Nam Thiên Chiến Hỏa

Chương 139: Đánh Treo Lên Cành Cây



Trần Thiên Nam đứng ở cổng chở thằng ranh con Thiên Tuấn xem nó làm gì được mình, ngó nghiêng mãi không thấy đâu thì nhăn mặt nghĩ.

"Không lẽ sủi rồi?"

Thằng An học dốt chạy ra thấy Trần Thiên Nam thở hổn hển chỉ.

- Tao thấy chị họ mày cùng với thằng Thiên Tuấn gì đấy thằng Lân kể đi ra sân sau trường.

- Bỏ mẹ rồi.

Trần Thiên Nam con ngươi co rụt lại vội vàng chạy vào trong trường, nghe tới Lê Huyên Huyên đi cùng thằng Thiên Thuấn hắn lập tức ý thức được thằng kia tám phần là lạnh rồi, trước khi đi Lê Khải có căn dặn đối phương chăm sóc đám trẻ bọn hắn, chuyện này còn không biết là ai chăm sóc ai nữa, hiện tại quả nhiên có chuyện.

Đi ra gần đến nơi thấy Lê Huyên Huyên đeo balo đang phủi tay đi ra, không thấy bóng dáng thằng Thiên Tuấn đâu, Trần Thiên Nam vội vàng hỏi.

- Chị Huyên Huyên thằng Tuấn đâu? Không phải chị thịt nó rồi chứ?

- À chị vừa đánh hắn một trận treo đằng sau á.

Điệu bộ hồn nhiên vô tư như không có chuyện gì làm Trần Thiên Nam xoắn xít chạy ra sân thể dục phía sau, quả nhiên vừa ra liền nhìn thấy thằng Tuấn bị treo lủng lẳng trên một cành cây xà cừ, cả người bị trói như con lợn, mồm còn bị nhét một cái rẻ lau không biết Lê Huyên Huyên lấy ở đâu ra, hai mắt sưng húp tím bầm, máu mũi còn nhỏ tong tỏng xuống đất, điệu bộ mười phần thảm hại.

"Vãi cả lúa."

Trần Thiên Nam kêu thầm trong lòng không thôi, quả nhiên nữ quỷ Huyên Huyên này không có dễ nói chuyện như vậy, còn may là chưa c·hết người, đám thằng An chạy vào thấy một màn này hít một hơi khí lạnh nhìn Lê Huyên Huyên, thằng Lân nuốt thêm một ngụm nước bọt, lần trước cái ánh mắt kia tuyệt đối là muốn làm thịt mình thật, lại một thân một mình đánh thằng Tuấn còn treo có lên cành cây không phải người thường có thể làm được, không biết là làm kiểu gì mà có thể treo thằng Tuấn lên cây được nữa.

- Ư ư.



Thiên Tuấn thấy có người kêu lên ư ử trong miệng, con mắt b·ị đ·ánh híp lại lộ rõ vẻ hoảng sợ nhìn về phía Lê Huyên Huyên, đối phương vừa rồi chủ động hẹn hắn ra đằng sau, Thiên Tuấn dĩ nhiên vui mừng, tưởng sẽ có một màn tình cảm diễn ra ai ngờ đối phương không nói một lời túm lấy bản thân mà đánh, hắn thậm chí phản kháng toàn lực nhưng không có một chút tác dụng nào, tới khi bị treo lên Thiên Tuấn mới sâu sắc cảm nhận được thực lực của mình so sánh với đối phương không cùng một tầng thứ, thiên tài Huyền Minh Môn c·ái c·hết tiệt, ở trong mắt người ta chỉ một đấm liền lăn quay ra ngất.

- Có muốn xuống không?

Trần Thiên Nam nhìn Thiên Tuấn khóe miệng nhếch nhếch, thằng ranh này xứng đánh b·ị đ·ánh vì cái tội bố láo, nhưng không ngờ là Lê Huyên Huyên lại ra tay trước cả mình, hắn sâu sắc cảm nhận được thế nào gọi là chăm sóc người nhà theo lời căn dặn của cụ ngoại dành cho Lê Huyên Huyên.

- Ư ư...

Thằng Tuấn gật đầu điên cuồng, Trần Thiên Nam trèo lên cây thả đối phương xuống, đám thằng An chạy lại đỡ ở phía dưới, sau đó cởi trói cho thằng Tuấn, xong xuôi cả mấy người đều nhìn Lê Huyên Huyên đứng khoanh tay ở một bên không nhịn được mà nuốt nước bọt. Thiên Tuấn còn không cả dám nói một lời nào cứ đứng im tại chỗ.

- Tự lo cho bản thân đi, tốt nhất là dừng lại ở đây, trên thế giới không phải có mỗi mày là người đặc biệt đâu, cẩn thận cái mạng, kiêu ngạo ngông cuồng không tốt đâu.

Trần Thiên Nam vỗ vai đối phương nói nhỏ bên tai Thiên Tuấn, nụ cười ý vị sâu xa xong quay người rời đi, chuyện này chỉ có thể uy h·iếp đối phương, nếu còn dám nhảy nhót liền đánh tiếp, có Lê Huyên Huyên trâu bò sợ gì đối phương, cho dù có kéo người phía sau lưng Thiên Tuấn đi ra đi chăng nữa, đối mặt với Lê Huyên Huyên kết quả chín phần b·ị đ·ánh, không nhấc nổi bọt nước, trừ phi đối phương hậu thuẫn thuộc vào hạng ngoại cỡ, bất quá chuyện này không nhấc nổi một phần cơ hội.

Mang theo bộ dạng thảm hại trở về nhà Thiên Tuấn không dám để bố thấy, chạy vội lên phòng xử lý v·ết t·hương, bôi thuốc mà sư phụ để lại cho mình dùng để rèn luyện da thịt, bị đối phương đánh Thiên Tuấn có một cố cảm giác nuốt không trôi, đường đường là thiên tài của Huyền Minh Môn một trong những tông môn tinh giả chân truyền trong giới võ đạo, cục tức này không thể nuốt xuống.

- Sư phụ là con Thiên Tuấn đây.

- Có chuyện gì lại gọi cho thầy?

- Con bị người ta đánh...



Thiên Tuấn kể lại đầu đuôi sự tình, nghe thấy có người trẻ tuổi lại có tu vi cao hơn đệ tử mình, giọng điệu trong điện thoại trầm xuống.

- Được, sư phụ ra mặt cho con.

Thiên Tuấn tắt điện thoại vẻ mặt lộ rõ vẻ hung ác, sự phụ mình đường đường là trưởng lão của Huyền Minh Môn một trong tông môn võ đạo lớn ở Việt Nam, bản thân Thiên Tuấn may mắn gặp trong một lần đi chơi được thu nhận làm đồ đệ, nhận được truyền dạy võ đạo tinh truyền, trở thành đệ tử của Huyền Minh Môn đã có bốn năm.

Trở thành đệ tử thiên tài của tông môn Thiên Tuấn nhận được sự dạy dỗ quan tâm đặc biệt từ những vị trưởng bối trong Huyền Minh Môn, dần dần dưỡng thành tính cách ngông cuồng coi trời bằng vung, lần này gặp phải Lê Huyên Huyên ăn đau khổ không nhịn được mách sư phụ, muốn đòi lại cho mình mặt mũi.

Tông môn giáo phái võ đạo chân chính không chỉ có một, nơi có địa bàn từ xưa, chỗ thì nay đây mai đó sống trong nhân thế tu truyền võ đạo thu nhận để tử chỉ dưới dạng một cái tên, Huyên Minh Môn thuộc về loại lăn lộn trong nhân thế từ xưa, thu nhận đệ tử dạy dỗ hòa mình vào cuộc sống bình thường, hầu hết các môn phái, tông giáo võ đạo hiện nay phần lớn đều như vậy, cách xa thời đại sẽ bị lạc hậu...

- Hì hì, đợi mình lâu không?

Kiều Loan ngồi xuống bên cạnh Trần Thiên Nam, dụi dụi đầu vào ngực hắn cười hỏi.

- Không có lâu lắm.

- Tặng cậu.

Kiều Loan từ trong áo khoác dày của mình lấy ra một chiếc khăn len trắng tặng cho Trần Thiên Nam, hắn nhìn khăn len lộ ra nụ cười.

- Cảm ơn nhé, mua ở đâu đấy?

Kiều Loan bĩu môi đeo lên cổ cho Trần Thiên Nam.

- Tớ tự đan, tay còn b·ị đ·âm chảy máu, tình cảm của tớ đặt hết lên đó vậy mà cậu lại bảo mua, hứ.



Trần Thiên Nam nắm tay đối phương dơ lên nhìn nghi hoặc nói.

- Có thấy bị xước tí nào đâu nhỉ?

- A cắn c·hết cậu.

Hắn giữ chặt hai tay Kiều Loan nhanh chóng hôn lên cái má trắng hồng của đối phương, lộ ra vẻ mặt dê cụ.

- Đây là lời cảm ơn, nào nào quay nốt bên má kia đây.

- Đồ con lợn háo sắc mơ đi.

Kiều Loan cười khanh khách lắc đầu né tránh, Trần Thiên Nam trêu đối phương một lúc mới nắm lấy tay Kiều Loan.

- Lần sau mua là được, tay cậu b·ị t·hương chẳng khác nào trái tim tớ cũng chảy máu.

- Thôi đi ông tướng ạ dẻo mỏ.

Kiều Loan nắm tay Trần Thiên Nam kéo đi mua kem ăn, trời lạnh mùa đông thỉnh thoảng rơi những hạt mưa phùn mùa đông càng thêm lạnh lẽo, hai đứa cứ vừa ăn vừa thổi phù phù hơi lạnh, ăn hết hai que kem Kiều Loan kéo Trần Thiên Nam đi lượn khắp nơi.

- Ông nội tớ với ông bà nội cậu vẫn đang đột phá sao? Tớ thấy ông nội nói lần này chỉ sợ...

Trần Thiên Nam chặn miệng đối phương bằng một nụ hôn, Kiều Loan không tránh né để im Trần Thiên Nam làm loạn.

- Không nói bậy, sẽ không sao.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.