"Tại sao phải đi nhận tổ, đổi họ, không phải chỉ cần có dòng máu trực hệ là được hay sao? Cần chi phải rườm rà như vậy?"
"Chuyện này không trách ta được, có trách thì trách các đời Nhiên Gia Tộc trưởng ngày trước vì tránh để người có dã tâm điều khiển Nhân Ấn, nên đã ra quy định với Nhân Ấn. Thứ nhất người điểu khiển Nhân ấn phải có dòng máu trực hệ, thứ hai phải báo tên mà tên đó lại phải nằm trong Tổ Phả của Nhiên Gia.
Mà muốn có tên trong Tổ Phả Nhiên Gia lại phải đi nhận tổ báo tên, nhỏ máu rất nhiều công đoạn, ngày một ngày hai không thể xong được. Cậu phải nhanh lên, sắp không kịp nữa rồi đó."
"Có chuyện gì hả lão?"
"Sáng nay Nhân Ấn khí linh có nói cho ta biết có một đại khủng bố sắp giáng lâm Nhân Tộc. Mà với linh khí ít ỏi của Nhân Ấn hiện nay thì không đủ sức chống cự với nó. Nên cậu hãy vì Nhân Tộc mà làm ra chút cống hiến."
"Chiếm tiện nghi thì phải trả nợ, ta nợ Nhân Tộc cũng như Nhiên Gia cũng nên làm ra một chút cống hiến xem như đền đáp phần nào cho họ."
Nói rồi Diệp Trung Chính theo chân lão giả đi đến từ đường. Lão giả ngạc nhiên trước câu nói của Diệp Trung Chính nhưng ông cũng không quan tâm, hay hỏi han gì thêm. Vì mục đích của ông là Diệp Trung Chính nhận tổ, đổi họ, và chấp chưởng Nhân Ấn, chuyện khác ông không quan tâm.
Từ đường Nhiên Gia nằm ở sau lưng căn nhà - chính giữa căn nhà và ngọn núi phái sau nơi đây có một bải đất trống. Tới bài đất trống ông lão đứng ở biên giới hai tay kết ấn, trên tay ông lão bỗng đâu xuất hiện một tấm lệnh bài, lệnh bài từ từ bay lên không trung và xoay tròn.
Một lúc sau mặt đất rung động nhẹ, đất đá ở bãi đất trống tách ra, từ lòng đất một cung điện uy nghiêm, lộng lẫy, hoàng tráng, cổ lão hiện ra. Lệnh bài từ trên không trung từ từ rơi xuống thác ấn tại cửa cung điện.
Một lúc sau, vang lên âm thanh: "Két!... Két!... Két!..."
Cánh cửa cung điện từ từ mở ra bên trong tối om, lại đột nhiên đèn cầy tự sáng. Ông lão bước vào, theo sau là Diệp Trung Chính. Bước vào cung điện nơi đây căn bản rất đơn giản, cung điện này xây theo kiểu nhà xưa ba gian, hai chái với ba bàn thờ lớn đặt ở mỗi gian. Ông lão vội giải thích khi nhìn thấy Diệp Trung Chính với ánh mắt ngạc nhiên này nọ.
"Đây là từ đường của Nhiên Gia cần phải có lệnh bài Nhiên Gia mới có thể triệu hồi và mở ra. Gian giữa là thờ linh vị của các bậc Nhiên Gia tộc trưởng, các công thần có tu vi cảnh giới Đạo Ninh trở lên, tương đương cảnh giới Thiên Huỳnh của Thiên Tộc trở lên - gian này có tổng cộng 25814 linh vị.
Gian bên trái là thờ linh vị của các vị Nhiên Gia công thần có tu vi cảnh giới dưới Đạo Ninh - gian này có tổng cộng 67686 linh vị.
Gian bên phải linh vị có ít một chút vì nơi đây là thờ linh vị của các vị nữ tử có công lớn với Nhiên Gia, có thể là ngoại tộc hoặc có thể là của nữ tử Nhiên Gia, nhưng bên đây chỉ có để linh vị của các vị nữ tử, linh vị nam tử đặt vào là đại bất kính - gian này chỉ có 215 linh vị thôi.
Và chỉ có nữ tử trinh tiết/ nam tử trinh nguyên thì mới được phép chuyển đổi linh vị hoặc đặt thêm linh vị mới lên từ đường."
Mặc dù trong lòng không muốn nghe nhưng Diệp Trung Chính hiểu rõ mình phải chăm chú lắng nghe.
"Vậy rốt cuộc phải làm sao để nhận tổ, đổi họ nhập Tổ Phả, chấp chưởng Nhân Ấn?"
"Được rồi! Giờ cậu trai trẻ cậu hãy tự nghĩ ra một cái tên cho mình đi!"
"Ta tên Diệp Trung Chính nên đổi thì sang Nhiên Trung Chính đi!"
"Ấy! Không được, Nhiên Gia không lấy tên như vậy cậu nhìn tên trên các linh vị tham khảo đi tên chỉ bao gồm họ 'Nhiên' và một tên chữ nữa nhân đôi lên"
"A! Vậy ta tên Nhiên Chính Chính đi"
"Rồi bây giờ cậu quỳ xuống trước mỗi linh vị và bái rằng 'Con tên là Nhiên Chính Chính là con trai của Nhiên Thiên Thiên tuổi tác Nhân Tộc một trăm ba mươi tuổi. Nay trước linh vị của ......... (Nhiên Oanh Oanh) ......... nhận lại tổ tông kính mong ......... (Nhiên Oanh Oanh) ......... chấp nhận cho con cháu'
chàng trai trẻ cứ từ từ mà bái từng linh vị một nha. Ai da cậu xem càng già trí nhớ càng kém, trước kia bái tế cậu phải ghi tên vào Tổ Phả đã, cậu đi theo ta."
Nói rồi ông lão dẫn Nhiên Chính Chính đi đến từ đường gian giữa trên bàn thờ có một quyển sách làm bằng sắt rất dày. Ông lão mở quyển sách ra lật lật cả mấy mươi trang sau đó mới dừng lại nói.
"Nhiên Chính Chính giờ cậu nhỏ một giọt máu vào trang này sau đó dùng giọt máu viết nên tên cậu - tên Nhiên Chính Chính á nha!"
Nhiên Chính Chính làm theo cắt nhẹ một đường trên ngón tay, giọt máu nhỏ xuống trang sách, cậu viết ra tên của mình vừa xong thì giọt máu cùng với tên cậu từ từ biến mất, quyển sổ sáng lên một tia sáng màu đỏ và một tia sáng màu xanh quấn lấy nhau như muốn dung hòa cùng nhau nhưng lại không được, tia sáng màu đỏ hơi nhạt so với tia sáng màu xanh
"Ai da! Ta biết ngay mà!"
"Có chuyện gì thế ông lão, màu sắc hai tia sáng này có ý nghĩa như thế nào?"
"Tia sáng màu đỏ tượng trưng cho huyết mạch Nhiên Gia, tia sáng màu xanh biểu thị là ngoại tộc, mà huyết mạch của cậu ngoại tộc cao hơn dù có huyết mạch Nhiên Gia"
Nhiên Chính Chính trầm ngâm suy nghĩ sao đó thì hiểu ra vấn đề cậu nói:
"Ông lão chắc cũng biết tại sao mà phải không? Phụ thân ta trước khi mất từng nói ta cũng là con của Thiên Quân nên huyết mạch ngoại tộc cao là chuyện đương nhiên rồi! Nhưng như vậy có ảnh hưởng gì tới việc nhận tổ hay không?"
"Chuyện này cũng không lạ! Hầu hết thì khi nhận tổ con cháu chỉ thường có huyết mạch Nhiên Gia chính gốc nồng đậm. Nhưng trong lịch sử cũng từng ghi lại nhiều trường hợp như cậu, nói chung nhận tổ chì cần có một tia sáng màu đỏ chứng minh huyết mạch Nhiên Gia là được.
Giờ tới lượt cậu thực hiện bái tổ như ta đã nói lúc nãy, cậu nhớ bái theo từng linh vị tổng cộng ở đây có 93715 linh vị tính đến thời điểm hiện tại, Nhiên Chính Chính cậu cứ từ từ mà bái ta ra ngoài trước tầm khoảng 28 ngày nữa ta sẽ quay trở lại thực hiện tiếp những phần tiếp theo, nè cậu nhớ kiếm gì ăn, nghỉ ngơi hợp lý đừng để phải lâm bệnh. À ta lại quên nhắc cậu cậu bái từ trên xuống từ trái qua phải nha!"
Ông lão nói xong thì bước đi như một cơn gió, để Nhiên Chính Chính một mình ngẩn ngơ giữa từ đường.
"Hơi! Đành vậy đi giờ đi kiếm trái cây ăn năm ngày tiếp theo rồi còn chuẩn bị đi bái tổ nữa."
Nói rồi Nhiên Chính Chính đi ra rừng cây phía trước, tìm kiếm rất nhiều trái cây chín rồi đựng chúng chung trong một cái giỏ sau đó đi vào từ đường bắt đầu bái tổ theo lệ đó cứ cách năm ngày Nhiên Chính Chính lại ra rừng cây hái trái một lần, mỗi ngày cậu chỉ ngủ có bốn tiếng đồng hồ.
Hai mươi lăm ngày trôi qua, hôm nay đã hết trái cây nhưng vẫn còn 215 linh vị gian bên phải; ngày thứ hai mươi sáu, giờ Thìn Nhiên Chính Chính ráng quỳ bái cho xong 215 linh vị còn lại ở gian bên phải. Sau khi đã bái tổ xong thì cả 93715 linh vị cùng nhau sáng lên một màu đỏ nhấp nhái có vài tia màu xanh.
Đúng lúc này ông lão từ ngoài lại như một cơn gió nhẹ bước đi vào.