Dần dần hắn mới chân chính ý thức được sự khủng bố của các cấp độ văn minh, Địa Cầu hiện tại là nền văn minh cấp 1 không chịu nổi một đòn của văn minh cao cấp hơn, thủ lĩnh nổi loạn Aliyah của tộc Tinh Minh một ngày nào đó sẽ tìm tới Địa Cầu, theo lời của Jin thuộc phe bại trận của tộc Tinh Minh, lúc đó ai mà chống lại được đối phương cơ chứ, người ta bắn cái "bíu" một cái Địa Cầu giống như một miếng bánh b·ị b·ắn xuyên thủng, lúc đó thì đánh nhau cái rắm nữa, c·hết sạch.
"Không được, ít nhất phải thả ra tri thức trong này, để văn minh nhân loại cùng nhau tiến về phía trước, một mình mình chịu không nổi trọng trách gánh vác sứ mệnh Địa Cầu này được."
Con người ai mà chẳng có tâm tư, hắn sở hữu những kiến thức vượt thời đại này ý nghĩa giữ riêng cho bản thân là có, ai mà chẳng có tâm tư lợi ích bản thân mình trước tiên, hiền nhân còn có tâm tư huống hồ gì là người bình thường như Trần Thiên Nam, thả cái có thể thả ra với điều kiện kiên quyết là nhà mình có trước đã, ít nhất hắn sẽ cống hiến cho quốc gia của mình trước, sau đó mới công bố cho thế giới, đi trước dẫn đầu mới có thể yên ổn mọi chuyện, đất nước hùng cường bản thân mới sống tốt.
"Viết ra rồi đem tặng hay kiếm tí lợi bây giờ nhỉ?
Trần Thiên Nam nghiêng về suy nghĩ sau hơn, hắn không cao thượng tới mức độ đó, quá cao thượng sẽ sinh ra vô số phiền phức không đáng có, bị người ta chỉ tay vào mặt nói phun nước bọt mà không phản ứng thì cao với thượng cái quái gì chứ, chỉ tổ khổ thân, hắn không có tới mức độ như vậy, chẳng có tâm tư trở thành một hiền nhân lưu danh thiên cổ làm gì.
Nghĩ là làm, Trần Thiên Nam trước hết sao viết ra một số thứ lưu trữ vào trong một chiếc USB, mất cả buổi chiều mới sàng lọc được một số công nghệ tiên tiến lưu vào bên trong, cái chuyện này không phải là cứ cắm vào là có, mà phải tự thân chép sang, giống như chép bài trên bảng vậy, từ hình vẽ, chữ viết...đều phải tự làm lấy không thể đem chữ trên bảng chuyển hết sang trên vở được, tự thân vận động dĩ nhiên tốc độ sẽ chậm chạp.
- Em có thể bay à?
Ăn cơm xong Lê Huyên Huyên ánh mắt sáng bừng nhìn Trần Thiên Nam, hắn nghiêng đầu nhìn sang chị em Thương Thảo, thấy con bé Thảo rụt cổ lại biết ngay con em nhiều chuyện trợn mắt lườm lườm, xong vẫn gật đầu với Lê Huyên Huyên.
- Em biết, chị muốn bay sao, em mang đi.
- Được, tốt quá.
Lê Huyên Huyên bộ dáng mười phần thích thú, Trần Thiên Nam niệm lực điều động cả hai người từ sân thượng bay vọt về phía sau lao thẳng lên bầu trời đêm, dừng lại ở giữa không trung hắn nói.
- Không thể bay cao quá, sợ bị vệ tinh soi thấy.
- Vệ tinh?
Lê Huyên Huyên ngẩng đầu nhìn lên, Trần Thiên Nam xoa xoa cằm nói qua về vệ tinh tác dụng cho Lê Huyên Huyên, nghe xong vẻ mặt suy tư.
- Biến mất là được đúng không?
Trần Thiên Nam chưa hiểu ý tứ của Lê Huyên Huyên, nghĩ nghĩ một hồi tưởng tượng mới à lên một cái nói.
- Ý chị là thân ảnh tàng hình, biến mất thân nhiệt đại loại các thứ đúng không?
- Ừm, ý chị là vậy.
Khả năng biểu đạt của Lê Huyên Huyên thật sự nhiều lúc hơi đơ đơ, Trần Thiên Nam phải vận dụng trí thông minh của mình để suy ra ý tứ, Lê Huyên Huyên cả người từ từ trong suốt biến mất trước mặt Trần Thiên Nam, không nhìn thấy gì, không cảm nhận được, hắn hơi kinh dị niệm lực tràn ra bao phủ xung quanh không phát hiện ra Lê Huyên Huyên.
- Chị Huyên Huyên.
- Không thấy đúng không?
Lê Huyên Huyên thân ảnh hiện lên vẫn đứng chỗ cũ, Trần Thiên Nam trợn mắt nói.
- Đây là tàng hình? Trâu bò.
Cái này mà dùng đi rình trộm như trong phim thì đúng là max lever, bất quá đối với hắn tác dụng rình trộm này không khả quan, có nhiều hơn là tác dụng chiến đấu, ẩn nấp, đáng tiếc hắn muốn cũng không được.
- Là thuật ẩn thân mà Lê Tường trước kia dạy chị, còn có một số thứ khác nữa, rất thần kỳ.
Trần Thiên Nam hâm mộ không thôi, đây là khả năng của Tu Tiên, tựa như trong tiểu thuyết mạng, trâu bò ngoại hạng, hâm mộ thì hâm mộ nhưng hắn không thể học được nên ngậm ngùi mà nuối tiếc trong lòng. Sau đó Lê Huyên Huyên thi triển ẩn thân lên cả hai người, Trần Thiên Nam không sợ hãi mà bay vọt lên cao, dù sao trên mình đã có một lớp ẩn thân thì còn sợ bố con nhà nào nữa, bay vọt lên bầu trời, lần này ý định của hắn là vọt lên cả tầng khí quyển, hắn có thể bế khí một thời gian mấy phút, đủ để ngắm nhìn Trái Đất.
Nhưng làm Trần Thiên Nam nhăn mặt chính là càng bay lên cao thân thể cảm giác càng khó chịu, lên cao lực hấp dẫn càng nhỏ, tốc độ bay càng nhanh cơ thể chịu đựng áp lực càng lớn, áp suất khí quyển không phải là thứ hiện tại cơ thể có thể chịu đựng, Trần Thiên Nam bỏ đi suy nghĩ bay vọt ra khỏi tầng khí quyển liền quay đầu bay hạ xuống trở về nhà.
- Trưa về gặp tao ở cổng, nghe nói mày đánh nhau kinh lắm, có dám chiến với tao một trận?
Thiên Tuấn ngông nghênh đi vào chỗ Trần Thiên Nam ngồi lên bàn cười cợt nhìn Trần Thiên Nam, hắn cau mày không thôi, thằng ranh con này có vẻ não hơi nhiều nước, có tí võ đạo trong người cảm giác cứ như mình là trung tâm của vũ trụ vậy, không nhìn người khác ra gì, hắn cao thượng không chấp.
- Cút.
Nhẹ nhàng khuyên nhủ đối phương bằng một câu đầy cảm xúc, gương mặt Thiên Tuấn đã trầm xuống dơ tay túm cổ áo Trần Thiên Nam.
- Có tin tao đấm vỡ mồm mày luôn không?
Trần Thiên Nam nhìn đối phương túm cổ áo mình hơi cười nhạt, đám xung quanh lớp đã đứng dậy vây lấy Thiên Tuấn, thằng Lân thậm chí còn lặng lẽ rút cái thanh bàn gãy, sẵn sàng chơi với thằng ranh con bố láo này.
- Đấm hộ tao cái.
Trần Thiên Nam phun ra một câu vàng ngọc khiến Thiên Tuấn gương mặt đỏ bừng, nhưng không có xuống tay, đám xung quanh không phải không dám chơi, một thân một mình mà đánh với đám này trong lớp, bản thân Thiên Tuấn nhắm không nuốt trôi, cũng không dám làm quá, chỉ mặt Trần Thiên Nam nói.
- Trưa về đừng có chạy.
Nói xong nghênh ngang đi ra khỏi lớp 11A1, Trần Thiên Nam nhìn theo bóng dáng Thiên Tuấn vẻ mặt đặc sắc, thằng này tính tính hơi ngáo, chủ động gây chuyện với mình, không biết tính thể hiện ra cái vẹo gì nữa, tính thể hiện sức mạnh giống đực với Lê Huyên Huyên? Rất có thể là suy nghĩ trẻ trâu đấy, dù sao đối phương vẫn ở trong cái độ tuổi coi trời bằng vung, máu nóng lên đầu cầm phóng lợn cứ tưởng mình là Triệu Tử Long bên tàu, hỏng hết tư tưởng.
- Này, sao thằng trẩu kia nó muốn dí mày?
Thằng Lân đã cất cái thanh sắt bàn vào vị trí cũ, chạy sang hỏi nhỏ Trần Thiên Nam, hắn lắc đầu nhún vai.
- Chắc tao đẹp trai hơn nó.
- Có cái L.
Thằng Lân thấy Trần Thiên Nam không nói thật bĩu dài môi phỉ nhổ một câu rồi trở về chỗ, có chuyện là nhảy vào, bất quá thằng ranh kia muốn ăn được Trần Thiên Nam trong suy nghĩ của thằng Lân thì không có cửa, hình thể hai bên chênh lệch rất lớn, Trần Thiên Nam cao to hơn một mét tám, còn thằng ranh con kia cùng lắm một mét bảy, thua về ngoại hình ăn không nổi, một đấm thì ngất, không hơn.
Lê Huyên Huyên nhìn một màn vừa rồi, trong đầu suy nghĩ tới lời dặn của Lê Khải, chăm sóc người nhà cho Lê Khải, ánh mắt của Lê Huyên Huyên khẽ lóe lên không biết là suy nghĩ chuyện gì trong đầu. Trần Thiên Nam không biết được Lê Huyên Huyên đang suy tư làm thịt Thiên Tuấn kiểu gì, hắn ngồi vào chỗ học bài không quan tâm, thằng ranh kia còn chưa đặt lên nổi mặt bàn, không đáng phí công quan tâm, chỉ là một thằng trẻ trâu.