Nam Thiên Chiến Hỏa

Chương 108: Đột Phá Tinh Thần



Lễ khai giảng hôm nay chính thức bắt đầu, các anh chị chào đón các em khối 10 bằng những tràng pháo tay nồng nhiệt, ánh mắt thằng nào thằng nấy tia kĩ các em gái, xem có để lọt em nào hay không, bộ tứ hoa khối khối 10 được các anh cưa nhiệt tình, trong đó hai người là hoa đã có chủ, còn hai thì đám con trai đang chém g·iết tranh giành với nhau, Trần Thiên Nam nghe đâu cu cậu Tú cận có một chân.

Còn đang ngơ ngác thì được thầy hiệu trưởng gọi lên bục phát biểu.

- Thầy mời em Trần Thiên Nam lớp 11A1, học sinh giỏi đoạt giải Nhất môn Vật Lý cấp quốc gia lên phát biểu một chút cảm nghĩ của mình, truyền lửa cho các em học sinh mới năm nay, để các em tích cực phát huy truyền thống hiếu học của nhà trường.

Trần Thiên Nam ngơ ra, phần này hình như không có thì phải, năm ngoái có đâu sao năm lại lại tự nhiên có, hắn bị gọi tên không thể ngồi lì mãi được, đi lên bục chỉnh chỉnh lại cái mic, chưa biết nói gì đành nhìn các em khối 10 một vòng, trong lòng cấp tốc suy nghĩ nên phát biểu kiểu gì cho chuẩn mực.

- Kính thưa thầy cô giáo, thưa các bạn học sinh, tri thức là con đường tươi sáng nhất mà chúng ta có thể bước lên một cách dễ dàng, cố gắng nỗ lực vượt qua mọi chông gai, thử thách, leo l·ên đ·ỉnh vinh quang, ở đó các bạn sẽ thấy những thứ rực rỡ muôn màu mà những người khác không thể thấy, nếu các bạn không nỗ lực rèn luyện bản mình, đứng ở chân núi làm sao có thể nhìn quang cảnh của đỉnh núi là như thế nào...

Tiếng vỗ tay vang vọng khắp toàn trường, các em trường cấp 2 cũ của Trần Thiên Nam vỗ tay nhiệt tình nhất, mấy thằng đệ mới lên vỗ muốn nổ cả bàn tay, không ngờ đại ca lúc còn ở cấp 2 lăn lộn đánh nhau cùng một đám lên cấp 3 một cái học bá như vậy, làm chúng nó cảm giác có ánh sáng chiếu lên người. Các em gái lớp 10 mắt phát sáng nhìn người trên bục, đây chính là hình mẫu nam chính thanh xuân vườn trường trong những câu chuyện tiểu thuyết mạng hay đọc, đẹp trai học giỏi hình mẫu người yêu lý tưởng của rất nhiều chị em.

Trở về chỗ ngồi sau đó là những tiết mục văn nghệ, năm nay Trần Thiên Nam không có tham gia, hắn từ chối luôn từ đầu vì lười, thời gian này hắn không rảnh, khai giảng xong hơn mười giờ lại tụ tập một đám ngoài cổng trường uống nước, lần này có thêm các em trường cấp 2 lên, tụ thành một đám gần ba chục mạng.

- Anh Nam, lớp em có mấy thằng trẩu nó định ăn bọn em.

Thằng Hậu sản báo cáo tình hình với Trần Thiên Nam, cái danh đại ca từ cấp 2 vẫn chưa bị xóa bỏ, Trần Thiên Nam liếc mắt nhìn sang lắc đầu chỉ chỉ thằng An học dốt.

- Bảo thằng An ý, anh rửa tay gác kiếm rồi.

- Đâu? Thằng nào định ăn bọn mày, thấy nó chỉ cho bọn anh, túm cổ nó lại đây xem có dám ăn.



Thằng Quang với thằng Lân hổ báo cáo chồn nhảy ra, đám thằng Hậu sản lập tức chỉ chỉ ba thằng đang ngông nghênh đi ở cổng trường, thằng An phất tay kéo gần hai chục thằng sang quây lấy ba thằng kéo, kẹp nách xách cổ túm lại.

- Định ăn em tao à?

Thằng An vỗ vỗ ba thằng cu kia, vừa nãy còn ngông nghênh, bị quây ba thằng mặt tái mét xua xua tay.

- Làm gì có chuyện đấy anh, hiểu lầm ạ.

- Cứ cẩn thận đấy, sống tốt thì không sao, mày thử đụng vào bọn nó xem ra cổng thì liệu với bọn tao.

Truyền thống bao bọc các em trường cấp 2 cũ lên cấp 3 từ đây được bọn thằng An phát huy nối tiếp truyền xuống dưới, đều là anh em tham gia đại chiến giữa những trường cấp 2 năm nào, lên cấp 3 b·ị b·ắt nạt các anh dĩ nhiên phải nhảy ra cản cho các em, không đánh được thì nhảy vào ăn đòn chung. Trần Thiên Nam lắc đầu không quan tâm, chuyện này chẳng khác nào trò trẻ con đối với hắn hiện tại.

Buổi chiều không phải làm gì nằm dạng háng trên giường, ngón tay vẽ vẽ, điện thoại bay lơ lửng trên không trung theo một quỹ đạo hình số tám, đang ở tự nhiên thấy chán, Trần Thiên Nam còn tưởng mình mắc bệnh tuổi già đến nơi rồi, không có tâm trạng học, cũng không muốn chơi điện tử, cứ ngơ ngơ như bò đái dùng niệm lực điều khiển cái điện thoại bay một cách vô thức, cứ như vậy hơn hai tiếng đồng hồ, đột nhiên trong đầu tinh thần bạo phát làm cho Trần Thiên Nam bên tai có t·iếng n·ổ ầm ầm tới tối tăm mặt mũi.

- Đột phá tầng đầu tiên Tinh Hà Thiên Đô Quyết?

Trần Thiên Nam bò ra từ trong kh·iếp sợ, tinh thần trở lại bình thường, cả người có sức sống mãnh liệt, tâm trạng không cảm thấy tồi tệ nữa, thì ra cảm giác chán nản kia là giới hạn cảnh giới của công pháp Tinh Hà Thiên Đô Quyết, lúc này hắn cảm thấy niệm lực của mình biến đổi về chất lượng, ngưng thực hơn, cảm giác mạnh mẽ rõ ràng hơn trước kia không chỉ một hai lần.

- Trảm Tinh.

Trần Thiên Nam con ngươi co rụt lại lẩm bẩm một câu, trong đầu hắn giống như thông tỏ một vấn đề, niệm lực tựa như sinh ra một kĩ năng công kích, Trần Thiên Nam ngồi bật dậy niệm lực tràn ra khắp phòng, bắt được một con mỗi đang đậu ở vách tường, hắn đi tới trợn mắt nhìn chằm chằm con mỗi, trong đầu cấp tốc vẽ ra một quỹ đạo tinh thần.



Đột nhiên con muỗi run lên một cái, chân không có sức lực bám vào vách tường nữa, rơi xuống đất, Trần Thiên Nam nhặt con muỗi lên cẩn thận quan sát, không một v·ết t·hương nào ở bên ngoài, con muỗi c·hết một cách quỷ dị.

- Kĩ năng này là g·iết người trong vô hình? Là chém vào bên trong? Trảm Tinh, hẳn là chém lên tinh thần linh hồn các loại.

Trần Thiên Nam hứng thú chạy ra ngoài xuống bếp, ngó nghiêng tìm kiếm thân ảnh của đám côn trùng bay nhảy, bắt được một con ruồi đang bay Trần Thiên Nam tập chung tinh thần thi triển Trảm Tinh.

Quả nhiên con ruồi đang bay lảo đảo rơi xuống đất c·hết tốt, không có một v·ết t·hương nào, Trần Thiên Nam biến thành dũng dĩ diệt côn trùng, dùng kĩ năng công kích g·iết đám côn trùng, dần dần cũng hiểu hơn nhiều, dùng càng thuận tay, điều chỉnh lực lượng thêm dễ dàng, g·iết một con muỗi lại dùng con dao mổ trâu thì quá lãng phí, bù trừ kiểm soát cuối cùng cũng phân ra được liều lượng cần thiết...

Thử đi thử lại đến khi đầu váng mắt hoa Trần Thiên Nam tạm thời dừng lại, cả người lại trở nên chán nản uể oải giống như không được ngủ liền mấy ngày, hắn lẩm bẩm.

- Thứ này không dùng bừa bãi được, mệt c·hết mất.

Chạy vào phòng quăng người lên giường đi ngủ, tới tối bị con bé Thảo nó chạy vào lôi dậy mới lơ tơ mơ mở mắt.

- Ngủ như con lợn thế anh, dậy tắm rửa ăn cơm nào.

- À ừm.



Trần Thiên Nam thấy đã tốt hơn một ít, lắc lắc đầu mấy cái chạy đi lấy quần áo tắm rửa. ăn cơm tối, ăn xong để ba đứa em dọn dẹp hắn nhảy tót vào trong phòng chuẩn bị sách vở mai đi học, sau đó lại nhảy lên giường đi ngủ, tới tin nhắn của Kiều Loan vang lên bên tai cũng không thức dậy nổi, chìm vào trong giấc ngủ sâu.

- Đồ con lợn háo sắc, không thèm trả lời mình.

Kiều Loan lẩm bẩm cất điện thoại đi, bên ngoài có tiếng gõ cửa phòng.

- Có chuyện gì thế mẹ?

- Thành Lam tìm con, rủ con ra ngoài đi dạo, con mau xuống đi.

- Mẹ nói hộ con còn học bài, con không đi đâu.

- Anh đi mấy năm con đã không nhìn mặt nữa?

Kim Hồng nhìn con gái, trong lòng bà rất ưng Thành Lam, mấy năm trước con bé Kiều Loan dính lấy Thành Lam như sam, lần này trở về Kim Hồng có ý muốn cho con gái với Thành Lam thành một đôi, hai nhà thông gia với nhau, giúp đỡ nhau rất tốt.

- Vậy để con sang rủ cả chị Ruri đi cùng.

Kim Hồng muốn hai người có không gian riêng với nhau, thấy con gái như vậy không có gượng ép gật đầu đi xuống trước, Kiều Loan gương mặt lạnh nhạt đi vào phòng thay quần áo, sau đó sang rủ Ruri đi cùng mình.

- Mày đi một mình đi, đừng rủ bạn gái anh.

- Hứ, biết thừa âm mưu của anh, em gái mà anh dám bán ra ngoài, em với Nam yêu nhau, em thật sự thích cậu ấy, còn anh Thành Lam em chỉ em như anh trai, đừng có hùa với mẹ đẩy thuyền em, nếu không em bỏ nhà đi, cứ cẩn thận không em nói với ông nội, ai dám cản em.

Thiện Nhân nụ cười cứng đờ ở khóe miệng, hắn hiểu tính cách con bé, lạnh nhạt với mọi chuyện không có nghĩa là nó không hiểu, ngược lại rất thông minh, dám nói dám làm, hắn cũng không tính âm mưu với em gái, nhưng mẹ vừa sang ý muốn đẩy thuyền cho con bé với Thành Lam, Thiện Nhân dĩ nhiên phải nghe lời, đi chơi chứ có phải làm chuyện khác đâu mà sợ.

- Được rồi, rủ cả chị Ruri đi, anh không biết gì hết nhé em gái yêu quý.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.