Nam Thiên Chiến Hỏa

Chương 136: Vi Thần Biết Tội



Trần Thiên Nam nhìn ánh mắt của chị nhân viên nhìn mình có chút khác thường liền gãi gãi mũi, thẻ này đâu phải của hắn đâu cơ chứ, nhìn hắn làm gì không gì không biết, đến ngay cả bồ của tổng giám đốc trong ty xây dựng số 3 cũng nhìn Trần Thiên Nam, trong mắt lộ rõ vẻ thèm thuồng, vừa đẹp trai, vừa giàu có, đáng tiếc người như vậy bản thân không có giá trị với tới được đối phương, ngay cả nhìn mình cậu ta còn không nhìn, người đẹp đi bên cạnh ai nấy đều trẻ trung xinh đẹp, nhìn một người bình thường có chút vóc dáng như mình, không đặt lên được mặt bàn.

- Mật khẩu chị Huyên Huyên?

- Hả?

Chị nhân viên đưa cho Lê Huyên Huyên cái máy quẹt thẻ POS, Trần Thiên Nam nói xong Lê Huyên Huyên trầm ngâm một lúc như nghĩ lại sau đó mới đưa tay bấm số.

"Tít."

Thanh toán thành công, nhân viên đưa cho một tờ hóa đơn Lê Huyên Huyên liền ký, Trần Thiên Nam nhún vai tò mò không biết trong thẻ cụ ngoại để bao nhiêu tiền nữa, xong xuôi Trần Thiên Nam xách bốn năm túi đồ lớn ra về, ánh mắt của vị tổng giám đốc nhìn theo cảm giác lạnh tóc gáy vẫn còn hiện hữu, nuốt nước bọt một cái khô khan, bao nhiêu tâm tư cùng em gái bên cạnh đi lăn lộn biến mất, chỉ sợ hiện tại có muốn cũng không nổi vì sợ hãi, ánh mắt kia là lần đầu tiên trong đời được cảm nhận, nó đáng sợ như thế nào chỉ có bản thân biết, trước kia nghe nói một ánh mắt có thể dọa c·hết người liền cười nhạt một cái vì chuyện hài hước, hiện tại mới biết thật sự có thể c·hết người.

- Nam tên kia nhìn chị không tốt, chị muốn đánh hắn.

Đi ra bên ngoài Lê Huyên Huyên kéo Trần Thiên Nam tới nói nhỏ, Trần Thiên Nam vẻ mặt nghiêm túc lắc đầu.

- Không được chị, đánh người là phạm pháp, b·ị b·ắt đi tù chứ chẳng chơi, thời đại nào cũng vậy chị, có người xấu người tốt, chúng ta không thể vì một ánh mắt mà làm hại người khác được.

Trần Thiên Nam quyết định trở về phải truyền đạt lại kinh nghiệm sống của mình cho Lê Huyên Huyên mới được, sống ở cái thời đại phong kiến kia một vị công chúa quyền khuynh thiên hạ, muốn g·iết người đơn giản, nhưng đây không phải thời đại đó, g·iết một mạng người là chuyện lớn, hắn nhất định phải nắn chỉnh lại tâm lý cho Lê Huyên Huyên, nếu không sau này phiền phức c·hết mất.

- Chị biết rồi.

Lê Huyên Huyên gật đầu, sau đó không để ý mà đem ánh mắt nhìn khắp nơi ngắm nhìn vẻ đẹp của thời đại này, ánh mắt tò mò rất nhiều thứ mới lạ, con bé Thảo đột nhiên kêu.

- Ơ, tên khốn Lân đi với con nào kia?



Trần Thiên Nam nhìn sang thấy thằng Lân đang cùng một em gái nào nhìn lạ mặt cười cười nói nói, hắn nhìn sang con bé Thảo chuẩn bị nổi bão gãi gãi mũi, chuyện tình cảm hắn tốt nhất không xen vào, một bên là bạn một bên là em gái, hắn đứng ở giữa cảm giác rất khó xử, nhưng mà thôi bỏ bạn vẫn dễ dàng hơn là bỏ em gái.

Thảo hùng hổ chạy đi, mấy người đi theo, Lê Huyên Huyên ánh mắt sáng bừng bừng hỏi Trần Thiên Nam.

- Đây là chuẩn bị đ·ánh g·hen như trên phim à Nam?

- Cái này em cũng không biết, còn phải xem mức độ như thế nào.

Thằng Lân đang cười nói hớn hở thì thấy Thảo mặt hằm hằm lao vào, hơi kinh ngạc.

- Sao Thảo lại ở đây?

- Ai đấy?

Thảo chỉ vào con bé bên cạnh thằng Lân, Trần Thiên Nam đi sau nhìn gần mang máng nhớ người này là ai, vẻ mặt kinh dị, tình đầu chưa nở của thằng bạn năm cấp 1, không hẳn là chưa nở, thấy hai đứa nó nắm tay nhau thò lò mũi xanh ăn kem ở cổng trường với nhau mấy lần, hắn với thằng Lân chơi chung từ hồi mẫu giáo, mặc quần rách đũng với nhau có gì mà không biết, nhìn gương mặt cứng đờ của thằng Lân không biết nói kiểu gì hắn cười nhạt giả vờ như không thấy ánh mắt cầu cứu của thằng Lân, đứng một bên huýt sáo.

- Bạn...bạn Lân.

- Đây là bạn gái Lân? chào bạn mình là Thảo Mai, bạn học chung với Lân năm cấp 1, tính ra mình là em họ Lân á, bạn đừng hiểu lầm.

Tin được không? Tin thế quái nào được, Trần Thiên Nam nhún vai vẻ mặt không tin hiện rõ trên gương mặt, cười tươi nói.

- Thảo Mai không nhận ra mình à? Em gái thằng Lân đừng có đùa Nam chứ, hai người có phải hay không đang mập mờ với nhau.

Đổ thêm dầu vào lửa, tất nhiên là phải đổ vào rồi bạn bè chí cốt với nhau phải như vậy, trả thù những vụ trước kia chúng nó ném mình xuống giếng, cười cợt chúng nó mới hả dạ mối thù năm xưa.



- Cậu là Trần Thiên Nam? Oa cậu thay đổi khác quá, lớn lên khác biệt so với cái thời mặt nhọ nhem lớp 4.

Nhọ? đây là đang cố ý bôi xấu danh dự nhân phẩm của hắn, nghĩ nghĩ lại thấy hồi đó mặt đúng là hơi đen thật, toàn ăn vụng nhà thằng Lân xong hai thằng với chạy đi học, mặt không kịp soi gương.

- Làm gì nhọ lắm đâu, không đánh trống lảng, có phải hai người đang mập mờ với nhau đúng không? Haiz tao nói này Lân mày lừa dối tỉnh cảm con bé Thảo như thế là không được.

Thằng Lân mặt cắt không còn một giọt máu lắp bắp.

- Mày...mày...đây là đang cố ý chia rẽ tình cảm của tao? Thảo không như những gì thằng Nam nói đâu, đây là bạn cũ hôm nay về nhà bà tớ chơi, cả hai mới biết là anh em họ với nhau, mình đưa Thảo Mai đi lượn một vòng.

Trần Thiên Nam cười quỷ dị nói với Thảo Mai.

- Ha ha tớ vẫn nhớ cái hồi hai đứa nắm tay nhau ở cổng trường mút que kem, nghĩ lại vẫn thấy hai người hài hước.

Thảo Mai chỉ cười còn thằng Lân mặt đã chảy ra, Thảo hừ lạnh một cái không thèm để ý thằng Lân, Trần Thiên Nam ho khù khụ với ánh mắt u oán của thằng Lân đang nhìn mình gọi nước thêm hai đĩa hứng dương ra cùng trò chuyện với bạn học cũ năm cấp 1, thời gian trôi nhanh thật mới đó đã có mấy năm, cái thời thò lò mũi xanh hít sốt xoạt với nhau nay đã lớn như vậy.

Thời đại kinh tế đổi mới nhiều gia đình bỏ quê ra phố kiếm tiền, gia đình Thảo Mai là một ví dụ trong số đó, hết lớp 5 liền chuyển đi xuống thành phố Hà Nội sống cùng bố mẹ làm ăn dưới đấy, mấy năm không còn gặp mặt, có khi là cả đời khó có thể gặp lại những bạn bè thời trẻ con, nay có dịp gặp lại tâm sự vài ba câu hoài niệm.

- A tớ nhớ ra rồi, cậu là Hoàng Tử Piano đánh ra bản Giai Điệu Thăng Hoa, không ngờ tới tớ lại quen với người nổi tiếng đa tài như cậu.

Trần Thiên Nam gãi mũi cười trừ, chỉ chỉ vào con bé Thảo đang phụng phịu ở một bên.



- Là của nó, không phải của tớ, tớ làm diễn viên chạy xô thôi, nó mới là chủ kênh đích thực.

- Hi hi anh em nhà cậu đều giỏi như nhau.

Thảo Mai cười khen, Thảo khẽ chu môi không nói gì cả, Trần Thiên Nam xong xuôi liền hỏi.

- Ơ Lân mày định dẫn Thảo Mai đi chơi chỗ nào? Nhiều người hay chỉ hai người?

- Tao g·iết mày.

Thằng Lân nhảy bổ tới như muốn sống mãi với Trần Thiên Nam, hắn hất mặt một cái Lê Huyên Huyên liền đàn áp thằng Lân một cách phũ phàng dí nằm xuống bàn.

- Giết hay đánh tàn phế vậy Nam?

- Khụ khụ, thế được rồi chị, tha cho nó một mạng.

Lê Huyên Huyên buông tha cho thằng Lân, ánh mắt lạnh như băng quét qua làm thằng Lân run như cầy sấy, ngồi im không dám ho he thêm câu nào, Trần Thiên Nam cười ha ha vì thằng bạn bị dọa sợ, vỗ vỗ vai nói cười nhạt.

- Biết tội dám phạm thượng là như thế nào không? Còn lần sau.

Trần Thiên Nam cắt qua cổ một cái điệu bộ bễ nghễ thiên hạ.

- Vi thần biết tội.

- Tốt.

Lê Huyên Huyên hơi kinh ngạc nhìn Trần Thiên Nam, đây là đang làm hoàng đế sao? hắn nhận ra ánh mắt của Lê Huyên Huyên nhìn mình hơi nhún vai, quên mất ở đây có một vị công chúa hàng xịn, không nên diễn trò này.

- Đi chơi cùng đi.

- Ok.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.