Thời gian cuối tháng 12 đã tới, không khí càng ngày càng lạnh, chuyện của công ty đã qua một thời gian, hệ thống bảo mật VNBM 1 được đẩy lên đầu sóng gió, cha đẻ của nó bị người ta tìm ra, Nguyễn Đăng Tú cái tên truyền khắp nơi trong ngành công nghệ thông tin, cuộc t·ấn c·ông m·ạng nhằm vào VNBM 1 hoàn toàn b·ị đ·ánh bại, danh tiếng lợi ích của công ty công nghệ JN càng lớn mạnh, đã bị các tập đoàn công nghệ lớn nhắm tới nhằm thôn tính mua lại, dĩ nhiên Trần Thiên Nam không chấp nhận điều đó, hắn muốn tự tay gây dựng nên đế chế của chính mình.
Một đêm giàu có là cảm giác như thế nào Trần Thiên Nam đã cảm nhận được, các hợp đồng được ký kết mua bán hệ thống bảo mật ùn ùn kéo tới, khiến cho chú Sơn cùng các lãnh đạo phòng ban...bận rộn tới sứt đầu mẻ chán, tuyệt đối không thể qua loa, cần cận thận ký kết hợp đồng nếu không sẽ biến thành công dã tràng đúc vào túi kẻ khác, thương trường như chiến trường chỉ cần một phút bất cẩn sẽ trả giá bằng cả tính mạng công ty.
"Cạch."
Một chiếc xe đen sì dừng lại trong sân nhà Trần Thiên Nam, từ trên xe bước xuống một người đàn ông chạy ra sau mở cửa một cách nhanh chóng, từ trên xe bước xuống một ông lão độ ngoài bảy mươi, khí sắc hồng hào, gương mặt phúc hậu, địa vị sinh tâm tướng chính là đặc trưng của quan trường, ông lão này ngồi ở vị trí cao nhiêu năm dưỡng thành một loại khí thế mạnh mẽ, theo sau là một cô gái xinh đẹp, đôi mắt to tròn lộ vẻ hoạt bát lanh lợi, đánh giá khắp nơi.
- Lão Hùng mấy năm trước về đây ở ẩn? Không tệ.
Ông Vương đi vào trong, Trần Thiên Nam từ bếp chạy ra thấy ba người lên tiếng chào hỏi.
- Cháu chào ông, chào chú.
- Ha ha tuổi trẻ tài cao.
Ông Vương vừa gặp đã khen ngợi Trần Thiên Nam làm hắn không hiểu chuyện gì, mời ba người vào trong phòng khách gọi con bé Thương đi pha chè, rót nước mời ba người Trần Thiên Nam hỏi.
- Ông tìm ông bà nội cháu ạ, ông bà không có nhà đi chơi rồi ông.
- Không có ông tìm cháu, không phải lần trước cháu nói với Nguyễn Mạnh, ông là người đó.
Trần Thiên Nam bộ dạng như vỡ mộng, đem ánh mắt đánh giá lại ba người, người lái xe không nói chỉ là một quân nhân bình thường, dáng vẻ nghiêm túc không có gì đặc biệt, không phải võ giả, còn có phải dị năng giả hay không hắn chịu, đoán không nổi.
- Đây là cháu gái ông, tên Ngọc Hân.
- Dạ vâng, chào Hân Hân.
- Chào anh Nam, em nghe ông ngoại nói về anh không ít lần, anh bên ngoài còn đẹp trai hơn trên mạng.
Hắn gãi gãi mũi, sao cứ có cảm giác bị đẩy thuyền nhỉ? Chẳng lẽ bệnh ảo tưởng của hắn lại nâng lên một cấp độ mới, Trần Thiên Nam nghi ngờ không thôi, ông Vương gật đầu cười rồi nói.
- Cháu đi làm quen với chị em của thằng bé Nam đi, ông có chuyện muốn nói riêng.
- Dạ vâng.
Ngọc Hân chạy đi ra chỗ chị em Thương Thảo làm quen, Lê Huyên Huyên đi qua quét mắt nhìn hai người trong phòng khách một cái không để ý nhiều mà ăn xoài.
Ông Vương thấy Lê Huyên Huyên ánh mắt hơi giật giật, nắm giữ mạng lưới tình báo trong tay chuyện Nguyễn Mạnh lần trước nắm rõ như ban ngày, Lê Khải một lần biến mất trở về xuất hiện bên cạnh là cô gái này, sự xuất hiện của Lê Huyên Huyên là một bí ẩn tạm thời chưa có lời giải, có thực lực vượt ra khỏi tầm kiểm soát, mạnh tới mức khó tin, được sắp xếp vào cấp độ cường giả Khí Cảnh trong hồ sơ đặc biệt ở cục tình báo.
Người ta túm cổ tiên thiên võ giả đánh như con, lại thêm bộ dạng trẻ tuổi làm không ít người khó hiểu không thôi, ông Vương tò mò không kém bất quá chuyện này muốn hiểu rõ chỉ sợ còn phải hỏi Lê Khải, người ta không nói đành chịu, cạy miệng cường giả nào có dễ dàng.
- Đây là đồng chí Chung, lần trước ông nội cháu nhờ chuyện công ty là cậu ấy giúp, ha ha nói tới đây ông lại chờ mong rồi, công ty công nghệ JN tạo ra hệ thống bảo mật VNBM quả nhiên là công nghệ vượt bậc.
Trần Thiên Nam rơi vào trầm ngâm, chuyện này không nhỏ, hắn không thể phạm sai lầm.
- Xin lỗi cháu muốn xác nhận.
Mấy hôm trước Trần Thiên Nam thử gọi điện cho chị Lạc Ảnh, liên lạc được hắn đã hỏi ông nội bế quan chưa chi Lạc Ảnh nói còn chưa bế quan, trước mắt cần chuẩn bị cẩn thận, hắn móc điện thoại ra gọi cho chị Lạc Ảnh.
- Có ông nội em ở đấy không chị?
- Hả? Tìm ông nội à, chờ chị tí.
Ở bên trong Nam sơn không có sóng điện thoại, không biết mọi người đang ở đâu nữa, Trần Thiên Nam chờ đợi một lúc thì ông nội Trần Bá Hùng nghe điện thoại.
- Ông nghe rồi.
- Ông Vương lần trước ông nói xuống nhà mình chơi, cháu có một số thứ muốn cống hiến cho quốc gia nhưng sợ, ông xem có được không?
- Tên Vương thối chân? Lão có đem cháu gái đi cùng?
Là giọng của ông Long, nghe được âm thanh trong điện thoại vẻ mặt ông Vương giật giật, cái tên khốn Thiên Long nói chuyện không có chút ý tứ nào cả, để đám con cháu chê cười cái mặt già này, kém chút nữa phải lột mất.
- Ông Long cái này đúng là có, cháu gái tên Ngọc Hân.
- Vậy đúng người rồi, cẩn thận với lão Vương, tên đó thủ đoạn bỉ ổi muốn nhắm tới cháu, cận thận với cháu gái của lão, hừ hừ định dành cả cháu rể của mình, lần này còn sống trở về cho ông đẹp mặt lão Vương thối chân.
Ông Vương giả vờ không có nghe thấy, bộ dạng cao nhân uống nước chè ở một bên, đồng chí Chung ở một bên hơi giật giật khóe miệng, quả nhiên thủ trưởng Long không nể mặt mũi tí nào cả, Trần Thiên Nam tắt điện thoại trầm mặc một lúc nói.
- Ông Vương sẽ không có phiền phức rơi trên đầu cháu chứ?
- Sẽ không, chuyện này bảo mật tuyệt đối.
- Vậy được ạ, nhưng mà chuyện này rất lớn, giá trị của dữ liệu này đáng giá cả chục tỷ đô, ông xem cho cháu mấy cái thân phận được bảo hộ tốt một chút được không ông?
- Ha ha thân phận thành viên của đội đặc chiến Lạc Hồng còn không đủ?
- Cái này ai dám lôi ra ngoài chứ ông.
Đừng có đùa, hắn đúng là có cái sổ quân tịch nhưng mà nào dám lôi ra vênh váo, biết cả chuyện này của hắn thân phận ông Vương là thật một trăm phần trăm không cần nghi ngờ gì thêm. Trần Thiên Nam lấy ra cái USB đưa cho ông Vương, đồng chí Chung ở bên cạnh lấy máy tính ở ngoài xe, là thiết bị nội bộ kiểm tra dữ liệu bên trong USB, ánh mắt híp lại nhìn qua một số thứ, con ngươi co rụt lại tắt máy tính rút ra chiếc USB nói với ông Vương.
- Thủ trưởng, tuyệt đối không phải dữ liệu bình thường, có công nghệ lõi của một số ngành quan trọng, chưa xác định được tất cả.
Ông Vương gật đầu rồi nhìn Trần Thiên Nam, tò mò rất nhiều nhưng biết giới hạn của câu chuyện, không nên đi quá sâu, quốc gia có những bí mật của quốc gia, con người có bí mật của riêng mình, từ đâu mà Trần Thiên Nam có được công nghệ tiên tiến này chỉ sợ liên quan tới chuyện tiếp xúc với người ngoài hành tinh.
- Chuyện quan trọng không thể để lâu, ông về trước, sau khi xác định được dữ liệu ông sẽ liên lạc lại với cháu.
- Dạ vâng.
Trần Thiên Nam nhìn theo ba người lên chiếc xe phóng đi khóe miệng lộ ra nụ cười, đừng hỏi tổ quốc đã làm gì cho ta, mà cần hỏi ta đã làm gì cho tổ quốc hôm nay, hắn tự mình cống hiến vì quốc gia, thứ có giá trị mạnh mẽ một số ngành cốt lõi, tuy là mượn hoa cúng phật nhưng có lòng là được rồi.