Nam Thiên Chiến Hỏa

Chương 110: Bắt Gặp Tình Tứ



Trần Thiên Nam ngông cuồng, đúng là hắn có vốn liếng đó, nhưng sở dĩ làm như vậy là biến từ thù hận của thằng Tú chuyển lên người hắn, để đám anh Hai anh Ba gì có tìm phiền phức tiếp thì sẽ tìm hắn chứ không phải tìm bọn thằng Tú cận, minh thương dễ tránh ám tiến khó phòng, bọn kia lại rình rình cắn trộm đám thằng Tú thì phiền, còn tìm hắn thì tới tên nào bẻ cổ tên đó, mọi chuyện đơn giản hơn rất nhiều.

- Có sao không?

- Gãy mũi ha ha...

Thằng Tú cận cười thảm một cái, đám thằng Quang vỗ vỗ vai ai ủi, Trần Thiên Nam gật đầu nói.

- Ngày mai cẩn thận đấy, chờ tao rồi về.

Cả đám gật đầu, xong thằng Quang lấy xe chở thành Tú về, còn xe thằng Tú gửi ở quán, về nhà bố mẹ có hỏi còn có cái cỡ ngã xe mà nói dối, tuy lời nói dối là không đúng nhưng kết quả mang lại tốt đẹp, vậy thì giá trị của lời nói dối sẽ nghiêng về lẽ phải.

Tiệm cầm đồ Hai Hổ.

- Anh Hai, mấy thằng chó đánh em?

Thằng vừa bị Trần Thiên Nam đánh lết cái thân đi vào đã gào khóc, ngồi ở ghế có một người to cao, gương mặt như hổ, ánh mắt sắc bén giữ tợn, nghe đàn em nói quay sang nhìn.

- Thằng nào?

- Mấy thằng học sinh, thằng đấy võ nghệ rất tốt, khỏe nữa em không ăn được nó, nó còn nói anh...

Lời kể vừa xong gương mặt anh Hai dữ tợn cười lạnh.

- Giỏi cho mấy thằng còn chưa mọc hết lông, được để mai tao xem nó còn cứng nổi không, nói anh em chuẩn bị đi, trưa mai đi.

- Vâng, anh Hai...

Thằng An thở dài gương mặt khó coi, Hương Hà nhìn gương mặt nhăn nhó của thằng An thì hỏi.

- Này mặt cứ như đớp phải ruồi thế?

- Nãy thằng Nam nó đánh người của anh Hai, mai ông kiểu gì cũng kéo người xuống, An đứng ở giữa khó xử, nói thằng Nam không được, xin bên anh Hai cũng không được, chán thật.

- Ý An là anh Hai gì đó kéo người qua muốn đánh Nam á?

- Ừm.

- Úi, có mười anh Hai cũng không đánh được Nam, yên tâm đi.

Thằng An trợn mặt quay sang nhìn Hương Hà, đúng là cô nàng này b·ạo l·ực hay đánh người, nhưng yêu thương thật lòng, hai người đã có hơn một năm yêu nhau hiểu về nhau rất nhiều, Hương Hà đã nói vậy thì rất có thể sẽ là như thế, dù sao giá trị b·ạo l·ực của cô người yêu này rất lớn.

Cơm nước xong xuôi Trần Thiên Nam nhảy lên giường ngủ trưa, vừa nằm xuống điện thoại đã vang lên.



- Mình nghe này người đẹp.

- Có phải cứ người đẹp là thái độ của cậu đều sẽ tốt?

- Không có, tốt với mình Loan thôi.

- Tạm tin tưởng, chiều thứ 7 này mình xuống chơi á, cả chị Ruri nữa, đừng có trốn đi mất đấy.

- Sẵn sàng mọi lúc.

-...

Trò chuyện tới đầu giờ chiều Loan đi học thêm, Trần Thiên Nam tắt điện thoại đi ngủ, còn đang mơ đẹp thì bị Thương chạy vào phòng gọi dậy.

- Anh Nam dậy đi, đưa em đi mua ít đồ, con bé Thảo nó trốn đi chơi một mình mất rồi.

Trần Thiên Nam vươn vai, xương khớp nổ liên tục, hắn nghiêng nghiêng đầu sang hỏi.

- Thảo nó đi chơi á? Với ai?

- Với Lân.

- Hỏng bét.

Trần Thiên Nam không ngờ tới sau một năm cần cù nỗ lực với bản mặt dày của mình, thế mà thằng Lân đả động được con bé Thảo, hai đưa nó bây giờ cứ mập mập mờ mờ, cảm thán vì thằng bạn có thể trở thành em rể của mình, tâm trạng có chút không muốn tí nào nhưng mà đứng ở góc độ bạn bè thì cũng phải vui mừng cho thằng bạn thoát kiếp cô đơn, đứng góc độ của một người anh thì chẹp miệng cảm thán yêu làm gì thằng lười đấy.

Lấy xe ra cồng chở con bé Thương đi, nhà còn mỗi hai anh em ở nhà, Thảo đi chơi, con bé Anh Thư học chiều, ông bà đi sang bên nhà anh em họ gì ở dưới thị trấn chơi.

- Mua gì để anh còn biết đường nào cô gái?

- Em mua ít đồ con gái.

- Đừng có đùa anh, giới hạn ở đâu?

- Em mua quần áo trong, chật hết rồi.

Trần Thiên Nam gật gù, chị em Thương Thảo phát triển cơ thể rất nhanh, dáng vẻ hiện tại đã như thiếu nữ mười tám, độ tuổi con gái đẹp nhất trong đời, hắn có chút tò mò về tiêu chuẩn nửa kia của con bé Thương, vì thế liền chuyển chủ đề.

- Thế ngắm chúng anh nào trong mấy chục anh đang cưa chưa hả cô gái?



- Không có anh, mấy người đó phiền c·hết đi được, em không thích.

Thương kể cho Trần Thiên Nam nghe mấy thơ văn tán gái của mấy thằng cùng trường, kể cả ở ngoài trường cũng có, tặng hoa, tặng kẹo suốt ngày nhưng chưa có người nào có thể đả động được, nghe mấy thơ văn cua gái mà Thương kể, Trần Thiên Nam nghĩ nếu mà mình là con gái không khéo rụng một rổ trứng lâu rồi.

- Sau này em sẽ tìm người tương tự anh á, giỏi, đẹp trai, tính tình lại tốt...

- Cái này chỉ sợ em ế tới già, người như anh hiếm lắm he he.

- Gớm, em vừa nói thế có người đã phổng mũi to rồi.

Thương cười khanh khách trêu chọc, Trần Thiên Nam cũng cười, tính cách của cô em gái này lạnh lùng, rất ít khi cười đùa, hiện tại tốt hơn lúc mới về Việt Nam, cười đùa trêu chọc với anh em trong nhà thường xuyên, còn người ngoài vẫn lạnh nhạt như thường, ngay cả đám thằng Quang quen biết thân hơn những người khác cũng đơn giản chỉ chào hỏi, không nói chuyện linh tinh bao giờ.

Đưa Thương ra hẳn thị trấn huyện bên, dừng trước cửa hàng quần áo lớn, ném xe vào bãi rồi cả hai đi vào trong.

- Xin chào quý khách, anh chị muốn mua quần áo nam hay nữ, để bên em tư vấn.

Trần Thiên Nam nghiêng đầu chỉ chỉ con bé Thương.

- Em mua quần áo nữ chị.

- Hai em lên tầng hai, bên phải.

- Cảm ơn chị.

Thương khoác tay Trần Thiên Nam kéo đi, hắn để mặc để đối phương cứ thế mà lôi đi, qua một dãy quần áo lớn, váy vóc đủ thể loại, Thương kéo hắn vào thẳng chỗ quần áo trong, nhìn đủ thể loại muôn màu, đủ kiểu dáng, Trần Thiên Nam gãi gãi mũi, sao cứ có cảm giác con trai đi vào chỗ này thấy nó biến thái vậy nhỉ.

- Kéo anh vào đây làm gì con bé này, anh ra ngoài kia đợi, ở đây cảm giác như biến thái.

- Mặt anh không dày gì cả.

Con bé Thương trêu chọc Trần Thiên Nam, xong cũng buông tha cho hắn, đi ra bên ngoài chỗ quần áo nữ, ánh mắt lựa trúng một cái váy màu trắng, ngắn chấm gối, họa tiết rất đẹp, nghĩ nghĩ một hồi quyết định mua nó có dịp tặng Loan.

- Chị ơi, lấy hộ em cái váy trắng kia.

- Tặng bạn gái à em trai?

- Dạ vâng chị.

- Ai có phúc mới có bạn trai như em, vừa đẹp trai cao to, vừa tâm lý, cô gái đó sẽ rất hạnh phúc...

Nghe chị nhân viên khen mà Trần Thiên Nam chỉ biết gãi mũi, đợi một lúc Thương đi ra, trên tay đã có hai túi đồ, nhìn Trần Thiên Nam trên tay xách một túi tò mò hỏi.

- Anh mua gì á?



- Mua váy.

- Tặng chị Kiều Loan?

- Ừm.

- Em cũng muốn mua.

- Thoải mái chọn đi.

- Chọn cho em được không? Thử con mắt thẩm mỹ của anh trai như thế nào.

Trần Thiên Nam gật đầu, kéo con bé Thương đi khắp nơi, cuối cùng chọn cho nó một bộ váy dài, họa tiết đơn giản, màu chủ đạo trắng xanh có cảm giác thanh nhã rất hợp với khí chất của con bé Thương.

- Lấy bộ này đi.

- Đẹp quá.

Mua xong cho Thương cả hai đi qua chỗ bán quần áo nam, Trần Thiên Nam mua mấy cái áo polo cộc tay, thêm quần baggy ống rộng, thay đổi phong cách một chút, xong cả hai ra thanh toán đi về, ra tới cổng thì thấy bên kia đường hai người dắt tay nhau cười cười nói nói bộ dạng rất hạnh phúc, Trần Thiên Nam liếc Thương nói.

- Xem em gái kìa, vui vẻ hạnh phúc quá ta.

- Hứ, con bé này còn dấu chị, hỏi nó bảo không có gì đâu, bây giờ đã tình tứ thế kia rồi.

Trần Thiên Nam với Thương chặn lại hai người, hắn ho lên khù khụ.

- E hèm, bỏ cái tay ra.

Hai người giật nảy mình vội buông tay nhau ra, Thương lườm lườm em gái, con bé Thảo cúi gục đầu mặt mũi đỏ bừng, thằng Lân b·ị b·ắt quả tang mặt cũng đỏ, hai đứa cứ cúi gằm mặt như phạm tội cùng nhau vậy, điệu bộ nhìn rất buồn cười.

- Có gì để nói không?

Trần Thiên Nam muốn bật cười vì điệu bộ như ă·n t·rộm của hai đứa nó, giọng nói vẫn giả vờ nghiêm túc.

- Hề hề, anh rể là em sai, anh đừng nặng lời với Thảo.

- Ai anh rể mày chứ, Thảo em?

Thảo mặt mũi đỏ bừng nhìn Trần Thiên Nam lí nhí nói.

- Em với Lân yêu nhau á.

- Tự nguyện hay bị ép buộc, nếu bị ép cứ nói cho anh, để anh thiến nó...
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.