Trần Thiên Nam thấy không cần thiết phải làm phiền người ta, liền nhận lấy bốn túi đồ xách đi, Lạc Ảnh không nhìn người trung niên bên cạnh cứ thế mà rơi đi, người trung niên đuổi theo.
- Có thể cho anh làm quen với em được không? Anh tên Tuấn Trường hi vọng được biết tên em.
- Đừng chú, cháu còn nhỏ tha cho cháu đi, bye bye ông chú.
Lạc Ảnh mở cửa xe vẫy vẫy tay với người trung niên, Trần Thiên Nam nhìn một cái không biết phải suy nghĩ kiểu gì, ông chú này có ý định nuôi sugar baby chắc? Điệu bộ ánh mắt lời nói, hẳn là ý này, bất quá chọn nhầm đối tượng.
Nhìn chiếc xe Lamborghini phóng đi, người đàn ông sững sờ, tổng giám đốc công ty dây dựng số 3 mà bản thân tự hào, tấm mộc bài để mồi chài mấy em gái ham tiền, có tác không? Chọn nhầm người có tiền ý định muốn bao nuôi người ta, buồn cười, tự chát phấn lên mặt cũng không bằng một cọng lông người ta.
Trở về nhà ném một đống đồ vào phòng con bé Anh Thư, chị Lạc Ảnh ngủ luôn cùng con bé, nhà bên kia có rộng thật nhưng chẳng ai muốn sang ở, cứ chọn chen chúc bên này, nhà cửa chen chúc vui vẻ ấm áp, trong bữa cơm tối cả nhà trò chuyện chủ yếu là chuyện của chị Lạc Ảnh, kể lại một số chuyện xảy ra ở Trung Quốc khi đi du học.
Hôm nay là sinh nhật Kiều Loan, hắn đã chuẩn bị một cái lắc tay làm quà tặng, hai người đã hẹn trước Trần Thiên Nam đón Kiều Loan ở cổng trường, hôm nay không phải ngày nghỉ, có lịch học cả ngày, bốn giờ chiều hắn đã có mặt ở cổng trường THPT nơi mà Kiều Loan đang học, thuộc trường top đầu của thành phố Hà Nội.
- Cho cháu cốc nhân trần cơ ơi.
- Đợi cô chút, của cháu đây.
- Cháu xin.
Trần Thiên Nam ngồi quán trà đá vỉa hè ngồi đợi Kiều Loan, uống cốc nhân trần cho mát ruột, uống nước chè cồn cào khó chịu, đợi tới 16 giờ 30 học sinh bắt đầu đi ra, hắn có chút hứng thú nhìn, học sinh nữ ở đây có đồng phục là váy, chân đeo giày hoặc dép quai hậu, có học sinh đã mặc cả áo khoác nhưng bên dưới vẫn mặc váy, có người mặc quần đồng phục, hắn cảm thấy trường mình còn thoải mái chán, mặc mỗi cái áo học sinh quần dài tự do, giày dép đều được không có quy định gượng ép học sinh.
Không khó để thấy hình bóng Kiều Loan đi ra, giống như một người một thế giới vậy, xung quanh không có ai lại gần, gương mặt lạnh nhạt không che đi vẻ xinh đẹp, ánh mắt đang tìm kiếm xung quanh, Trần Thiên Nam trả tiền cốc nhân trần rồi sang đường đi tới.
- Kiều Loan tặng cậu.
Một nam sinh đẹp trai mang theo một bó hoa hồng ở chính giữa cổng trường tặng hoa, Trần Thiên Nam đi tới gãi gãi mũi, hơi có chút kinh dị, vậy mà hắn tới lại đúng lúc nha, chuyện như đùa lại gặp phải, Kiều Loan mỉm cười, đám học sinh xung quanh thấy Loan cười tưởng nam sinh kia chiếm được hảo cảm của nữ thần đều ghen tị không thôi, nam sinh cũng sững sờ nhìn nụ cười kia của Kiều Loan, đây là lần đầu tiên thấy Kiều Loan cười tươi như vậy, trái tim nam sinh đập liên hồi dơ bó hoa chờ đợi đối phương nhận.
- Tới không đúng lúc rồi.
Trần Thiên Nam gãi gãi mũi nhìn Kiều Loan chạy tới bên cạnh mình, không nhịn được cười vui vẻ xoa xoa đầu Kiều Loan trêu chọc, nam sinh gương mặt cứng đờ nhìn Kiều Loan vụt qua người mình chạy về phía sau, quay lại nhìn cảnh tượng Trần Thiên Nam xoa đầu Kiều Loan, điệu bộ tình cảm nụ cười trên môi nam sinh tắt ngủm, đám học sinh xung quanh mới giật mình vỡ lẽ, không phải nữ thần cười với nam sinh kia, mà là người ở phía sau.
- Hoàng Tử Piano đúng không chúng mày?
- Giống quá, bên ngoài còn đẹp trai hơn trong video, góc nghiêng kia không sai được.
- Hoàng Tử Piano cùng nữ thần băng giá, chuyện ngôn tình thời hiện đại vậy mà tao có thể chứng kiến.
- Đi thôi, ở đây người ta rút dao thịt tớ đến nơi bây giờ.
Kiều Loan bên trên mặc cái áo khoác trường, phía dưới mặc một cái quần bò xanh ống rộng, chân đeo một đôi giày Nike trắng, tóc búi đuôi ngựa, trẻ trung xinh đẹp lạnh lùng, lẽo đẽo theo Trần Thiên Nam, đám học sinh phía sau ngơ ngác nhìn theo cặp đôi tựa như ngôn tình rời đi. Nam sinh nhìn bó hoa trong tay hụt hẫng vứt vào trong thùng rác ở một bên.
- Đi mua bánh sinh nhật nhá?
- Dạ.
Kiều Loan biến thành một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, Trần Thiên Nam mang Kiều Loan tới một tiệm bánh sinh nhật lấy một mẫu bánh nhỏ nhắn xinh xắn, thêm ít phụ kiện chờ cho chị chủ quán gói bánh xong mang ra.
- Sinh nhật bạn gái em à?
- Dạ, vâng chị.
- Hai đứa đẹp đôi lắm, cho chị chụp một bức ảnh được không? Chị làm hình ảnh lưu giữ ở quán.
Trần Thiên Nam nghiêng đầu nhìn Kiều Loan.
- Được chị, sau này em dẫn con em qua đây nhìn ảnh bố mẹ nó hồi còn trẻ.
- Hì hì, chỉ sợ quán chị dẹp tiệm mất rồi.
Chị chủ quán bánh cười tươi, lấy điện thoại chụp vài kiều ảnh, thanh toán tiền xong cả hay rời đi, để lại chị chủ quán nhìn theo.
- Hai đứa đẹp đôi quá, tựa như nam nữ chính ngôn tình vậy...
Chọn một quán nước có cảnh sắc đẹp, cả hai người đi vào tìm một chỗ trong góc ngồi xuống đợi nước mang lên, Trần Thiên Nam lấy bánh chuẩn bị sẵn sàng, đội cái mũi sinh nhật cho Kiều Loan.
- Em gửi anh chị.
- Mình cảm ơn.
Nước được mang lên, Trần Thiên Nam đốt nến cười tươi nói.
- Chúc mừng sinh nhật tuổi 16 nhé cô gái, chúc cậu luôn luôn xinh đẹp, học giỏi, đạt được ước mơ của mình, thành công trong cuộc sống, và dĩ nhiên là phải có tớ nữa.
Kiều Loan nhắm mắt chắp tay lẩm bẩm cái gì đó, sau đó mở mắt thổi tắt nến, dơ tay quẹt bánh kem quệt lên chóp mũi Trần Thiên Nam.
- Biết tớ ước gì không?
- Chắc là ăn mãi không béo.
- Cắn c·hết cậu bây giờ, hì hì tớ ước sẽ được ở bên cậu mãi mãi, được cậu nuông chiều, chăm sóc tớ cả một đời.
Trần Thiên Nam lộ ra vẻ mặt đáng tiếc nói.
- Phí mất một điều ước rồi, biết vậy để tớ ước hộ.
Kiều Loan ăn bánh kem nhìn hắn hỏi.
- Cậu sẽ ước gì?
- Thật sự muốn nghe à?
- Dĩ nhiên muốn.
- Tớ sẽ ước cậu không phải khổ sở vì chăm sóc chồng con, có chị có em vui vẻ cùng tớ sống hết một đời.
- A con lợn này to gan, cắn c·hết cậu.
Kiều Loan túm eo hắn mà vặn, điệu bộ như muốn ăn tươi nuốt sống Trần Thiên Nam tại đây luôn, ở bên cạnh có một gia đình ba người, người bố bế con gái trong lòng cười vui vẻ nói với sang.
- Thằng em chung chí hướng với anh, ngày trước sinh nhật anh cũng ước như vậy, đáng tiếc không linh, bị chị nhà h·ành h·ạ kém chút nữa đi viện.
Chị vợ lườm chồng muốn cháy cả người, con gái trong lòng bố thấy mẹ như vậy đứng ra bảo vệ.
- Bố của con, mẹ không được nhìn.
- Rồi rồi bố của con, mẹ không thèm vào...
Trần Thiên Nam nắm tay Kiều Loan đi trên đường, ngắm nhìn dòng người bộn bề qua lại dưới đường.
- Đi xem phim hay đi trung tâm thương mại chơi trò chơi?
- Tớ nghe cậu.
Kiều Loan không chọn lựa mà chuyển sang nghe lời hắn, Trần Thiên Nam cảm thấy xem phim hơi nhàm liền chọn đi trung tâm thương mại chơi, cả hai đi từ tầng 1 tới tầng 5 tòa trung tâm thương mại, chơi đủ loại trò chơi, từ bắn súng, đua xe, gắp gấu...
- Mệt không?
- Không có.
- Vậy đi bộ về.
- Tớ muốn cậu cõng cơ.
- Lên đây.
- Dạ.
Kiều Loan lưng đeo cặp sách, tay trái ôm một con sói xám, tay phải cầm một cốc trà sữa, thỉnh thoảng lại đưa cho Trần Thiên Nam uống một cái, xong tự mình uống không ngần ngại gì cả.
- Đẹp không?
- Đẹp.
- Lời nói không có chút tình cảm nào cả.
- Rồi rồi nói lại, đẹp lắm.
Kiều Loan lắc lắc cổ tay trái trước mặt Trần Thiên Nam, cái lắc tay hắn vừa tặng đã yên vị ở cổ tay Kiều Loan, hắn phát hiện khi yêu vào nhiều lúc hai đứa cứ như bị ấm đầu vậy, hành động không giống lúc bình thường cho lắm, thả Kiều Loan ở trước cổng nhà.
- Vào nhà đi, muộn rồi.
- Dạ.
Kiều Loan gật đầu kiễng chân hôn lên má Trần Thiên Nam một cái, quay người chạy vào trong nhà không quên quay lại vẫy vẫy tay chào hắn, Trần Thiên Nam lắc đầu cười vì bộ dạng của Kiều Loan, cô vợ nhỏ này nhiều lúc thích làm mấy cái trò y như trẻ con.