Nam Thiên Chiến Hỏa

Chương 135: Tiêu Tiền Như Nước



Hôm sau ông Long xuống, trong tay là một đống giấy tờ liên quan, học bạ, chứng minh nhân dân... có tên Lê Huyên Huyên đưa cho Trần Thiên Nam, ông Long ánh mắt như nhìn người trời đánh giá Lê Huyên Huyên, đang chơi điện tử trong phòng Trần Thiên Nam không khỏi nghi ngờ.

- Ông nói này, không phải cháu lừa dối con bé Kiều Loan ở bên ngoài ăn vụng, không kịp chùi mép rồi mang về đây phải không? Ông không tin nổi những chuyện mình được nghe.

- Khụ khụ, hàng của cụ ngoại cháu, không nói lung tung được đâu ông, c·hết người đấy.

- Ai vậy Nam?

Bị nhìn một cái Thiên Long cảm giác như hơi lành lạnh rụt cổ lại, người ta đến ngay cả Lê Khải còn phải đối xử như bà hoàng mà xuống nước, bản thân không chống lại được, ngoan ngoãn thì hơn.

- À, ông nội bạn gái em.

- Ồ, xin chào, em có bạn gái rồi? Chị muốn nhìn xem.

Lê Huyên Huyên hiện tại có chút giống như thiên lôi Trần Thiên Nam sai đâu đánh đấy, tình cảm tốt hơn trước kia, không còn mang theo ánh mắt ghét bỏ nhìn hắn nữa, nghe Trần Thiên Nam nói liền tò mò hỏi.

- Đợi có dịp đi chị.

- Ừm được.

Nói xong liền tập chung chơi game trên máy tính điệu bộ mười phần tập chung, cả hai ông cháu ra ngoài, Trần Thiên Nam nhìn ông Long hỏi.

- Ông lần này cũng thử đột phá?

- Ừm, thử một chút, cơ hội ngàn năm có một tại sao không thử cơ chứ, mọi chuyện bàn giao gần hết rồi.



Ông Long điệu bộ như chuyến này một đi không trở lại, Trần Thiên Nam biết chuyện này không đơn giản là muốn đột phá liền đột phá, sự thăng hoa về tinh khí thần, cường hóa một cách mạnh mẽ cơ thể, không đơn giản, cánh cửa Khí Cảnh từ xưa tới nay mấy người có thể đẩy ra đều thuộc vào hạng người mệnh duyên hơn người, khó càng thêm khó, tuyệt thế thiên tài võ đạo đi chăng nữa nếu không có thiên đại cơ duyên thì cả đời chỉ có thể dừng bước chân ở cảnh giới tiên thiên.

Ông bà nội nội tình thâm hậu sơn ông Lông, cụ ngoại nói hai người có sáu thành cơ hội thành công đột phá Khí Cảnh, Lê Khải lấy được năm khối thiên thạch ngũ hành thừa sức để cho ba người dùng đột phá, còn thừa lưu lại Nam sơn cho đời sau, bà nội Thanh Nhàn xoa xoa đầu Trần Thiên Nam.

- Chăm sóc cho các em, ông bà đi đây.

Một lời hai ý nghĩa, Trần Thiên Nam nặng nề gật đầu nói.

- Vâng bà, cháu biết rồi, ông bà còn phải trở về với bọn cháu đấy.

- Ừm, chúng ta nhất định trở về.

Lạc Ảnh cùng đi với bốn người cụ ngoại, ở nhà chỉ có Trần Thiên Nam với bốn người Lê Huyên Huyên, chị em Thương Thảo, con bé Anh Thư, Lê Huyên Huyên ôm chặt lấy Lê Khải.

- Chàng nhất định không được rời bỏ th·iếp.

- Được rồi, ngoan ngoãn ở đây, nếu ta không thể đột phá làm phiền chăm sóc hậu nhân cho ta.

Lê Khải dặn dò một câu quay người rời đi, cả bốn người lên chiếc xe của ông Long rời đi, Lê Huyên Huyên khóc sướt mướt nhưng vẫn để Lê Khải rời đi không có bám theo, cả bốn người nhìn nhau tâm trạng không có chút nào vui vẻ, Trần Thiên Nam thở dài nói.

- Chị Huyên Huyên, đi mua điện thoại với máy tính, mua thêm quần áo nữa.

- Được, mọi người cùng đi?



Lê Huyên Huyên nhìn ba người Thương Thảo, con bé Anh Thư, cả ba gật đầu, thế là năm người rồng rắn nhau lấy xe ra đi, Trần Thiên Nam mua thêm một cái xe máy 82 Đài Loan cho Lê Huyên Huyên, bất quá vẫn chưa biết đi, việc đi xe có vẻ làm khó Lê Huyên Huyên hơn những chuyện khác, vẫn là hắn chở Lê Huyên Huyên, Thương chở con bé Anh Thư, Thảo đi một mình, năm người phóng ra thị trấn huyện bên.

Đến trung tâm thương mại lần trước mua đồ, ném xe vào bãi đỗ xe Trần Thiên Nam dẫn đầu bốn cô gái đi vào trong, người đi xung quanh nhìn năm người hâm mộ không thôi, nam nữ bước ra từ tiểu thuyết là đây chứ đâu.

- Chào mọi người, Hoàng Tử Piano đúng em rồi, lần trước mua đồ ở đây chị còn không nhận ra, lần này cho chị chụp chung mấy kiểu ảnh nhé?

Chị nhân viên tươi cười chào hỏi khách hàng, sau đó nói chuyện với Trần Thiên Nam, hắn gãi gãi mũi, hiện tại hắn giống như là Idol nửa mùa vậy, không phải nổi tiếng tới mức mọi người vồ lấy nhưng cũng có rất nhiều người biết, hắn không có quan tâm lắm cứ như vậy liền tốt, đỡ phiền phức, chỉ đi ăn thôi mà bị báo lá cải săn đón như sao hạng A thì mệt.

- E hèm.

Từ bên trong một chị gái có vẻ quản lý đi ra, khẽ ho lườm chị nhân viên kia, bộ dạng nghiêm túc nói.

- Không biết đường rủ chị? Chào mọi người, chị xin chụp chung một kiểu nhé.

Trần Thiên Nam dở khóc dở cười không khỏi lắc đầu cười, cùng hai chị chụp mấy bức ảnh sau đó đi mua đồ, nhìn theo Trần Thiên Nam chị quản lý gõ chán chị nhân viên kia.

- Còn định chụp một mình, có phải tính lôi ra khoe khoang với đám nhỏ kia không hả?

- Dĩ nhiên phải khoe cho chúng nó ghen tị c·hết mới được, Hoàng Tử Piano vừa đẹp trai, vừa giàu, lại có tài năng, em mà trẻ thêm mấy tuổi em nguyện vì người ta mà trả giá cả thanh xuân.

- Không thấy người ta có cả đống người đẹp đi bên cạnh à? Ai nấy đều xinh đẹp khí chất như minh tinh sao hoa ngữ Trung Quốc, cái cô gái đi bên trái cậu nhóc kia nhìn cứ có cảm giác như một vị công chúa vậy, khí chất xuất trần, bổn cung ghen tị c·hết mất...

Dẫn theo bốn chị em đi vào mua quần áo, cả bốn vui vẻ chọn đồ, nhất là Lê Huyên Huyên sớm đã bị đồng hóa bởi thời đại này, càng ngày càng thích những thứ xinh đẹp, quần áo bộ nào lấp lánh đều muốn lấy, làm Trần Thiên Nam phải len lén nói nhỏ.



- Đừng chị Huyên Huyên, em không có nhiều tiền đâu.

- Tiền? Lê Tường đưa cho chị cái này nói tiêu cái gì liền quẹt.

- Thẻ đen?

Trần Thiên Nam lập tức ngậm mồm lại không nói gì thêm, bên trong có bao nhiêu tiền hắn không biết, đoán chừng là mấy chục tỷ đi, thẻ này không phải ai cũng có, nói là người có nhiều tiền mới sở hữu thì đúng hơn, hắn dĩ nhiên biết nhưng mà không hướng tới, bởi vì hắn làm gì có tiền, nghèo sắp rách tơi tả đến nơi rồi.

Được mua ké Trần Thiên Nam nhiệt tình lấy cho mình mấy bộ xịn xò, trong này bán cả mấy nhãn hàng nổi tiếng thế giới luôn, mấy chục triệu một cái áo, Trần Thiên Nam mua về mặc xem nó có gì khác biệt không, nâng tầm cái đẳng cấp làm màu của mình lên, hắn sống với tiêu chí cái gì cần khiêm tốn thì khiêm tốt, tuyệt không bạc đãi bản thân, hắn không phải chủ tịch thích giả nghèo.

- Cho em thanh toán chị ơi.

Trần Thiên Nam để một đống đồ lớn lên chỗ thanh toán, ở bên cạnh đang thanh toán là một cặp đôi, Trần Thiên Nam nhìn qua liền nhận ra là ông chú lần trước cái gì mà tổng giám đốc công ty số 3 hay số 4 gì đó muốn làm quen chị Lạc Ảnh, bên cạnh thấy dắt một cô gái độ hơn hai mươi, gương mặt khá xinh đẹp, thân thể đường cong vun v·út.

- Hello chú.

Thấy người ta nhìn mình Trần Thiên Nam lễ phép chào một tiếng, nhìn thấy Trần Thiên Nam khóe miệng người đàn ông giật giật, đảo mắt nhìn về phía Lê Huyên Huyên ánh mắt phát ra dục vọng khó có thể kiềm chế, vẻ đẹp kinh diễm, quý phái sang trọng, tựa như một nữ thần trên cao. Như cảm nhận được ác ý trong ánh mắt của người đàn ông Lê Huyên Huyên quay lại, vẻ mặt hơi cau lại ánh mắt lạnh băng đối diện nhìn người đàn ông.

"Oành."

Người đàn ông thân thể run lên một cái tựa như đối diện với mãnh thú đang nhìn mình, một cảm giác rét lạnh bao phủ toàn thân khiến cho người đàn ông đáy lòng dâng lên một cảm giác c·hết chóc sợ hãi, ánh mắt vội vàng di chuyển đi chỗ khác, bấy giờ Lê Huyên Huyên không để ý lấy thẻ ra hỏi.

- Nam, được chưa?

- Của chị xong rồi, hết tổng cộng 343 triệu, cửa hàng đang có ưu đãi giảm giá cho một số mặt hàng, khấu trừ khuyến mại mọi người phải trả 330 triệu.

- Mọi người thanh toán chuyển khoản hay quẹt thẻ?

- Quẹt cái này đi chị.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.