Nguyên Phối Nghịch Tập - Kim Nguyên Bảo

Chương 94



Các trưởng lão nghe được tiếng đập cửa xe thì quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Hạ Quân sắc mặt đen sì đang nhìn bọn họ chằm chằm.

Hạ Quân lạnh lùng nói: “Các vị trưởng lão, dám lặp lại những gì các người vừa nói trước mặt anh tôi một lần nữa không?”

Các trưởng lão cười ngượng ngùng rồi nhanh chóng lên xe rời đi.

Bạch Dạ bước xuống từ trên xe: “Những lời bọn họ vừa nói là thật sao? Chỉ cần Hạ Sâm làm không tốt sẽ bị loại khỏi vị trí gia chủ à”

“Ừ.” Hạ Quân khóa cửa xe lại: “Tiếp nhận chức vụ gia chủ là dựa vào năng lực. Nếu năng lực không đủ, không thể khiến Hạ gia phát triển hơn thì sẽ bị thay thế. Đây cũng chính là lý do tại sao vị trí gia chủ không truyền lại cho ông nội cùng với cha của tôi. Với tính tình của bọn họ, hoàn toàn không thể đảm đương được trách nhiệm của vị trí này. Vậy nên cụ nội mới giao trách nhiệm cho anh cả. Anh cả tôi cũng không dễ dàng gì, mười tám tuổi đã phải cai quản nhà họ Hạ. Tôi nghe mẹ nói rằng, lúc ban đầu mọi người không hề nghe theo anh cả, anh cả phải dùng rất nhiều cách mới khiến mọi người sợ hãi và nghe theo.”

Bạch Dạ lại hỏi: “Nếu như anh cậu không được đảm nhận vị trí gia chủ, vậy tiếp theo sẽ thế nào?”

“Có khả năng rằng anh cả sẽ phải chịu phạt. Tình hình cụ thể tôi cũng không rõ lắm, dù gì thì từ trước đến nay chưa từng có tiền lệ cho việc loại bỏ người đang ở vị trí gia chủ. Cậu phải hỏi anh tôi mới biết được.” Hạ Quân đưa Bạch Dạ tới sân của Hạ Sâm rồi mới về phòng của mình.

Bạch Dạ nhìn thấy Hạ Sâm rảnh rỗi ngồi ngoài vườn phơi nắng, trên mặt bàn là một đống tài liệu vẫn chưa xử lý.

Hạ Sâm nhìn thấy Bạch Dạ trở về, vẫy vẫy tay ý bảo cậu ngồi xuống bên người.

Bạch Dạ ngồi xuống rồi nói: “Vừa rồi tôi nghe các trưởng lão nói rằng muốn loại bỏ anh khỏi vị trí gia chủ, tại sao anh vẫn còn nhàn rỗi ngồi đây phơi nắng thế này, anh không sợ rằng sẽ phải chịu phạt sao?”

Thật ra trong lòng cậu cũng có chút áy náy. Nếu cậu không bảo mấy người Hắc Bát làm quỷ sai, cướp chuyện làm ăn của Hạ Sâm, có khi hắn cũng chẳng đến mức đứng trước nguy cơ bị mất chức gia chủ thế này.

Hạ Sâm cong cong khóe môi, khẽ cười nói: “Loại bỏ thì loại bỏ, về sau tôi càng có nhiều thời gian tự do hơn để xử lý công việc của mình. Huống chi tôi đã tính toán cả rồi, chờ tới khi cậu tốt nghiệp, chúng ta sẽ về giới Tu chân, bảo bọn họ phái những người khác tới tiếp quản Hạ gia ở phàm giới.”

“Tự anh không muốn làm gia chủ khác hoàn toàn với việc bị loại bỏ khỏi chức vị này. Nếu anh bị đuổi khỏi vị trí gia chủ sẽ phải chịu phạt, hơn nữa còn mất hết thực quyền. Những người trước kia anh từng đắc tội chắc chắn sẽ nhân cơ hội này để chèn ép anh.”

Hạ Sâm cười hỏi: “Cậu lo lắng cho tôi à?”

Bạch Dạ sửng sốt, khinh bỉ nói: “Chúng ta là bạn đời, cùng hội cùng thuyền với nhau. Nếu anh xảy ra chuyện, chẳng lẽ tôi sẽ yên ổn chắc?”

Ý cười trên khóe miệng của Hạ Sâm ngày càng sâu hơn: “Nói cũng đúng.”

“Vậy tiếp theo anh có tính toán gì? Đợi đến ngày bị loại bỏ khỏi vị trí gia chủ sao?”

“Cậu không cần phải suy nghĩ quá nhiều về chuyện này đâu.” Hạ Sâm xoa xoa đầu của cậu: “Cậu sắp thi rồi, mau trở về phòng đọc sách đi.”

“Tôi ăn cơm trước rồi đọc sách sau.” Bạch Dạ vừa mới nói xong thì bụng lại sôi lên: “Đúng là lạ thật. Mấy ngày gần đây tôi rất nhanh đói, hơn nữa còn ăn cực kỳ nhiều. Một người mà ăn suất cơm của năm người mới cảm thấy no. Hiện tượng kỳ quái này có phải cũng do trúng độc gây nên không?”

Hạ Sâm không trả lời cậu mà hỏi: “Ngoại trừ việc ăn nhiều và nhanh đói ra thì còn có chỗ nào không thoải mái không?”

Bạch Dạ nghĩ nghĩ: “Còn rất dễ cảm thấy buồn ngủ. Ngồi nghịch điện thoại một chút đã ngáp dài ngáp ngắn rồi. Anh cũng thấy đấy, thời gian ngủ của tôi vô cùng dài, thiếp đi một giấc đã qua một buổi chiều, một ngày ít nhất phải ngủ từ mười hai đến mười lăm tiếng đồng hồ.”

“Vậy cậu còn xảy ra những chuyện kỳ lạ như chảy nước miếng liên tục nữa không?”

“Tạm thời không có.”

Hạ Sâm dặn dò người giúp việc bê cơm trưa đến đại sảnh: “Cậu ăn no xong thì đi ngủ đi, tỉnh dậy rồi đọc sách cũng được.”

“Ừ. Bảo bọn họ nhanh nhanh bê đồ ăn vào đi, giờ tôi đang thấy đói không chịu được nữa rồi.” Vừa rồi Bạch Dạ chỉ cảm thấy hơi đói, nhưng bây giờ cơn đói cồn cào khiến cậu cảm thấy cực kỳ khó chịu, giống như đã ba bốn ngày không được ăn cơm vậy, cả người đều không còn chút sức lực nào.

Chờ tới khi ăn cơm xong, người lại bắt đầu thấy buồn ngủ. Cậu thật sự không chịu được nữa, đành phải lên giường nằm xuống. Trước khi rơi vào giấc ngủ, cậu nghĩ rằng nhất định phải tìm cơ hội đến bệnh viện để làm kiểm tra, hơn nữa việc này không thể để cho người nhà họ Hạ biết được. Nếu như bọn họ biết, rất có khả năng sẽ ngăn cản cậu hoặc là âm thầm tìm bác sĩ để sửa lại kết quả kiểm tra.

Có điều phải làm thế nào để cắt đứt cái đuôi Hạ Quân bây giờ?

Cậu vừa mới có suy nghĩ như vậy, ngày hôm sau giáo viên đã tuyên bố kỳ thi lần này sẽ trộn lẫn các phòng thi, có nghĩa là những sinh viên học cùng một lớp chưa chắc đã được thi cùng một phòng với nhau. Đối với Bạch Dạ mà nói thì đây là một chuyện cực kỳ tốt, cũng là cơ hội thiên thời địa lợi để thoát khỏi Hạ Quân. Càng may mắn hơn chính là cậu không cùng một phòng thi với hắn.

Hai ngày trước khi kỳ kiểm tra tới, những giảng viên không giảng bài nữa mà bảo các em tự mình ôn tập bài học. Có sinh viên chăm chỉ cầm sách đọc thuộc, có sinh viên thì lại vô cùng lười biếng, thấy không phải lên lớp liền chạy đến tiệm net chơi game, vậy nên không khí cũng không khẩn trương lắm. Thẳng cho đến ngày bước vào phòng thi, những sinh viên ham chơi mới bắt đầu cảm thấy hối hận. Bởi vì bọn họ không đọc sách nên khi nhìn thấy đề thi hoàn toàn không viết ra được chữ nào.

Bạch Dạ và Hạ Quân không cùng một phòng thi, có điều chỉ cách nhau một lớp học. Hai ngày thi đầu tiên, mỗi lần làm bài xong Bạch Hạ đều ngoan ngoãn chờ Hạ Quân đi ra từ phòng thi.

Hạ Quân chỉ lo lắng Bạch Dạ sẽ tổn thương đến bụng chứ không ngờ rằng cậu có suy nghĩ đến bệnh viện kiểm tra, vậy nên mỗi ngày đưa Bạch Dạ đến phòng thi xong sẽ trở về phòng của mình để làm bài nghiêm túc.

Hắn là một sinh viên ngoan, đợi đến khi hoàn thành hết toàn bộ câu hỏi mới ra khỏi phòng thi, khi đó cũng thường là lúc chuông nộp bài vang lên. Hơn nữa hai ngày gần đây Bạch Dạ đều vô cùng nghe lời, nếu ra khỏi phòng thi trước cũng sẽ ngoan ngoãn đứng ở ngoài hoặc là ngồi trong phòng học chờ hắn. Chính hắn cũng không ngờ rằng, tới ngày thứ ba là ngày cuối cùng của kỳ thi Bạch Dạ lại nộp bài trước một tiếng đồng hồ rồi lặng lẽ đi đến bệnh viện gần đó.

Sau khi Bạch Dạ bước vào bệnh viện, điều đầu tiên cậu làm là lập tức đến khoa da liễu đang có ít người tới khám nhất để đăng ký, không tới mười phút đã có người gọi số của cậu. Cậu cũng không trông cậy gì vào việc bác sĩ da liễu sẽ nhìn ra vấn đề của mình. Vậy nên khi vào phòng làm việc để điền thông tin làm kiểm tra, cậu đã trả thêm một chút phí để đi cửa sau, nhưng có một số kiểm tra cần phải có người đi cùng mới được làm.

Cậu nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy Thành Trấn vẫn là người nhất thích hợp.

Thành Trấn đang ở trường học, cách bệnh viện cũng khá gần, hơn nữa cậu ấy là người tu chân, chắc chắn sẽ hiểu kha khá về việc trúng độc, hơn nữa cũng sẽ giữ bí mật với Hạ Quân. Bảo cậu ấy tới đây, Bạch Dạ cũng yên tâm.

Bạch Dạ cũng không biết Thành Trấn đã thi xong hay, cho nên cậu gửi tin nhắn cho bạn mình trước rồi đi theo y tá làm những kiểm tra không cần người nhà.

Mười phút sau, Thành Trấn ra khỏi phòng thi và nhận được tin nhắn của Bạch Dạ. Dựa theo ý của cậu, Thành Trấn không kể cho bất cứ ai về việc Bạch Dạ tới bệnh viện mà lập tức vọt tới đó tìm bạn mìnH.

Cậu ta nhanh chóng chạy tới thôi: “Bạch Dạ, cậu không sao chứ?”

Bạch Dạ vừa đi vừa nhỏ giọng nói: “Mấy người nhà họ Hạ nói mình ngộ độc thức ăn. Nhưng mình vẫn cảm thấy thái độ của bọn họ rất kỳ quái, khiến mình có cảm giác như đang bị lừa vậy, vậy nên mình mới chạy tới bệnh viện để làm kiểm tra. Có như vậy mới yên tâm được.”

Thành Trấn thở phào nhẹ nhõm: “Nếu cậu bị ngộ độc do ăn phải đồ ở giới Tu chân, có khả năng là bệnh viện cũng không kiểm tra ra được, hay là để mình xem cho cậu nhé.”

“Sớm biết rằng cậu cũng có thể kiểm tra thì mình còn chạy đến bệnh viện làm gì.” Bạch Dạ duỗi tay trước mặt Thành Trấn, tiện thể nói ra những triệu chứng gặp phải từ khi trúng độc: “Sau khi mình bị trúng độc, khẩu phần ăn cũng trở nên cực kỳ lớn, một người mà ăn bằng năm người. Hơn nữa còn rất dễ cảm thấy đói, buổi sáng vừa mới ăn no xong mà không đến hai tiếng đồng hồ sau đã cảm thấy bụng sôi ùng ục rồi. Còn rất dễ thấy buồn ngủ nữa, thời gian ngủ bỗng trở nên nhiều hơn. Đúng rồi, còn có một lần nước miếng của mình không ngừng chảy ra, cực kỳ cực kỳ khoa trương, giống như vòi nước chảy ào ào vậy.”

“Trước khi kiểm tra cho cậu, mình cũng không dám ra kết luận sớm.” Thành Trấn vừa bắt mạch cho cậu, vừa quan sát tình hình bên trong cơ thể. Hai người đi thang máy cùng với y tá lên lầu trên để làm những kiểm tra khác.

Bạch Dạ lại nói: “Mình nghe ông nội của Hạ Quân nói, vị trí trúng độc của mình nằm ở phần bụng, cậu kiểm tra chỗ đó chắc sẽ ra đấy.”

“Ừ.” Thành Trấn trực tiếp xem xét lục phủ  ngũ tạng của cậu, sau đó cả người sững lại, đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Bạch Dạ nhìn thấy biểu cảm của cậu ta không đúng lắm liền hỏi: “Cậu nhìn ra cái gì vậy?”

Thành Trấn do dự: “Mình không biết rằng có nên nói cho cậu hay không, sợ rằng sau khi mình nói ra, nếu có chuyện gì phát sinh thì mình không đoán trước được hậu quả.”

“Cậu mau nói đi, không nói sẽ làm người khác mất hứng lắm, lúc đấy mình sẽ thấy rất khó chịu.”

Thành Trấn quan sát bốn phía và nhìn những người xung quanh: “Đợi đến khi rời khỏi chỗ này mình sẽ nói cho cậu biết.”

Nếu như đã biết chuyện gì xảy ra rồi thì Bạch Dạ cũng không cần phải làm kiểm tra nữa. Cậu nói một tiếng với y tá rồi cùng Thành Trấn rời khỏi bệnh viện.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Thành Trấn tìm một chỗ nào đó rồi dừng xe lại, nghiêm túc nhìn Bạch Dạ: “Bạch Dạ, sau khi tôi nói cho cậu, cậu nhất định phải bình tĩnh.”

Bạch Dạ hỏi: “Chẳng lẽ mình sắp chết rồi sao?”

Tuy rằng những người nhà họ Hạ đều nói rằng cậu không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng chính hành động của bọn họ lại khiến cậu có suy nghĩ như vậy. Hơn nữa cậu cũng từng tính cho mình một quẻ, mệnh của cậu rất dài, chưa chết ngay được, nhưng những chuyện khác tính không ra.

“Không phải.” Thành Trấn khóa cửa xe lại, hít một hơi thật sâu rồi lại thở ra, sau đó nhanh chóng nói: “Cậu mang thai.”

“Ha!!!??” Bạch Dạ cho rằng hắn đang nói đùa: “Vừa rồi mình nuốt nước miếng nên không nghe rõ lời cậu nói, cậu lặp lại một lần nữa đi.”

“Cậu mang thai.” Thành Trấn cẩn thận giải thích một lần: “Giống như một người phụ nữ đang mang thai vậy, trong bụng có bào thai, hơn nữa còn là bốn đứa trẻ. Người nhà họ Hạ không nói cho cậu biết, chắc hẳn là do lo lắng cậu không chấp nhận được việc này, vậy nên mới giấu giếm cậu.”

Tức khắc, trong đầu Bạch Dạ trống rỗng.

Mang thai?

Cậu mang thai ư?

Đường đường là một người đàn ông mà lại mang thai à?

Đùa nhau hay gì.

Thành Trấn nhìn thấy cậu đơ ra một chỗ, cẩn thận hỏi: “Bạch Dạ, cậu có ổn không?”

Bạch Dạ vẫn ngây ngốc như vậy.

“Bạch Dạ?” Thành Trấn lo lắng cậu kích thích quá mức, lắc lắc vai của cậu.

Qua hồi lâu, Bạch Dạ mới chậm rãi lấy lại tinh thần: “Cậu vừa mới nói gì cơ? Có thể lặp lại một lần nữa không.”

“……” Thành Trấn thở dài: “Mình biết cậu rất khó chấp nhận chuyện này, nhưng đó là sự thật.”

Thật ra nếu đổi lại là bất cứ người đàn ông nào khác đều không thể nào dễ dàng chấp nhận chuyện này.

Bạch Dạ khó tin: “Nhưng mình là đàn ông cơ mà, làm sao có thể mang thai được?”

Thành Trấn an ủi cậu: “Ở giới Tu chân, việc khiến đàn ông mang thai cũng không khó lắm. Mình từng nghe qua có không ít đàn ông mang bầu rồi, cậu không cần cảm thấy bản thân mình dị hợm.”

Bạch Dạ hỏi: “Nói như vậy là Hạ Sâm thay đổi thể chất của mình, khiến mình mang thai ư?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.