Sáng thứ hai đi học trời mưa được nghỉ chào cờ, đẩy tiết phía sau lên cả trường học bốn tiết, đầu tuần nuốt xong hai tiết Ngữ Văn mặt đám học sinh trong lớp mặt chảy dài, Trần Thiên Nam ngáp lên ngáp xuống, bộ dạng của Lê Huyên Huyên đang ở ranh giới sụp đổ, chị em Thương Thảo rủ.
- Anh Nam xuống căng tin uống nước đi, em buồn ngủ muốn híp cả mắt luôn.
- Ok, đi không Tuyết?
- Có.
Rủ cả Lê Huyên Huyên đi chung, thằng Lân cũng chạy theo, bộ dạng lạnh nhạt của Thảo làm cho thằng Lân xoắn lại, từ lần trước hai đứa c·hiến t·ranh lạnh có vẻ lâu, Trần Thiên Nam không có quan tâm lắm, duyên phận do trời gượng ép không hay, hắn còn đang suy nghĩ có nên bỏ bom thêm xuống nữa không, trực tiếp oanh tạc mối tình cảm này, nhưng nghĩ lại sợ phản phệ nên thôi.
Lấy bim bim nước ngọt ra bàn cả đám ngồi ăn trò chuyện với nhau, thằng Lân huých vai Trần Thiên Nam nói.
- Thằng Tuấn khỉ đang đi lại đây kìa, tính gạ tiếp kèo không sợ nhừ người thì phải, thằng này có vẻ sở thích bị n·gược đ·ãi.
Thiên Tuấn đi lại quét mắt nhìn cả đám người, dừng lại ánh mắt ở trên mặt Trần Thiên Nam.
- Trưa về gặp tao ở cổng trường.
- Gọi bố à cu?
Trần Thiên Nam cười cợt nhìn thằng Thiên Tuấn điệu bộ kia làm hắn liên tưởng tới gọi người phía sau lưng ra mặt, hắn nổi lên ý định phế thằng này luôn trong đầu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thù hận nên giải không nên kết, tạm thời cứ xem người đằng sau là thần thánh phương nào đã.
- Mày?
Thiên Tuấn gương mặt đỏ bừng bừng chỉ tay, không dám hành động hổ báo như hôm trước, ánh mắt Lê Huyên Huyên hơi kinh ngạc quét qua thằng Tuấn.
- Ơ, còn chưa chừa?
Thiên Tuấn vừa bị ánh mắt kia nhìn qua lông tơ cả người dựng người lùi về sau bản năng sợ hãi không dám đối mặt với Lê Huyên Huyên, bóng ma lần trước không đơn giản là có thể thoát ra được, lại sợ đối phương đánh mình tiếp ở đây, sư phụ không tiện có mặt ngay tại trong trường, Thiên Tuấn sợ đối phương giống như lần trước đánh úp mình thì sư phụ chạy tới cũng nhừ người rồi.
- Có gan gặp nhau ở nhà hoang.
Buông một câu xong Thiên Tuấn quay đầu nghênh ngang rời đi, điệu bộ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng hiện rõ trên gương mặt, lần này sư phụ Thiên Tuấn ra mặt nhất định đánh cho hai người này nhừ người, lấy lại mặt mũi lần trước cho mình.
- Đi không Nam?
Lê Huyên Huyên hỏi Trần Thiên Nam, hắn gật đầu xem ra đối phương gọi hậu thuẫn đi ra, giải quyết một lần luôn cho xong khỏi sau này dây dưa nhiều mất thời gian. Trưa về đợi đám học sinh về hết Trần Thiên Nam trở Lê Huyên Huyên đi sang chỗ nhà hoang, chị em Thương Thảo đã về trước, chuyện này không cần dính vào, để Lê Huyên Huyên h·ành h·ạ đối phương là được, hai người rõ ràng cảnh giới võ đạo của cụ Lê Khải còn chẳng dám mạnh bạo với Lê Huyên Huyên thì người khác không có cửa.
Cả hai dừng xe bên đường đi vào trong nhà hoang theo lối mòn ngập trời cỏ dại, vào bên trong thấy Thiên Tuấn đang đứng còn một người đang ngồi ở hành lang vẻ mặt lạnh nhạt, Trần Thiên Nam nheo mắt đánh giá đối phương, tuổi tầm hơn bốn mươi, gương mặt nghiêm nghị, mắt lớn mũi thẳng, dáng vẻ hồi trẻ nhất định thuộc vào hàng đẹp trai, cơ thể to cao phải tầm một mét chín mươi.
Mạnh Sơn cũng đang đánh giá hai đứa nhóc con đánh để tử mình, chỉ cảm thấy Trần Thiên Nam lộ ra hơi thở của võ giả hậu thiên, còn cô gái tựa như một người bình thường không có chút gì khác lạ, trong lòng Mạnh Sơn nghi hoặc, chẳng lẽ đối phương cảnh giới tiên thiên, chuyện này tuyệt đối không thể nào, tiên thiên ở độ tuổi 16 nghe mà rợn người, trong xuyên suốt lịch sử chỉ sợ không có người nào trẻ tuổi như vậy có thể đặt chân tới cảnh giới tiên thiên võ đạo như vậy.
- Ta là sư phụ nó, tên là Mạnh Sơn trưởng lão Huyền Minh Môn, xin hỏi hai người đệ tử tông phái nào lại ra tay độc ác đánh đệ tử của ta, xin cho một câu trả lời rõ ràng.
Thấy tu vi võ đạo của Trần Thiên Nam theo hơi thở lộ ra còn mạnh hơn độ tử của mình mấy phần, Mạnh Sơn khẳng định đối phương là đệ tử tinh giả chân truyền, thuộc vào sư thừa lâu đời tương tự như Huyền Minh Môn, tuyệt đối không phải loại dễ ăn, người ta cũng có người sau lưng, cảnh giới còn chưa biết tuyệt đối không tự mình chuốc lấy phiền phức quá lớn.
Hiện tại trước mắt cứ nắm lấy đạo lý đệ tử mình b·ị đ·ánh trước, sau đó động thủ đánh hai đứa nhóc này một trận, chờ đối phương báo ra sư thừa, chuyện này cười xòa một cái là xong, đôi bên đều b·ị đ·ánh, mình lại là người nắm lý.
Nghĩ như vậy Mạnh Sơn cười nhạt một cái, nhìn hai đứa ranh trước mặt tựa hồ như lúc nào cũng có thể bạo phát, ra tay trấn áp.
- Cháu nói mình không môn phái chú có tin không?
Trần Thiên Nam đứng ra trước trả lời, điệu bộ không kiêu ngạo ngông cuồng, không sợ hãi đối phương.
- Hừ, giám dở trò trước mặt ta, để ta thay sư thừa dạy dỗ ngươi một trận, để ngươi biết tôn sư trọng đạo.
Thân thể Mạnh Sơn động một cái đã xuất hiện trước mặt Trần Thiên Nam, bàn tay to như hộ pháp của mình nhắm đầu Trần Thiên Nam mà đánh xuống, ý đồ nhấn đầu Trần Thiên Nam xuống mặt đất.
"Ông chú này tính tình thối như đệ tử của mình."
Hắn không phản kháng, cũng chẳng có ý định đánh, bàn tay kia sắp chạm đến đầu Trần Thiên Nam cả thân thể Mạnh Sơn bị một lực trùng kích khổng lồ đánh thẳng vào bụng văng về sau, trên vách tường nhà hoang xuất hiện một cái lỗ hình người, Thiên Tuấn trợn to mắt nhìn một màn xảy ra, nụ cười lạnh trên môi cứng đờ đờ.
Lê Huyên Huyên đứng chặn trước người Trần Thiên Nam tư thế xuất quyền vẫn còn chưa thu lại, lạnh nhạt nhìn sang chỗ Thiên Tuấn từ từ đi lại.
- Mày? Mày?
Thiên Tuấn bị dọa sợ đứng chôn chân tại chỗ, sư phụ mình bị người ta một quyền đánh bay bục ra cả một lỗ tường sống c·hết không rõ, cảnh giới của đối phương tuyệt đối còn cao hơn cả sư phụ mình, Thiên Tuấn run rẩy muốn chạy nhưng không làm sao chạy được, cả người bị một cố khí tức mạnh bạo khóa chặt không thể cử động.
Lê Huyên Huyên túm đầu Thiên Tuấn đánh một trận nhừ người, đánh tới cái đầu sưng húp lên ném qua một bên đi ra bên ngoài, sau đó đi lại chỗ Mạnh Sơn đang khó nhọc đứng dậy, cả người bụi đất lăn lộn trong bãi cỏ dại đứng lên, con ngươi co rụt lại còn chưa định hình lại vừa rồi có chuyện gì xảy ra đã bị người ta túm đầu đánh liên tục, Mạnh Sơn không hổ là lão tướng xa trường kinh nghiệm đầy mình phản kháng điên cuồng.
Nhưng mà làm gì có tác dụng, tựa như một đứa trẻ ba tuổi múa may trước một lực sĩ khổng lồ, bị đối phương túm vào trong tay cứ thế mà đấm đá, phản kháng vô dụng, cả người cong như con tôm chịu đòn, trong lòng đã sợ tới mức hồn phi phách tán, đối phương chẳng lẽ có cảnh giới Khí Cảnh? Cái tổ ong vò vẽ này chọc không nổi.
"Vèo."
Lê Huyên Huyên túm gáy Mạnh Sơn như ném một con gà lại chỗ Thiên Tuấn, thấy bộ dạng gương mặt sư phụ còn muốn sưng hơn cả mình Thiên Tuấn miệng đắng lưỡi khô, biết mình chọc phải thú dữ ngay cả sư phụ cũng không chống lại nổi, toàn bộ tâm tư trả thù lấy lại mặt mũi bay sạch, hiện tại chỉ sợ đối phương ngứa mắt một chưởng phá hủy đan điền khí hải, từ nay về sau hết khả năng tu luyện võ đạo, đây không phải chuyện gì hiếm trong giới võ đạo chân chính mà trước kia Mạnh Sơn đã kể cho Thiên Tuấn nghe.