn mới về Trác Dịch người này. Có điều Tô Miện không khỏi cảm thán một câu ảnh đế đúng là ảnh đế.
Ting ting.
Tô Miện cứng ngắt ở đó một lúc, cho đến khi nghe tiếng còi xe bảo mẫu của mình mới hoàn hồn mà chạy ra ngoài, nhanh chóng leo lên xe khi mắt thấy có fan đã nhận ra cậu ta và đang hướng đến đây.
“Cậu có chuyện gì thế?”
Mạc Hoài qua gương chiếu hậu nhìn thấy vẻ mặt kỳ dị của Tô Miện thì khó hiểu hỏi.
“Anh có cảm thấy Trác Dịch có ý với Bạch Thụy không?”
Tâm bát quái của Tô Miện nổi lên, tựa như đã nghẹn rất lâu rồi mà không nhịn được phun ra với Mạc Hoài.
“Không nghe nói anh ta thích đàn ông.”
Mạc Hoài không đáp thẳng ngược lại nói. Có điều trước khi Tô Miện tỏ vẻ gì thì anh ta còn nói thêm: “Nhưng Trác Dịch đúng là cư xử khá kỳ lạ với Bạch Thụy. Có điều theo tôi thấy thì Bạch Thụy có vẻ không ưa anh ta lắm… Không ngoại lệ cậu ta là người trì độn.”