Nguyên Phối Nghịch Tập - Kim Nguyên Bảo

Chương 60



“Vừa rồi tôi nói cái gì hả?” Bạch Dạ ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi nói không lôi Hạ Sâm ra thì Hạ Quân lại cho rằng tôi dễ bắt nạt.”

Hạ Quân, quản gia: “……”

Ngộ Duẫn đại sư sốt ruột nói: “Không phải câu này, là câu trước cơ.”

“Câu trước hả?” Bạch Dạ lại nghĩ nghĩ: “Tôi nói về sau mọi người có ai cần độ kiếp, đầu thai, không sinh con cái, dắt nhân duyên, trừ ám khí, cầu phúc, thăng quan phát tài, cầu mưa cầu gió, cầu mùa màng bội thu,vv……”

Ngộ Duẫn đại sư nghe đến đó, kích động nói: “Đúng đoạn mùa màng bội thu, chính là câu này.”

“Ngài muốn cầu mùa màng sao? Hòa thượng mấy người thì cần mùa màng bội thu làm gì? Muốn khách hành hương đến chùa dâng hương nhiều hơn à?” Bạch Dạ sờ cằm: “Cũng không phải không được.”

“Không, không phải. Bần tăng không cầu cho khách hành hương đến chùa dâng hương, bần tăng muốn giúp cho nông dân dưới chân núi được mùa. Giờ đã vào mùa thu rồi, qua một thời gian nữa sẽ đến vụ thu hoạch. Nhưng trong một vài năm gần đây, những cơn mưa vô cùng ít, rất nhiều cây nông nghiệp bị khô héo, cho dù sống sót thì tỷ lệ kết trái cũng cực kỳ thấp. Chỉ sợ đến khi thu hoạch, thu nhập của người nông dân chẳng được bao nhiêu. Điều kiện sinh hoạt của bọn họ vốn dĩ đã không tốt, nếu như mùa màng thất bát thì sinh hoạt sẽ càng thêm khó khăn.”

Bạch Dạ ngạc nhiên nhìn Ngộ Duẫn đại sư: “Không ngờ rằng ngài nhỏ tuổi như vậy nhưng đã hiểu được thế nào là thương dân như con. Từ từ đã, ngài bao nhiêu tuổi? Ngài sẽ không giống Ngộ Thâm đại sư đâu nhỉ, thoạt nhìn chỉ khoảng trên dưới 40 tuổi nhưng trên thực tế lại hơn một trăm tuổi? Vẻ bề ngoài của mấy người tu chân đúng là lừa gạt người ta mà”

Hạ Quân, quản gia: “……”

“Bần tăng năm nay mười lăm.”

“Cũng may tôi không nhìn lầm.” Bạch Dạ quay đầu nhìn Hạ Quân: “Đúng rồi, anh cậu bao nhiêu tuổi? Chắc không phải hơn trăm tuổi đâu nhỉ?”

Hạ Quân trợn mắt: “36 tuổi.”

“Vậy thì tốt.” Bạch Dạ tiếp tục chủ đề lúc trước: “Còn về chuyện mùa màng bội thu……”

Không đợi cậu nói hết câu, Ngộ Duẫn đại sư vội vàng nói: “Sau khi thành công chắc chắn sẽ có hậu tạ.”

Bạch Dạ vui vẻ: “Hòa thượng ngày nay đúng là nhanh tay nhanh mắt.”

Tiếp theo, Hạ Quân vỗ một phát vào gáy của cậu.

Quản gia, Ngộ Duẫn đại sư: “……”

Bạch Dạ buồn bực nhìn về phía Hạ Quân.

Hạ Quân giả vờ: “Tôi chẳng làm gì cậu cả.”

Bạch Dạ nhếch mép: “Tôi cảnh cáo cậu. Nếu cậu còn động chân động tay với tôi nữa thì tôi sẽ kiện cậu tội bất lịch sự.”

Hạ Quân: “……”

Bạch Dạ quay đầu nhìn Ngộ Duẫn đại sư: “Tôi cảm thấy cách làm của mọi người rất kỳ lạ. Số tiền trả cho tôi để có được mùa màng bội thu không biết lớn hơn bao nhiêu lần so với thu nhập của người nông dân, không bằng trực tiếp đưa số tiền đó cho người nông dân thì có lợi hơn.”

Ngộ Duẫn đại sư giải thích: “Chùa của chúng tôi từng giúp đỡ bọn họ về mặt tài chính. Một lần hai lần thì vẫn ổn, nhưng nếu số lần nhiều lên, người nông dân sẽ sinh ra tính ỷ lại. Hiện tại đã có một hai hộ nông dân đang chờ Bách Lâm Tự phát tiền cho bọn họ. Nếu về sau còn tiếp tục như vậy, có khả năng bọn họ sẽ không trồng trọt nữa mà chờ Bách Lâm Tự nuôi họ.”

“Ừm, mọi người làm như vậy là đúng.” Bạch Dạ hút 50 rương tạ lễ vào trong túi gió: “Lần này mọi người tặng cho tôi nhiều lễ vật như vậy đủ để tôi giúp cho những người dân ở đó được mùa rồi. Huống chi còn là vì dân phục vụ nữa, càng không thể lấy tiền được.”

Ngộ Duẫn đại sư vui mừng: “Cảm ơn Bạch tiền bối.”

“Hiện tại cơ thể tôi không thể cử động được, việc này phải hoãn lại hai ngày nữa mới làm được.” Bạch Dạ không muốn nằm bất động cả ngày trên giường giống như một người tàn phế, như vậy cuộc đời này còn có ý nghĩa gì nữa?

Haiz, cậu phải cố gắng dẫn khí vào cơ thể để nâng cao tu vi của bản thân mới được.

Ngộ Duẫn đại sư quan tâm hỏi: “Bạch tiền bối, cơ thể ngài sao vậy?”

“Không có chuyện gì to tát cả, qua hai ngày nữa là ổn thôi.” Bạch Dạ nói với quản gia: “Tôi muốn mời mấy người Ngộ Duẫn đại sư ở lại ăn cơm.  Ông dặn dò đồ bếp nấu toàn món chay cho bữa trưa nhé.”

“Vâng.” Quản gia nhân cơ hội đi dặn dò đầu bếp, nhanh chóng trở lại đại viện báo cáo mọi chuyện cho ông chủ: “Lão gia, lão thái thái, chắc chắn hai người sẽ không tin được Ngộ Duẫn đại sư tìm Bạch tiên sinh làm gì đâu.”

“Làm gì? Không phải tìm Bạch Dạ để làm việc sao?” Sau đó ông nội Hạ không biết lại nghĩ ra cái gì đó, vội vàng hỏi: “Chẳng lẽ Ngộ Duẫn đại sư cảm thấy Bạch Dạ có duyên với Phật môn nên muốn nó xuất gia quy y cửa Phật? Như vậy thì tốt, Bạch Dạ có thể ly hôn với  A Sâm rồi.”

Bà nội Hạ hỏi quản gia: “Thật sự như vậy sao?”

“Tất nhiên là không phải.” Quản gia bất lực: “Ai lại đi tìm người quy y còn tặng lễ vật chứ?”

Bà nội Hạ gật đầu: “Nói cũng phải, vậy Ngộ Duẫn đại sư tìm Bạch Dạ có chuyện gì?”

Quản gia cũng không muốn gieo rắc hy vọng cho hai người:“Ngộ Duẫn đại sư tới để cảm tạ Bạch tiên sinh vì đã giúp ngài ấy cùng với các sư huynh độ kiếp thành công.”

“Cái gì?!” Ông nội Hạ khiếp sợ đứng bật dậy: “Ông lặp lại lần nữa đi.”

Quản gia lặp lại cậu mình vừa nói: “Ngộ Duẫn đại sư tới để cảm tạ Bạch tiên sinh vì đã giúp ngài ấy cùng với các sư huynh độ kiếp thành công.”

Bà nội Hạ không dám tin: “Một người bình thường như Bạch Dạ làm sao có thể giúp người khác độ kiếp được.”

“Chính miệng Ngộ Duẫn đại sư nói vậy, sao có thể là giả được?”

Bà nội Hạ nhìn về phía ông nội Hạ: “Chẳng lẽ Bạch Dạ tìm A Sâm để giúp bọn họ độ kiếp à?”

“Đã chứng thực được buổi tối hôm trước chính là thiên lôi, cho dù A Sâm có bản lĩnh thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể nào làm được chuyện này.”Ông nội Hạ hỏi quản gia: “Ngộ Duẫn đại sư có nói Bạch Dạ làm thế nào để giúp huynh đệ nhà hắn độ kiếp thành công không?”

Quản gia lắc đầu: “Về điểm này thì không nói. Có điều Ngộ Duẫn đại sư đã nhờ Bạch tiên sinh giúp cho mùa màng năm nay được thuận lợi hơn, Bạch tiên sinh cũng đồng ý giúp đỡ rồi.”

Ông nội Hạ hừ lạnh một tiếng: “Một thằng nhóc người phàm như Bạch Dạ thì có bản lĩnh gì mà giúp đỡ chứ, đến cuối cùng lại phải nhờ vả A Sâm mà thôi. Không được, tôi phải gọi điện thoại cho A Sâm, tuyệt đối không thể để A Sâm bảo sao nghe vậy được.”

Tất cả mọi việc đều được Hạ gia sắp xếp ổn thỏa từ trước. Nếu như chỉ một việc bị rối loạn thôi thì những việc khác cũng sẽ bị xáo trộn theo.

Bà nội Hạ đè tay đang ấn điện thoại của ông: “Việc này vẫn nên chờ hỏi rõ Tiểu Quân xong rồi gọi  cho A Sâm sau. Gần đây Tiểu Quân vẫn luôn đi theo Bạch Dạ, ít nhiều chắc cũng biết được nội tình ra sao.”

Ông nội Hạ dừng lại, gật đầu nói: “Được, giờ tôi sẽ gọi điện thoại kêu Hạ Quân lại đây.”

Hạ Quân nhận được điện thoại của ông nội, lập tức chạy tới đại viện hỏi: “Ông nội, ông kêu cháu qua đây có chuyện gì thế?”

Thật ra lúc trước hắn cũng lờ mờ hiểu được ông nội gọi hắn đến đây là vì muốn hỏi chuyện gì rồi.

Ông nội Hạ hỏi: “Cháu có biết tại sao Ngộ Duẫn đại sư lại cảm ơn Bạch Dạ vì đã giúp hắn và các sư huynh độ kiếp thành công không?”

“Hóa ra là việc này ạ.” Hạ Quân ngồi xuống uống một ngụm trà rồi nói: “Việc này phải nói từ mấy tuần trước. Đúng rồi, mọi người còn nhớ chuyện Bạch Dạ từng gặp Đồng Tất chân nhân không? Sau đó mọi người còn muốn cháu thăm dò xem Bạch Dạ Đã nói gì với Đồng Tất chân nhân nữa”

Ông nội Hạ gật đầu: “Đúng là có chuyện như vậy, nhưng cháu chưa từng nói với chúng ta chuyện gì cả.”

“Sự việc như thế này. Mấy người Đồng Tất chân nhân rằng Bạch Dạ là người của Hạ gia nên mời cậu ta lên xe. Mọi người cũng biết rằng khi đó Bạch Dạ chưa hề biết trên thế giới này có tồn tại người tu chân, hơn nữa mấy người Đồng Tất chân nhân có thể là do sợ chúng ta không thích bọn họ nói chuyện quá thẳng thắn, vậy nên khi nói chuyện với Bạch Dạ thì vô cùng kín kẽ, khiến cho cậu ta hiểu nhầm rằng bọn họ tới Hạ gia là để xem bói.”

Bà nội Hạ ngẩn người: “Vậy sau đó thì sao?”

“Vừa hay Bạch Dạ đã từng học bói toán nên bói một quẻ cho bọn họ, không ngờ rằng trong lúc vô ý lại đồng ý với thỉnh cầu giúp bọn họ độ kiếp của Đồng Tất chân nhân.”

“Cái gì?!” Ông nội Hạ giận dữ: “Tại sao cháu không nói với chúng ta chuyện này?”

“Lúc đó cậu ta chỉ vô tình làm thế, hơn nữa cháu lo lắng mọi người cùng với các trưởng lão sẽ trừng phạt cậu ta. Một người bình thường như cậu ta làm sao chịu đựng nổi sự trừng phạt của chúng ta. Vậy nên cháu nhân cơ hội trước khi mọi người phát hiện ra đem trả lại hết linh thạch.” Hạ Quân lo lắng ông nội sẽ nổi trận lôi đình nên vội vã nói: “Không ngờ khi tới nơi ở của Đồng Tất chân nhân, ông ấy lại độ kiếp thành công. Đến cuối cùng linh thạch không trả lại được, ông ấy còn đưa thêm cho chúng cháu một rương nữa.”

Ông nội Hạ: “……”

Bà nội Hạ líu lưỡi: “Việc này cũng trùng hợp thật.”

“Lúc đó cháu cũng nghĩ như vậy.” Hạ Quân tiếp tục nói: “Sau đó chúng cháu lại tới Linh Sơn trả lại linh thạch cho Dược Linh chân nhân, không ngờ rằng tối hôm đó lại đổ một trận linh vũ. Việc trả linh thạch lại không thành công, còn thu được một đống linh thạch, thảo dược cùng với đan dược nữa. Mọi người con cảm thấy trùng hợp không?”

Ông nội Hạ, bà nội Hạ: “……”

“Nếu như hai lần trước đều là trùng hợp, vậy còn chuyện Ngộ Thâm đại sư độ kiếp thành công thì sao? Có thể nói là trùng hợp được không? Chúng ta là người tu chân, chắc chắn đều biết trên thế giới này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, cho nên mấy người Ngộ Thâm đại sư đều cho rằng Bạch Dạ giúp bọn họ độ kiếp thành công, đặc biệt chạy qua đây đưa quà tạ lễ cho cậu ta. Họ không ngờ rằng Bạch Dạ thực ra chỉ xem bói mà thôi.”

“……” Ông nội Hạ, bà nội Hạ một hồi lâu mới hoàn hồn lại: “Nói như vậy, Bạch Dạ thật sự biết bói toán à?”

Hạ Quân gật l đầu: “Cậu ta biết bói toán xem tướng. Một thời gian trước cậu ta từng xem tướng mạo của một học sinh rồi nhìn ra đối phương mượn điện thoại cùng với chứng minh thư của người khác lên mạng vay tiền giả vờ làm con nhà giàu, quả nhiên mấy ngày sau chủ nợ liền tìm tới cửa để đòi nợ.”

Bà nội Hạ nói: “Khoảng thời gian tôi cũng đọc được tin tức này, nghe nói cậu sinh viên này hại một nhóm bạn học thiếu nợ người ta, đến cuối cùng bị bắt rồi.”

Ông nội Hạ ngẫm nghĩ rồi nói: “Cứ cho là Bạch Dạ biết bói toán đi, vậy chuyện nó đồng ý giúp Ngộ Duẫn đại sư cầu cho mùa màng bội thu thì sao?”

“Có khả năng cậu ta tính ra được năm nay sẽ được mùa, sau đó giả vờ giả vịt trước mặt Ngộ Duẫn đại sư bản thân là cao nhân.”

Bà nội Hạ: “……”

Ông nội Hạ nói: “Cháu khẳng định Bạch Dạ không tìm anh cả cháu để giúp chứ?”

Hạ Quân trợn mắt: “Trước tiên không nói đến việc anh cả không phải là người làm chuyện bừa bãi, chúng ta nói về Bạch Dạ đã. Cậu ta tới Hạ gia cũng đã cả năm rồi, ông từng thấy cậu ta nhờ vả anh cả làm chuyện gì chưa? Không có đúng không. Gần đây cháu thường đi cùng với cậu ta, cậu ta cũng chưa từng bảo cháu giúp đỡ cái gì. Với sự hiểu biết của cháu về cậu ta trong thời gian gần đây, cậu ta là một người tương đối tuỳ tiện. Điều bản thân có thể làm thì cậu ta sẽ làm, còn nếu không làm được thì cũng không bắt ép bản thân làm gì.”

Ông nội Hạ hừ một tiếng: “Gần đây quan hệ của cháu với nó khá tốt đấy.”

Hạ Quân cười hì hì: “Là bởi vì lúc trước cậu ta đã cứu cháu nên thái độ của cháu đối với cậu ta mới thay đổi.”

Ông nội Hạ nhớ tới việc Bạch Dạ cứu Hạ Quân, sắc mặt hòa hoãn hơn nhiều: “Chỉ cần nó không phá vỡ quy củ trong gia đình thì cứ kệ nó đi.”

“……” Hạ Quân vừa nghe thấy lời này liền hiểu được ông nội vẫn chưa biết chuyện Bạch Dạ cướp vị trí đầu thai với người của Hạ gia. Chắc chắn anh cả đã giúp cậu ta giấu nhẹm chuyện này xuống rồi. Vậy hắn cứ giả vờ như không biết gì đi, chờ đến khi sự việc bị phát giác thì cứ để cho ông nội đi tìm đại ca.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.