Năm hai đại học, La Man gia nhập câu lạc bộ hoạt hình.
Một câu lạc bộ mà cô nàng đã muốn gia nhập từ lúc còn chưa vào đại học, nhưng bởi vì Quý Túc nên bị bỏ qua.
Lúc này La Man mới phát hiện, hóa ra câu lạc bộ ở đại học thật sự rất thú vị. Các cô gái rất dễ thương, đám con trai cũng y như thế.
Đương nhiên không phải là tất cả con trai đều dễ thương, ít nhất có một người, cực kỳ cực kỳ không đáng yêu.
Một cậu em trai khóa dưới vừa mới vào câu lạc bộ, sau khi nhìn chằm chằm hai cái đuôi ngựa của cô mười mấy giây, cuối cùng nói: “Đàn chị, chị có biết sự khác biệt giữa đáng yêu thật sự và giả vờ đáng yêu không?”
Ngày hôm đó, La Man và cậu đàn em mới vào câu lạc bộ đã làm một trận “mắng chửi lẫn nhau” cực kỳ chấn động. Tất cả trai lẫn gái có mặt ở đó đều sợ đến ngây người.
Và cuối cùng, La Man trở thành người chiến thắng trong trận chiến “mắng chửi” này với ưu thế nho nhỏ.
Từ đó, ở chỗ La Man cậu đàn em này không có tên, chỉ có một biệt hiệu.
Chó đàn em.
“Tôi nói cho cậu biết.” La Man mặc một chiếc váy nhỏ xinh xắn, buộc tóc hai chùm dễ thương, giày da nhỏ đạp lên chiếc ghế trước mặt chó đàn em. Với chiều cao nhỏ bé nhưng lại cực kỳ (có phong thái) nữ vương, cô nàng cảnh cáo:
“Sau này tốt nhất đừng có gặp tôi, gặp thì cũng trốn đi cho tôi, nếu không tôi thấy cậu một lần thì sẽ mắng một lần, cút!”
Chó đàn em không cút, cậu lấy lại tinh thần từ trong trận chiến mắng chửi vừa rồi, làm lơ những đàn anh đàn chị đang trợn mắt hốc mồm xung quanh, kinh ngạc nhìn cô gái trước mặt.
Thân thể nhỏ bé có một nguồn năng lượng thật lớn.
Trong đầu cậu bỗng hiện ra một câu như vậy.
Sau đó cậu kinh ngạc phát hiện, vì những lời này mà đột nhiên, đàn chị nhỏ bé trước mặt thật sự có chút đáng yêu.
La Man cảm thấy chó đàn em trời sinh có thể là một tên bị M nặng.
Lúc trước La Man bảo cậu ta đi đường vòng, kết quả cứ như có độc vậy, ngày nào cô nàng cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét kia.
Chẳng những không cút xa, chó đàn em còn lăn đến bên cạnh cô nàng.
“Đàn chị đi ăn cơm à? Đến tầng mấy đấy? Đi cùng nhé?”
“Đàn chị, có phải chị chưa thành niên không? Sao tôi lại có cảm giác chị còn nhỏ hơn cả tôi nữa đó.”
Cậu mới nhỏ, cả nhà cậu đều nhỏ!
Sao cậu phiền phức thế chứ hả!
La Mạn nén giận, cắn chặt răng, cô nàng cảm thấy mình cần phải cho cậu đàn em trước mặt một trận mắng để dạy dỗ.
Thế rồi chó đàn em lấy ra một tấm vé.
“Đàn chị có muốn đi BML [1] không? Ở đây tôi có một vé dư, đi cùng nhé?”
[1] Bilibili Macro Link (BML) là sự kiện offline quy mô lớn hàng năm của bilibili, cộng đồng văn hóa và giải trí thời thượng lớn nhất Trung Quốc dành cho giới trẻ.
La Man: “…”
Tại sao một tấm tôi cũng chưa cướp được, thế mà cậu lại có thể có một tấm dư?
La Man im lặng một lát: “… Đi.”
Chó đàn em cười tủm tỉm đưa vé cho cô nàng: “Vậy đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau…”
“Tôi chuyển tiền cho cậu.” La Man cúi đầu bấm vài cái trên điện thoại rồi ngẩng lên: “Cảm ơn vé của cậu.”
Sau đó quay lưng bỏ đi.
Chó đàn em đơ người một lúc rồi lấy điện thoại di động ra, trên Alipay chuyển qua một số tiền, so với giá vé còn nhiều hơn một chút.
Lúc chuyển khoản, La Man còn giải thích sơ qua lý do đưa thêm tiền.
Tiền công.
Chó đàn em: “…”
Aizz, theo đuổi người khác thật là khó.
Một ngày nọ, La Man gặp lại Quý Túc.
Ở trên đường đến tòa nhà dạy học.
La Man ngẩng đầu nhìn Quý Túc đã lâu không gặp, bỗng có cảm giác như đã rất lâu rồi.
Nghĩ đến việc mình đã từng thích anh ta như vậy, bây giờ ngẫm lại, hình như đã thật sự nhạt phai.
Quý Túc vẫn giống như trước đây, dịu dàng nói chuyện với La Man như không có chuyện gì xảy ra cả. La Man có chút ngẩn ngơ.
Lúc trước chính là vì sự dịu dàng như vậy nên cô mới đâm đầu vào.
Cuối cùng vỡ mộng mới dừng bước chân.
La Man gật đầu định đi, nhưng rồi cô bỗng bắt lấy tay áo Quý Túc. Khóe môi Quý Túc cong cong, hỏi cô có chuyện gì.
“Tiền bối.” La Man ngẩng đầu nhìn Quý Túc. “Sau này đừng cười với những cô gái khác như vậy nữa, đặc biệt là những cô gái mà anh không có cảm tình.”
Quý Túc hơi sửng sốt. La Man nói tiếp: “Huống hồ anh vốn không hề muốn cười.”
Nụ cười trên mặt Quý Túc biến mất.
“Tôi đã từng rất thích anh, thích anh dịu dàng, thích anh luôn kiên nhẫn. Tôi cảm thấy mình chưa từng gặp được chàng trai nào hoàn hảo như vậy, mãi về sau tôi mới nhận ra rằng căn bản không có người hoàn hảo.”
Người càng hoàn hảo bao nhiêu thì trong lòng lại càng ẩn chứa một con ác quỷ.
“Tất cả ảo tưởng đã tiêu tan, tôi đã nhìn thấy bộ dạng thật của anh, vậy nên bây giờ anh có cười với tôi cũng chẳng ích gì.”
La Man đi.
Quý Túc bỗng nhớ đến lời Kiều Lam đã từng nói.
Bi kịch của cha mẹ anh không phải là vì cha anh mắc hội chứng Asperger mà là vì ngay từ lúc bắt đầu, mẹ anh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ chân thật nhất của cha anh.
Anh ta căm ghét cha mình.
Nhưng chẳng biết tự khi nào, anh ta lại trở thành một con người giống cha của mình như đúc.
Những lời Kiều Lam từng nói lại chậm rãi văng vẳng bên tai.
Cô nói mình đã nhìn thấy dáng vẻ chân thật nhất của Đàm Mặc, cô thích nhất bộ dáng đó của cậu ta.
Dáng vẻ chân thật nhất.
Nhưng dáng vẻ chân thật nhất của anh ta…
Quý Túc bỗng bật cười.
Dáng vẻ chân thật nhất của anh ta, có lẽ sẽ chẳng ai thích.
Giống như La Man vậy, sau khi phát hiện ra bộ mặt thật của anh ta thì không còn chút lưu luyến nào cả.
La Man nói chuyện với Quý Túc xong thì gặp chó đàn em.
Chó đàn em nhìn chằm chằm cô cả nửa ngày rồi lại ngẩng đầu đăm đăm nhìn bóng lưng Quý Túc hồi lâu: “Đó là ai?”
“Đàn anh của tôi.” La Man thuận miệng nói, xong rồi lập tức phản ứng lại, sao cô lại nói chuyện với cậu ta.
La Man xoay người định đi nhưng lại bị cậu đàn em bắt được tay áo.
“Tên đàn anh mà trước đây chị đã theo đuổi rất lâu đó sao?”
“Đúng vậy.” La Man không chút xấu hổ thừa nhận, nói xong còn dạt dào hứng thú hỏi: “Có phải rất đẹp trai không?”
Đàn em: “…”
“Đẹp trai cái rắm ấy.”
La Man không lưu tình chút nào: “Cậu còn không đẹp trai bằng cái rắm đâu!”