Nam Thiên Chiến Hỏa

Chương 125: Thằng Đầu Đường Xó Chợ



Thời gian đã trôi đến giữa tháng 11, Trần Thiên Nam bận tối mắt tối mũi, nào là công việc của công ty, việc học, việc quay MV của anh Trường, hắn góp mặt vẫn là góc nghiêng quen thuộc trước cây đàn Piano, không đánh gì cả chỉ làm màu một lúc, xoa đầu tóc rối bù của mình Trần Thiên Nam ngả ra ghế thở dài.

- Dạo này không biết làm sao lại nhiều việc thế, haiz.

Thời gian gần như không có lúc rảnh rỗi, có chút thời gian lại tiến vào kho lưu trữ tìm hiểu thêm kiến thức mới mẻ, tiếp thu kha khá được tri thức có thể hiểu, đến trường học hôm thì em này tặng quà, hôm thì em khác tặng kẹo, nói chung dạo gần đây cả việc đi học cũng thấy nó bận rộn thêm, tới bao nhiêu hắn nhận bấy nhiêu, chỉ nhận kẹo bánh linh tinh chứ còn quà cáp hắn từ chối nhận, sợ người ta tặng mình quá giá trị lớn, đám học sinh lấy đâu ra tiền xin bố mẹ mấy đồng tiêu vặt thì được, đồ giá trị lớn tiền đâu ra, hắn từ chối hết mang tiếng ra thì khổ.

- Tự nhiên muốn ở nhà không muốn đi học ghê.

Trần Thiên Nam thở dài lắc đầu thay quần áo, phóng xe sang thị trấn cắt tóc tai, cắt tỉa ngắn để kiểu Side Part 7/3, anh chủ quán tóc tự mình cắt cho hắn, xong anh cười hỏi.

- Hoàng Tử Piano, cho anh xin kiểu ảnh cùng video mẫu tóc nhé? Nhìn em bên ngoài còn hơn cả trên mạng.

Trần Thiên Nam mỉm cười.

- Chắc giống thôi anh, anh cứ quay tự nhiên.

Xong trả tiền phóng xe đi, còn vi vui trên đường thì giật mình ngó thấy trong quán cà phê thằng Tú cận đang bị thằng nào túm cổ, ở bên cạnh còn một em gái đang căn ngăn.

- Cái lề gì thốn? Thằng Tú lại thò phải bồ thằng khác? Ôi vãi cả lúa.

Trần Thiên Nam từ lần trước nói chuyện với anh Trường có quen miệng cái câu vãi cả lúa của ông anh, bảo bỏ mà thỉnh thoảng cứ quen miệng nói một mình, hắn vứt xe vào chỗ để xe của quán đi vào trong chỗ thằng Tú.

- Tránh xa nó ra không mày c·hết với tao.

- Anh quản em làm gì, em quen ai kệ em.

- Tao phải quản, tao là anh trai mày cơ mà, quen biết gì mấy thằng đầu đường xó chợ này, về.

Đi vào trong Trần Thiên Nam nghe được câu chuyện, trí tưởng tượng bay cao bao xa, đây không phải đ·ánh g·hen mà là anh trai người ta không muốn em gái mình quen biết thằng Tú, cái đinh gì thế? Đầu đường xó chợ, nhìn trên người anh trai kia vàng đeo đầy người, dáng vẻ đúng là có tiền, còn cô em gái chỉ ăn mặc khá đẹp không thấy thể hiện vẻ giàu có của mình bằng vàng bạc hay gì.



Nhìn khá thuận mắt, xinh đẹp dễ thương, chân tay không có móng dài móng xanh, tóc tai gọn gàng, cử chỉ nhẹ nhàng, hình mẫu tương tự như một người vợ hiền dâu thảo trong truyền thuyết.

- Bình tĩnh anh, đừng b·ạo l·ực không hay.

Trần Thiên Nam lao vào cản anh trai kia túm cổ thằng Tú cận, thấy Trần Thiên Nam xuất hiện thằng Tú kinh ngạc, còn anh trai bị cản lại không có hùng hổ, bộ dạng cũng không quá đáng lắm, có thể nói chuyện, còn em gái kia chỉ hơi nghi hoặc một cái kéo anh trai về sau.

- Này, tán con bé nhà giàu ở đâu đấy?

Hắn hỏi nhỏ thằng Tú cận.

- Nhà to đùng ở giữa thị trấn đấy! Mới biết cũng hơi sốc.

Thằng Tú cận trả lời, Trần Thiên Nam nhìn thằng bạn có ý thoái lui liền khuyên.

- Này định từ bỏ à, tao thấy em nó cũng kết mày mà.

- Không nghe anh trai nó nói à, tao dân đầu đường xó chợ sao mà xứng.

Bố mẹ thằng Tú l·y h·ôn từ khi nó còn nhỏ, bỏ mặc hai anh em nó ở với bác bá, hoàn cảnh gia đình tốt hơn Trần Thiên Nam một ít, không biết cu cậu này tại sao lại quen biết được em gái bên này, cổ vũ, nhất định phải cổ vũ.

- Sợ cái gì, mày còn cả tương lai cơ mà, mới bao nhiêu tuổi, lo gì không kiếm được tiền, cứ thoải mái làm những chuyện mình thích, cùng lắm cho em nó to bụng.

- Tao xin mày, anh trai nó thiến tao luôn chứ ở đấy mà to bụng.

Trần Thiên Nam cười cười, thiến chắc chứ không đùa, điệu bộ anh trai kia không thiện lành gì cho lắm, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, việc tình cảm yêu đương còn phải dựa vào hoàn cảnh gia đình, rồi mới nói tới chuyện nghiêm túc yêu thương, việc này chỉ có thể khuyên chứ không thể nào xen vào được, cùng lắm là giúp đỡ thằng Tú phông bạt một hồi.

- Xin lỗi anh Tú nhé, anh trai em hơi nóng.



Em gái kia chạy lại cười xin lỗi thằng Tú cận, Trần Thiên Nam ở một bên xoa cằm càng nhìn càng thuận mắt rất hợp với thằng Tú, Trần Thiên Nam quay sang chào.

- Chào em nhé, anh tên Nam bạn thằng Tú.

- Hi chào anh, em tên Nguyễn Bảo Trân cũng là bạn anh Tú.

Bảo Trân cái tên nghe phát biết có tiền, ba người nói vào câu rồi Bảo Trân áy náy nói với thằng Tú.

- Em về trước đây, lần sau mình gặp, chào hai anh nhé.

Nhìn theo bóng dáng Bảo Trân đi mất thằng Tú thở dài không thôi, Trần Thiên Nam vỗ vai thằng bạn vài cái an ủi, thằng Tú cận khá cao, tầm một mét bảy, hơi gầy, mặt khá dễ nhìn mỗi tội cái kính cận hơi dày, nếu phông bạt một tí nữa lên nhìn quá ổn áp, lớ ngớ không chừng một Sadboy mới sắp ra đời.

- Về thôi bạn hiền, người ta đi mất rồi.

- Ừm, về thôi.

Trần Thiên Nam thấy tâm trạng thằng bạn không tốt dẫn nó đi xả stress, vào quán bia gọi mấy món hai thằng ngồi làm vài quại bia giải tỏa tâm trạng, khi đã ngà say thằng Tú thở dài tâm sự rất nhiều với hắn.

- Chắc phải giống mày, học tập thật tốt sau này kiếm công việc ổn định, lúc đó muốn yêu ai nó cũng dễ.

- Mày giỏi máy tính đúng không?

- Ừm, tàm tạm á, không dấu mày tao còn là một Hacker mũ xám, chơi một ít thứ vui vẻ không phạm pháp.

- Sao không dùng nó kiếm tiền?

- Có thể kiếm cái gì, tao làm mấy trò mèo không ăn thua.



- Tao có ít thứ hay ho muốn cho mày xem, nếu mày có thể hiểu hay là đại loại làm được như vậy thì con đường phát tài là dễ dàng.

- Mày có thứ gì hay?

- Thôi đi về nhà mày tao cho xem, ở đây không tiện.

Trả tiền xong Trần Thiên Nam cùng thằng Tú cận trở về nhà nó, một căn nhà hai tầng khá thoáng, là tài sản mà bố mẹ trước khi l·y h·ôn xây nên, để lại cho hai đứa con trai, dưới thằng Tú còn một đứa em năm nay học lớp 8. Lên phòng thằng Tú cận thấy bộ máy tính khá xịn sò của nó đặt ở góc phòng, Trần Thiên Nam ngồi vào bật máy lên, viết ra vài dòng thuật toán, code, kí tự...

Đây là ở trong đống cục lưu trữ Trần Thiên Nam tìm thấy, được gọi là phần mềm bảo mật cấp 1, cấp thấp nhất nhưng mà giá trị tuyệt đối không nhỏ, là thấp nhất của nền văn minh cấp 2 vượt xa nền văn minh của Địa Cầu hiện tại, có thể hiểu được là một vấn đề lớn, hắn tự nhận mình biết chút về máy tính nhưng không ăn thua, còn chả hiểu cái mô tê gì ngoài nhận biết được mặt chữ số, kí hiệu.

- Đây là cái gì bảo mật? Tao hiểu được một ít, mày làm sao có thể viết ra được thứ c·hết khỉ này? Ôi mẹ ơi trâu bò.

Thằng Tú cận như phát điên nhìn những dãy thuật toán, kí hiệu...mà Trần Thiên Nam vừa viết ra, con mắt sau lớp kính cận trợn tròn như không thể tin, xong lại trầm ngâm như đang suy ngẫm một vấn đề gì đó cực kỳ cao siêu.

- Đây không phải toàn bộ đúng không Nam?

- Không phải.

- Là ý tưởng của mày.

- Không, tao học trộm được.

- Phương thức mã hóa, thứ tự sắp xếp kí hiệu, bảo mật VB9, ẩn module...

Thằng Tú cận như người điên đứng bên cạnh nhìn Trần Thiên Nam viết hoàn chỉnh ra một dãy thuật toán, kí tự...Xong hoàn chỉnh Trần Thiên Nam nhìn thằng Tú cận hỏi.

- Có thể hiểu không?

- Từ từ tao cần thời gian tiêu hóa, thứ này có nhiều chỗ dễ hiểu, có chỗ không tài nào hiểu được, để tao xem kĩ đã.

Trần Thiên Nam tránh ra cho thằng Tú ngồi vào máy tính, nó thao tác nhì nhằng trên máy tính, hắn kh·iếp sợ tốc độ bấm phím của thằng Tú, đây là lần đầu tiên hắn tận mắt chứng kiến nó thao tác phím, nhanh đến hoa cả mắt, thằng này tài năng trên phương diện máy tính kinh thật.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.