Nam Thiên Chiến Hỏa

Chương 115: Kho Dữ Liệu Hệ Thống



Một lúc sau chiếc xe ở đầu có ba ông sao phóng vào sân, đi xuống xe là một người đàn ông độ hơn bốn mươi, phong độ bảnh bao, đầu tóc bóng mượt, theo sau là môt thằng cu độ mười một mười hai tuổi.

- Cháu chào chú.

- Đám thằng Tú đấy à? Con rể của chú không sang hở?

Đám thằng Tú chỉ chỉ vào Trần Thiên Nam đang ngồi ở một bên.

- Thằng Nam kìa chú.

Chú Khánh bố Thu Hà, cũng là bạn học cùng bố Trần Thiên Nam, Chú Khánh nhìn sang Trần Thiên Nam ngồi ở một bên hơi sững sờ trong chốc lát.

- Giống quá, giống y hệt hồi bố mày hồi còn trẻ đi học, chú suýt nữa quên cả chuyện quá khứ đến nơi rồi, haiz.

- Vâng chú.

- Chú nghe con bé Thu Hà nói cháu học hành giỏi lắm đạt cả giải nhất cấp quốc gia ha ha, hồi đi học chú với bố mày toàn đội sổ lớp, nghĩ lại thấy ngày xưa dại quá...

Xong Trần Thiên Nam giới thiệu Kiều Loan cùng đám anh Thiện Nhân, bộ dạng chú Khánh tiếc nuối vỗ vỗ vai Trần Thiên Nam.

- Con rể hờ, không sao cả, rảnh cứ sang đây chơi, chú xem mày như con cháu trong nhà.

Con My chạy vào trong bếp phụ giúp đã bắt đầu dọn đồ lên, đám thằng Tú cận cũng chạy xuống phụ một tay, Trần Thiên Nam cùng đám Thiện Nhân ngồi nói chuyện với chú Khánh, dọn đồ xong cả nhà ngồi xuống quây quần, con gái ngồi một bên con trai ngồi một bên uống rượu, chú Khánh lấy cả hũ rượu ngâm táo mèo ra.

- Lâu rồi chú cháu mình mới có dịp gặp nhau, hôm nay không say không về, nào nâng chén.

Cánh đàn ông vừa ăn vừa uống vui vẻ trò chuyện, chú Khánh tính tình rộng rãi trò chuyện hỏi han Thiện Nhân còn không ngừng khen ngợi Thiện Nhân bản lĩnh mang cả con gái nước ngoài về Việt Nam, Thiện Nhân cùng chú Khánh tựa như vừa gặp đã thân, cứ chú chú cháu cháu uống tới quên cả trời đất, Thành Lam còn lái xe chủ động xin phép không uống, chỉ ăn mấy món dân dã.

Thằng Lân dũng sĩ tên Huệ nhanh chóng gọi tên bỏ chạy trước, còn lại đám thằng Tú, thằng Quang tiếp lấy chú Khánh, mấy thằng có ý định vật cả chủ nhà tại gia, uống tới mức đỏ gay mặt mũi, chưa thấy chủ nhà say đâu chúng nó mắt đã đảo như rang lạc, cứ ngất ngây như con gà rù.

- Con rể hờ uống với chú một chén.



- Dạ vâng chú.

Trần Thiên Nam bất đắc dĩ, chú Khánh cứ một con rể hờ, hai con rể hờ mà gọi, hắn cười khổ không thôi, đúng là suýt chút nữa mối tình đầu đã nở, chỉ tiếc là ông trời không cho, xa cách địa lý tạo nên một rào cản vô hình, thời gian xóa nhạt đi mọi chuyện.

Uống say quắt cả cần câu mấy chú cháu mới dậy, chị em con gái phụ giúp dọn dẹp, Trần Thiên Nam còn tỉnh táo phụ giúp một tay dọn bát đũa vào trong bếp.

- Anh Nam, mai em đi học ở trường cấp 3 bọn anh.

Thu Hà cười tươi nói chuyện với Trần Thiên Nam, hắn gật đầu.

- Ừm, có gì khó khăn cứ nói với bọn anh.

- Dạ.

Ra ngoài phòng khách thấy chú Khánh đã say quắt cần câu nằm ngủ dài trên ghế, Trần Thiên Nam chào cô rồi cả đám ra về, Thiện Nhân lảo đảo được Ruri đỡ lấy đưa ra xe, Kiều Loan đỡ phụ một tay, Trần Thiên Nam chui vào trong xe ngồi ở ghế trước, Thành Lam nổ máy xe phóng đi về nhà Trần Thiên Nam đi đến nửa đường Thiện Nhân kêu.

- Thành Lam dừng xe, tao đi giải quyết phát không chịu nổi nữa uống nhiều thừa nước.

Thành Lam dừng xe vào lề đường, Thiện Nhân nhảy xuống xe lảo đảo đi sang chỗ khuất vạch quần bắt đầu xả nước, con mắt lim dim hưởng thụ cảm giác thoải mái, ở dưới đất đang nằm phơi nắng bị tưới nước vào đầu, con rắn hổ mang ngóc cái đầu dậy phình mang phì phì đớp thẳng tới ngọn nguồn dòng nước, giác quan đối mặt với nguy hiểm của võ giả bộc phát, Thiện Nhân hoảng sợ nhìn con hổ mang cắn tới thằng em mình, sợ quá ngưng bặt giật lùi về sau né được phát cắn vừa nãy.

- Định mệnh sao ở đâu lắm rắn thế, đi giải quyết cũng chọn đúng chỗ có, mẹ ơi.

Thiện Nhân vắt chân lên cổ chạy, con rắn hổ mang phình mang đuổi theo, ở bên ngoài xe thấy Thiện Nhân hoảng sợ chạy ra vừa chui vào xe đã đóng vội cửa.

- Tí nữa thì mất thằng em phù phù...

Trần Thiên Nam niệm lực tràn ra thấy con rắn hổ mang bên ngoài cửa xe cứ phình mang mà phì phì không tìm được đối tượng liền quay đầu bò đi, khóe miệng hắn co quắt, người anh rể này quả nhiên có sức hấp dẫn với loại máu lạnh này, ngay cả đi giải quyết cũng đụng phải.

- Sao thế Nhân?



- Có rắn nó đuổi, đang giải quyết tí nữa nó cắn mất thằng em.

Thành Lam khóe miệng cũng giật giật nghe thằng bạn nói, chiếc xe nhanh chóng phóng đi, trở về nhà Thiện Nhân lăn ra ngủ, Kiều Loan ngồi cùng Trần Thiên Nam trên nóc nhà cười cười nhìn hắn dáng vẻ cực kỳ nguy hiểm.

- Con rể luôn cơ đấy? Thu Hà xinh không?

- Hì hì, chuyện xưa cũ không tính, đừng nhìn vào quá khứ đau thương, chẳng phải tương lai tốt đẹp đang ở đâu à?

Trần Thiên Nam cười tươi véo véo hai cái má trắng hồng của Kiều Loan, bĩu cái môi Kiều Loan nói.

- Cứ cẩn thận đấy, léng phéng với con nào thì liệu, hứ.

- Hai ba người cho có chị có em, vui cửa vui nhà...a...a..a...

Trần Thiên Nam nhăn nhó cười, chiều tối bốn người lên xe trở về Hà Nội, chiếc xe khuất bóng Trần Thiên Nam đột nhiên quay sang khoác vai con bé Thương dáng vẻ cực kỳ nguy hiểm.

- Nói cho anh biết, có phải mày thích anh tóc bạch kim phải không?

- Không có anh.

- Còn chưa khai, thế lúc nãy hai người ở ngoài sân nói nói chuyện gì? Còn không khai, con bé Thảo đâu.

- Em đây anh.

- Ra đây ép cung chị gái em.

- Không có mà tha cho em ha ha...

Mấy anh em trêu chọc nhau rộn rã cả góc sân, tới khi con bé Thương bỏ chạy nấp sau lưng bà Trần Thiên Nam với con bé Thảo mới tạm thời bỏ qua, bà lườm Trần Thiên Nam mắng.



- Lại trêu em.

- He he cháu trêu có tí mà bà.

Ngày hôm sau đi học cả đám tụ tập mua sữa mua bánh sang lớp thằng Hậu sản thăm nom em nó, ăn gậy vào đầu thằng em băng trắng đầu tựa như xác ướp Ai Cập.

- Qua về bố hỏi em nói b·ị đ·ánh, bố đòi vác cả dao xuống, em nói bọn anh giải quyết xong rồi bố mới nguôi he he.

- Ha ha uống sữa ăn bánh đi em, mày xem lớp có em nào còn cô đơn giới thiệu cho anh em.

Thằng Quang lộ ra nhanh vuốt của mình, trong bốn thằng chơi thân nhất với nhau thì hai thằng còn cô đơn, thằng Tú tí nữa hết cô đơn nhưng đời không như mơ, bị em nó lừa cho thảm.

- Em Thúy béo nhé anh, chuẩn gu anh.

- Ha ha...

Xong cả đám ai về lớp đấy, tiết thứ hai thấy bọn nó kéo đông kéo đỏ sang khối lớp 10, nghe đâu có học sinh mới rất xinh khiến đám con trai như vớ được vàng chạy sang nhìn, Trần Thiên Nam không rảnh cũng không muốn đi, hắn đoán là Thu Hà, tình đầu chưa nở xem như kết thúc từ hai năm trước, tình cảm đơn giản, mang tới cảm giác hoài niệm tuổi trẻ ngây ngô.

Thời gian chậm rãi trôi qua đầu tháng mười, Trần Thiên Nam ôn tập kĩ càng chuẩn bị cho kì thi Olympic Quốc Tế được tổ chức ở Nhật Bản trong thời gian một tuần.

"Tiến độ liên kết chiến giáp đạt 30% mở ra kho dữ liệu lưu trữ."

Trần Thiên Nam đang học nghe âm thanh máy móc lạnh lùng vang lên trong đầu sững sờ một lúc, ý thức tiến vào bên trong không gian mô phỏng thấy JD đang đứng chờ.

"Đại ca có thứ hay ho."

"Kho dữ liệu lưu trữ?"

"Đúng vậy, em đã nhìn qua một vài thứ, đều là tri thức vượt qua kiến thức Địa Cầu, chắc là kẻ tạo ra chiến giáp lưu lại bên trong hệ thống."

Trần Thiên Nam gật đầu, trong lòng có chút hoài nghi đối với sự tồn tại của JD, con hàng này tựa như là hiện thân của Nam Thiên Chiến Giáp, nhưng phần cứng lại không phải, chỉ giống như một ứng dụng tồn tại trên hệ thống giống như điện thoại vậy.

"Mở ra kho dữ liệu."

"Xác nhận mở kho dữ liệu, khởi động quá trình."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.