Kiều Loan nhũn ra đổ về sau, Trần Thiên Nam ôm lấy đối phương, tay quệt mồ hôi trên chán thở phào một hơi, cuối cùng cũng xong, bế Kiều Loan vào trong thùng dược liệu đã được ông Long phối chế, xoa xoa hai má đối phương.
- Cố lên, sắp xong rồi, cậu phải tự mình hấp thu dược liệu bồi bổ kinh mạch, huyệt vị.
- Đừng bỏ mình đi.
- Yên tâm mình không đi đâu cả.
Ông Long nhìn qua Kiều Loan dáng vẻ căng thẳng mới nhẹ nhõm một cái vỗ vỗ vai Trần Thiên Nam mấy cái rồi đi ra ngoài, Kiều Loan đã ở trạng thái đau đớn đi qua, gương mặt tái nhợt, trạng thái mơ hồ muốn ngất, Trần Thiên Nam nắm tay đối phương cố gắng thanh tỉnh Kiều Loan, gương mặt đầy lo lắng, chuyện thông mạch đối với Kiều Loan khó khăn hơn những gì hắn phán đoán, chỉ thiếu chút nữa là hỏng việc.
Gọi con bé Anh Thư vào tắm rửa thay quần áo cho Kiều Loan, sau đó hắn mới bế Loan về phòng, đắp chăn, lấy khăn ướt đắp lên chán Kiều Loan, dáng vẻ bị sốt hôn mê li bì của Kiều Loan làm hắn lo lắng không thôi, bà nội Thanh Nhàn kiểm tra mạch tượng của Kiều Loan nhẹ nói.
- Không sao đâu, cơ thể con bé hơi yếu, bị sốt cao, chăm nó cẩn thận.
Trần Thiên Nam nắm lấy bàn tay đối phương vào trong tay mình, hắn thật sự sợ cô gái này xảy ra chuyện gì, chuyện bố mẹ ra đi gây ra ám ảnh không nhỏ đối với hắn, dù mạnh mẽ tới đâu trong thâm tâm vẫn luôn có một nỗi sợ hãi, hắn sợ một ngày ông bà bỏ anh em hắn mà đi, hắn không biết mình có thể thật sự đối mặt hay không nữa, hiện tại có thêm người con gái trước mặt.
Tới nửa đêm Kiều Loan cũng tỉnh lại, thấy Trần Thiên Nam nắm tay mình áp lên mặt hắn, khóe miệng không nhịn được lộ ra một nụ cười hạnh phúc.
- Cậu tỉnh rồi, đói không để mình đi lấy cháo nhé?
- Có, mình đói.
Trần Thiên Nam để tay Kiều Loan vào trong chăn, sờ sờ chán đã hạ sốt của Kiều Loan lấy khăn đem đi cất, chạy xuống bếp múc cháo gà mà bà nội nấu mang lên, lấy thêm một cốc nước.
- Há mồm nào cô gái.
Bón từng thìa cháo cho Kiều Loan, Trần Thiên Nam cẩn thận như chăm em bé khiến Kiều Loan cười trêu.
- Cảm giác cậu sau này sẽ làm một người bố không tệ, chăm tớ tốt hẳn là chăm con cũng tốt.
- He he dĩ nhiên, thế định đẻ bao nhiêu đứa đây hả vợ yêu?
- Một đội bóng cho cậu chăm tối mặt tối mũi luôn.
Trần Thiên Nam cười cười, hắn ném hết cho các cô chăm, đứa nào mà quấy phá hắn đánh toét đít, bón xong cháo cho Kiều Loan hắn mang bát đi cất, sờ chán Kiều Loan một lần nữa lấy thuốc thúc dục.
- Uống thuốc đi nào.
Kiều Loan uống thuốc xong đưa cho hắn cốc nước, Trần Thiên Nam cất cốc nước ra bàn học, Kiều Loan ngồi dựa người vào thành giường, đã bỏ chăn ra không đắp.
- Muộn rồi cậu không ngủ à?
- Cậu ngủ thì mình mới ngủ.
- Tớ tối nay không ngủ được nữa, cảm giác đấy mắt lắm.
- Vậy thì thức cùng.
Kiều Loan mỉm cười, gương mặt đã có sắc thái trở lại không còn như trước, Trần Thiên Nam yên tâm hơn không ít, hắn ngồi xuống cạnh giường Kiều Loan gục đầu vào vai hắn.
- Tớ muốn ra ngoài.
- Hâm à? Vừa mới sốt xong ra ngoài trúng gió thì sao.
- Nằm mãi chán lắm, đi mà.
Trần Thiên Nam bất đắc dĩ, lấy thêm cái áo khoác học sinh trong tủ ra mặc cho Kiều Loan, cõng đối phương trên lưng hắn mở cửa phòng đi ra ngoài sân, bầu trời không bị ô nhiễm ánh sáng như thành phố có thể thấy những ngôi sao sáng trên trời, trăng tháng mười không quá sáng, u ám phát ra ánh sáng mờ ảo, Kiều Loan tay vòng qua cổ Trần Thiên Nam nói nhỏ.
- Tớ còn nhớ lần đầu tớ đi cùng với ông nội xuống đây, có người còn bơ tớ không thèm nhìn, cùng các ông các bác nghe chuyện bộ dạng thật muốn cắn.
- Cuối cùng vẫn ở trên lưng tớ thôi.
Hắn cười nói, lúc đó đúng là không để ý thật, chuyện của các ông các bác thời chiến nghe đến quên cả thời gian, Kiều Loan cùng cười.
- Lúc đó tớ không nghĩ mình sẽ yêu cậu đâu, chỉ thấy cậu giống như một tên ngốc.
- Có sao? Nhìn tớ mười người thì cả mười người đều khen tớ thông minh sáng sủa nhé cô gái.
- Hì hì, xong được cậu dẫn vào đường đồng, đám bươm bướm tựa như trong phim Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài quấn lấy tớ và cậu, giống như đó là định mệnh vậy, tớ mới nhận ra mình có tình cảm khác biệt với cậu ngay trong lần đầu tiên gặp mặt, cậu khác biệt so với những người khác, tớ không có cảm giác ghét.
Trần Thiên Nam im lặng nghe Kiều Loan nói, thả cô gái trên lưng xuống chỉ lên những ngôi sao tỏa sáng trên bầu trời.
- Có muốn lên đó hái chúng không?
- Muốn.
Thân thể cả hai từ từ bay lên khỏi mặt đất, Kiều Loan sững sờ nhìn Trần Thiên Nam, thấy nụ cười của hắn.
- Đừng có la hét nhé, tối rồi người ta tưởng chúng ta là ma đấy.
Kiều Loan nhìn cảnh tượng dưới đất xa dần, Trần Thiên Nam nắm tay Kiều Loan bay vọt thẳng lên bầu trời, tốc độ không quá nhanh, sợ Kiều Loan bị gió lạnh.
- A yêu cậu c·hết mất, chuyện này quá khó tin, tớ có thể bay.
Mang Kiều Loan bay lượn trên bầu trời một lúc rồi từ từ hạ xuống đỉnh núi Nả, ôm eo Kiều Loan từ phía sau hai tay Kiều Loan dang rộng đón nhận từng cơn gió nhẹ, tóc dài bay bay thoang thoảng mùi hương.
- Đây là giấc mơ phải không?
- Không có, tất cả đều là sự thật.
Kiều Loan xoay người lại đặt một nụ hôn lên môi Trần Thiên Nam, hai mắt nhìn nhau, thân thể Kiều Loan đổ về phía sau rơi thẳng xuống vách núi đá, hắn lắc đầu cười.
- Cô vợ này liều thật.
Niệm lực điều động kéo Kiều Loan bay trở về lơ lửng giữa không trung, hắn bay đến ghé sát mặt vào gương mặt xinh đẹp mắng.
- Làm cái trò gì đấy hả? Cấm không có lần sau.
Kiều Loan hôn chụt vào má hắn một cái cười hì hì.
- Không có lần sau đâu, tớ hứa.
Mang Kiều Loan ngủ gục trên lưng trở về nhà, đặt cẩn thận lên giường sợ đánh thức đối phương, xong hắn đóng cửa phòng ra ngoài ngủ phòng khách, không thể ôm con gái nhà người ta ngủ luôn được, ít nhất hiện tại chưa thể.
Sáng hôm sau mang bốn chị em ra chợ xã ăn sáng, mua thêm ít đồ về chuẩn bị nấu cơm trưa, mua ít thịt lợn rau củ quả các cô cứ tiếc hùi hụt mãi vì con gái nhà mình không có phúc vồ được Trần Thiên Nam, khen hắn đẹp trai học giỏi ngoan ngoãn, hắn chỉ biết gãi mũi cười, đang nấu cơm trưa thì anh Trường phóng xe vào, biệt tích một thời gian vào trong Nam hiện tại anh Trường đã ở một cương vị khác, một ngôi sao ca nhạc mới nổi giành chức Á Quân của cuộc thi Tài Năng Âm Nhạc Việt.
- Hoàng Tử Piano là mày?
Anh Trường kinh dị nhìn Trần Thiên Nam, hắn dĩ nhiên là lắc đầu.
- Không phải em.
Anh Trường trợn mắt đi vào phòng Trần Thiên Nam, thấy cây đàn Piano lại móc điện thoại chỉnh chỉnh góc độ, xem lại video trên mạng lại chạy ra kinh dị hô.
- Còn chối, nhất định là mày, ôi thằng em của anh ơi, mày không phải người.
- Nick là của con bé Thảo, em có nói dối anh đâu.
Con bé Thảo gật đầu nhe răng, Anh Trường vui vẻ nhảy cẫng lên nói.
- Mặc kệ có phải hay không, anh sắp ra sản phẩm đầu tay, việc này quan trọng thế nào mày cũng biết rồi đấy, mày cho anh ké tí ánh sáng của mày, cái tiêu đề "Ca sĩ Xuân Trường cùng Hoàng Tử Piano hợp tác sản xuất MV ca nhạc." Ôi thật là vãi lúa.
- Quay một đoạn nhỏ thôi, quay nhiều em lười với mệt lắm.
- Ok, còn tiền cát xê ha ha, anh còn chưa có nhà đầu tư lớn, tạm thời để thằng em chịu thiệt, bao giờ anh có anh đưa một cọc.