Sau hơn một tháng thời gian truyền đạt kiến thức thời đại cho Lê Huyên Huyên, hôm nay chính thức là ngày đầu tiên đi học, hồ sơ tất cả mọi thứ đã xong, đều là ông Long chuẩn bị, giấy tờ vẫn là giấy tờ giả, nhưng do tổ chức có thẩm quyền cấp lại biến thành thật, Lê Huyên Huyên được sắp xếp vào chung lớp với Trần Thiên Nam, cô giáo dẫn Lê Huyên Huyên tới cửa lớp bọn dã thú trong lớp nổ tung.
- Ôi mẹ ơi, tao không mơ chứ? Đây là thần tiên chứ không phải người, xinh đẹp khí chất tựa như một vị công chúa cổ đại bước ra.
- Chúng mày đừng có tranh giành với tao.
-...
Trần Thiên Nam nghe đám dã thú trong lớp gào thét hơi bĩu môi, dĩ nhiên là công chúa rồi, hàng xịn xò một trăm phần trăm, bất quá hàng này hàng khủng không đùa giỡn được, nữ quỷ hơn ngàn năm nghĩ thôi vẫn thấy ghê răng.
- Trật tự.
Cô giáo chủ nhiệm thể hiện quyền uy của mình, mấy thằng dã thú lập tức ngậm miệng không dám ho he thêm một câu, cô giáo gọi Lê Huyên Huyên vào lớp, đứng trên bục bắt đầu giới thiệu.
- Xin chào mọi người, mình tên Lê Huyên Huyên rất vui được làm quen với các bạn.
Sau đó cô giáo sắp chỗ cho Lê Huyên Huyên, cô giáo chuyển thằng Hưởng đít đỏ từ bàn đầu xuống cuối, nhét Lê Huyên Huyên ngồi thay, cùng bàn là một bạn nữ khác làm đám con trai như nuốt phải bọ, đáng tiếc không được ngồi cùng bàn với người đẹp.
Giờ ra chơi các anh lớp 12 kéo đen kéo đỏ sang nhìn hot girl mới của khối 11, chẳng mấy chốc cái danh hiệu hot girl số 1 của trường rơi vào đầu Lê Huyên Huyên, bất quá nhân vật chính bộ dạng lạnh nhạt không có quan tâm, cắm đầu vào sách vở học tập chăm chỉ, Trần Thiên Nam lúc dạy Lê Huyên Huyên phải kh·iếp sợ không thôi, khả năng học tập của Lê Huyên Huyên mạnh tới mức kinh dị, một suy ra ba đã là chuyện mới đầu, hiện tại một có thể suy ra năm sáu bảy chứ chẳng chơi, toán học, vật lý...không làm khó được, bất quá chữ viết làm Lê Huyên Huyên mặt nhăn hơn cả quả táo tàu vì độ khó.
Giờ ra chơi tiết hai Lê Huyên Huyên đi lại chỗ Trần Thiên Nam, trước ánh mắt kinh ngạc của đám dã thú trong lớp túm hắn kéo đi.
- Nam dẫn chị đi căng tin đi, Thảo nói ở đấy có bán nước ngọt.
- Vậy đi.
Bọn con trai nhìn hai người ta thân thiết trong đầu đều hiện lên dấu hỏi, chẳng lẽ người đẹp mới chuyển trường đổ gục trước vẻ đẹp của thằng Nam, không phải chứ, ông trời không có mắt, bọn nó túm cổ thằng Lân hỏi.
- Mày biết tí thông tin nào không?
Thằng Lân lạnh nhạt nói.
- Chị họ thằng Nam, tao khuyên tốt nhất đừng có đụng vào, đau khổ thể xác là chuyện nhỏ, tinh thần ảnh hưởng mới là chuyện lớn.
Nó nghĩ lại hôm trước bị đối phương dí xuống bàn, trao cho một ánh mắt lạnh lẽo cảm giác bây giờ vẫn còn sợ, lúc đó hắn mới hiểu ánh mắt có thể g·iết người cảm giác là như thế nào, chỉ một từ thôi, đáng sợ.
Đám dã thú kia làm sao nghe lọt tai, đều ánh mắt phát sáng tưởng tượng ra tình yêu đẹp của cuộc đời mình, thằng Lân lắc đầu cười nhạt, bọn này kiểu gì cũng ăn đau khổ.
- Mua cái này đi, quẹt thẻ?
- Ở đây không có quẹt thẻ được chị, để em trả.
Trần Thiên Nam móc túi lấy tiền mặt ra trả, Lê Huyên Huyên gật đầu bộ dạng trầm tư rồi hỏi Trần Thiên Nam mấy kiến thức khó hiểu trong tiết học, sau kết luận một câu.
- Tiết Ngữ Văn học rất buồn ngủ.
- Em cũng buồn ngủ, nhưng không học không được.
- Vậy chị sẽ cố.
Đám học sinh nhìn hai người ánh mắt không chớp lấy một cái, hai người này đi với nhau tựa như nhân vật từ tiểu thuyết xuất hiện, có một học sinh lớp 10 tay đúc túi quần bộ dạng ngầu đét đi tới chỗ hai người Trần Thiên Nam.
- Chào bạn, mình tên Thiên Tuấn rất vui được làm quen.
Trần Thiên Nam nghe đối phương giới thiệu hơi sửng sốt một cái, cái tên này dạo gần đây có danh tiếng trong trường không nhỏ, vì cái gì thì chính là đánh nhau giỏi, nhà giàu, nghe đâu hôm trước còn đánh cho ba ông anh lớp 12 đi viện, nhưng chẳng làm sao, gia cảnh thuộc vào hàng khá lớn, nghe đâu là con phó chủ tịch huyện.
"Võ giả?"
Hơi giật mình khi cảm giác được nội khí của đối phương theo hơi thở phả ra, cái gọi là hơi thở dĩ nhiên khác biệt, võ giả chân chính kiểm soát hơi thở khác với người thường, cái gọi là khí liên quan một phần tới hơi thở, võ giả càng mạnh hơi thở càng dày mạnh, sâu xa khác biệt, bất quá đây cũng chỉ là võ giả dưới hậu thiên chưa thể kiểm soát toàn thân phát ra, cao thủ tiên thiên cảnh trở lên thu phóng có kiểm soát.
Lê Huyên Huyên nhìn Thiên Tuấn một cái ánh mắt không có cảm xúc, vứt lon nước vào sọt rác kéo Trần Thiên Nam đi, Thiên Tuấn nhìn theo hai người ánh mắt lóe lên vẻ tức giận, khóe miệng lộ ra nụ cười nhếch nhác.
- Tên kia là võ giả giống em?
- Đúng vậy chị, người ta con ông cháu cha đấy, đừng làm loạn nếu không phiền lắm.
- Ừm, chị biết rồi.
Buổi học trôi qua, ra về cổng trường ùn ùn đám học sinh, Thiên Tuấn chờ đợi chặn trước mặt Trần Thiên Nam.
- Nghe nói Huyên là chị họ mày?
Trần Thiên Nam không đáp chỉ nhìn đối phương, thằng ranh này láo nhỉ? Có tí võ đạo vào người oai hơn cóc, không xem ai ra gì, đúng là trẻ trâu mới lớn, hắn cao thượng không chấp.
- Về thôi Tuyết.
Không để ý đến thằng nhóc con Thiên Tuấn, nổ máy xe trở Tuyết phóng đi, Thiên Tuấn nhìn theo vẻ mặt khó coi, trong đầu đã xuất hiện ý định đánh tên này một trận, thiên tài võ đạo của Huyền Minh Môn làm sao để mấy người bình thường vào trong mắt, chọc vào bản thân liền đánh cho hắn biết thế nào phải cụp đuôi lại ngoan ngoãn, cộng thêm bố hậu thuẫn Thiên Tuấn chưa ngán một kẻ nào trong huyện này.
Lê Huyên Huyên đi cùng chị em Thương Thảo đã phóng về trước, trình độ đi xe máy của Lê Huyên Huyên đã không dừng lại ở việc đi bình thường, mà là bốc đầu đánh võng trình độ, Trần Thiên Nam còn chưa biết bốc đầu kiểu gì Lê Huyên Huyên đã như quái xế đường phố, một suy ra năm sáu bảy không chỉ áp dụng ở việc học, còn áp dụng ở tất cả phương diện, hắn còn đoán chừng chỉ số IQ của Lê Huyên Huyên tiếp cận con số 200 chứ không phải dạng vừa, thuộc vào hàng quái vật trong nhân loại.
Chỉ số IQ cao nhưng chỉ số EQ khả năng rất thấp, trong một số vấn đề cảm xúc Lê Huyên Huyên có mặt tâm lý cố chấp, ngây thơ thuần khiết, hay nói bậy bạ một chút hơi ngáo, đây là cảm nhận riêng của Trần Thiên Nam trong quá trình tiếp xúc.
Buổi chiều không phải làm gì Lê Huyên Huyên cùng mấy chị em ngồi ăn xoài ở ngoài sân cùng nhau đánh Liên Quân, với chỉ số thông minh vượt qua người bình thường của mình, chẳng mấy hôm mà Lê Huyên Huyên đã trở thành cao thủ trong tựa game này, đang hướng tới mức độ Chiến Tướng, có lẽ chẳng mấy hôm nữa liền đạt được.
Trần Thiên Nam nằm dài trong phòng ý thức thân thể mô phòng chìm đắm trong kho dữ liệu lưu trữ, hắn dần dần cảm nhận được sự khác biệt về cấp độ văn minh lớn đến mức nào, hiện tại Địa Cầu xem như chính thức đặt chân vào văn minh cấp 1, nhưng so sánh với nền văn minh cấp 2 chỉ lớn hơn một cấp độ lại tựa như sự xa xôi giữa các hành tinh với nhau, cách biệt được tính bằng ánh sáng, quá mức xa xôi.
- Văn minh nhân loại đặt chân chính thức vào thang văn minh cấp độ sớm hơn dự kiến đến cả trăm năm, nhưng mà đặt chân tới văn minh cấp 2 còn kém mấy nghìn năm theo lý thuyết, có trời mới biết mình c·hết được bao nhiêu năm sau con cháu mới có thể đem nền văn minh nhân loại đạt tới cấp độ này.