Nam Thiên Chiến Hỏa

Chương 107: Thằng Nhóc Này Không Phải Người



Thiện Nhân đi vào nhìn em gái h·ành h·ạ đối phương khẽ ho khù khụ một cái.

- Loan vào trong nhà cùng chị Ruri dọn phòng hộ chị ý, anh có chuyện muốn nói với Nam.

- Vâng, đừng bắt nạt người yêu em đấy.

- Rồi rồi, người yêu mày anh bắt nạt làm gì, nhanh đi.

Loan vừa đi vào trong nhà ánh mắt Thiện Nhân trợn ngược nhìn Trần Thiên Nam.

- Cậu dám bắt cá nhiều tay với người khác, lại yêu đương em gái tôi.

- Vu khống là phạm tội đấy anh.

- Hừ, tạm thời chuyện này tôi sẽ điều tra, nghe Ruri nói cậu đánh nhau rất tốt, một mình đánh bốn năm tên côn đồ, bất quá trên thế giới này nhiều thứ mà cậu không biết tới đâu, muốn bảo vệ được em gái tôi cũng được, để tôi xem trình độ của cậu thế nào, nếu thua phải tránh xa con bé.

Trần Thiên Nam lắc đầu trả lời.

- Không được, trừ phi Loan là người bỏ, còn em sẽ không bao giờ từ bỏ cô ấy.

Thiện Nhân cười lạnh một tiếng không cho Trần Thiên Nam cò kè với mình, chân đã lao tới quyền vung ra, Trần Thiên Nam nhìn đối phương đánh tới, không suy nghĩ nhiều một tay vung ra gạt phăng nắm đấm của đối phương, bả vai trùng xuống tụ lực hất mạnh vào ngực đối phương.

"Hự."

Bị đối phương phá chiêu một cách dễ dàng phản lại một đòn vai hất văng mình ra sau, gương mặt Thiện Nhân hứng thú khen ngợi.

- Không tệ, lần này tôi sẽ không nhẹ tay, cho cậu biết trên thế giới này tồn tại những điều cậu không thể tưởng tượng.

Thiện Nhân đã vận lên nội lực muốn một quyền đánh văng đối phương, kiểm soát tinh tế lực lượng sợ đòn đánh mạnh mẽ làm tổn thương đối phương, chân lao nhanh tới quyền phong xé gió lao ra, quyền chưa tới cả người Thiện Nhân đã văng về sau, ngực trúng một đạp của đối phương, Trần Thiên Nam cười nhạt nói.

- Cho anh dùng hết sức, thử xem.



Lời nói đầy ý vị của Trần Thiên Nam làm cho Thiện Nhân sững sờ trong chốc lại, nhận lấy trong cơ thể có lực lượng khác thường tàn phá con ngươi co rụt lại, người em rể này không phải người thường.

- Đừng có khóc nhé nhóc.

Thiện Nhân vận chuyển nội lực cấp tốc một lần nữa lao lên, hai người quyền cước v·a c·hạm tạo thành sóng khí mơ hồ thổi cả cỏ cây trong sân vườn, càng đánh Thiện Nhân càng kinh dị, đối phương tuổi bằng em gái nhỏ hơn hắn mấy tuổi, vậy mà có thể cùng mình đánh nhau tay, tu vi võ giả tuyệt không phải loại thường, sư môn chỉ sợ thuộc vào hàng tinh giả chân truyền, phấn khích, không ngờ tới vừa về Việt Nam lại có người đánh ngang tay được với mình, càng đánh Thiện Nhân ra đòn càng mạnh, nội lực đã sử dụng đến chính thành, vận chuyển với nắm đấm một quyền xé gió tạo ra tàn ảnh vung ra.

- Phục Long Quyền.

- Nam Sơn Quyền Pháp.

Cả hai người một quyền v·a c·hạm, Trần Thiên Nam bật lùi về sau, Thiện Minh đứng im tại chỗ gương mặt kinh ngạc.

- Lạc Hồng Nam Sơn! Cậu là đệ tử của Nam Sơn?

- Không tính, ông nội dạy em Nam Sơn Quyền Pháp không dạy pháp môn tu luyện chính.

Người một nhà nên Trần Thiên Nam chẳng dấu, hắn cũng kinh ngạc không thôi vì nội lực của Thiện Nhân, tu vi đối phương cao hơn hắn một đoạn, bất quá khoảng cách sẽ rất nhanh bị lấp đầy.

- Ông nội? Trần Thiên Nam, cậu là cháu của ông Bá Hùng?

Thiện Nhân trợn mắt, giống như bố của mình trong lòng Thiện Nhân hâm mộ Trần Bá Hùng hơn ông nội mình gấp mấy lần, cảnh tượng uy phong một mình một ngựa phóng khắp trời Âu cảm giác thật ngầu, là hình tượng mà Thiện Nhân hướng đến. Thiện Nhân cũng biết Trần Bá Hùng hồi còn ở Việt Nam, sự kiện hơn mười năm trước lúc đó anh ta mười hai tuổi biết được một ít từ ông nội.

- Vâng.

- Thôi bỏ đi, có đánh cũng chẳng giải quyết được cậu.

Thiện Nhân phất phất tay giả vờ bỏ qua, thật ra trong lòng khổ không thể nói, nội khí của đối phương mạnh bạo hơn của bản thân, nhìn như một quyền vừa rồi đẩy Trần Thiên Nam lùi về sau ưu thế chiếm thượng phong, nhưng mà lực lượng nội khí kia lại khiến cho Thiện Nhân ăn đau khổ mà chống đỡ, chia ra thì năm mươi năm mươi, nhìn đối phương chẳng có chút gì gọi là nội thương, Thiện Nhân tự biết mình không đánh nổi đối phương, vì thế giả vờ lên mặt bỏ qua, một hành động cao cả.

"Tên nhóc này trâu bò thật, Thành Lam quả này không có cửa, trong tối ngoài sáng đều chẳng làm gì được, vị trí em rể này tên nhóc này chiếm khả năng tới bảy phần."



Cảm thán cho thằng bạn xong, Thiện Nhân quay người đi vào trong nhà, Trần Thiên Nam cùng đi với Thiện Nhân, ở ngoài này không có gì cả, nhìn điện thoại xem giờ đã tới xế chiều Trần Thiên Nam gọi chú Tùng đón, gửi địa chỉ xong thấy Loan chạy từ trên nhà xuống, đã thay bộ quần áo đơn giản, quần đùi ngắn màu tráng, áo phông hồng in hình con lợn, Kiều Loan nhìn Trần Thiên Nam cười trêu hắn.

- Con lợn háo sắc nhìn chỗ nào đấy?

Trần Thiên Nam ho khan, vừa rồi đảo qua hai cặp đùi trắng của Loan, vậy mà bị đối phương bắt gặp, dáng vẻ chính nhân quân tử lập tức hiện lên.

- Không có nha.

- Mặt cậu hiện rõ vẻ dê cụ.

Kiều Loan ngồi xuống cạnh hắn cười khanh khách trêu chọc, Trần Thiên Nam gãi gãi mũi, sống c·hết không nhận danh tiếng ô uế dê cụ lên người, Thiện Nhân kéo Ruri đã thay quần áo xuống nhìn Trần Thiên Nam.

- Thằng nhóc ở chơi tối về hay lát về luôn?

- Em gọi người đón rồi, lát nữa chú ý qua đón em.

- Ừm.

- Mà bố mẹ với ông nội đi đâu rồi Loan?

- Mẹ đi công tác, còn bố với ông đi câu cá.

- Vậy ra hồ làm ly trà đá, lâu rồi không uống.

Thiện Nhân kéo Ruri đi trước, Trần Thiên Nam cùng Loan lẽo đẽo theo sau, chọn một quán ven hồ gọi hai trái dừa cùng hai cốc trà đá, thêm đĩa hứng dương ra bốn người ngồi hóng gió hồ Tây, buổi chiều rất nhiều ngươi đi chạy bộ quanh hồ, khung cảnh về chiều không mất đi sự nhộn nhịp.

- Trần, nhà cậu không ở đây sao?

- Không có chị Ruri, nhà em ở chỗ khác?



- Vậy sao, Nhân tớ muốn qua chỗ Trần chơi.

Thiện Nhân uống nước ho sặc sụa, lại muốn đi chơi đứa em rể này? quắc mắt liếc Trần Thiên Nam một cái.

- Được, rảnh rỗi mình dẫn Ruri đi.

- Ở đó đẹp lắm chị, chơi vui nữa, em dẫn chị đi.

Kiều Loan lườm lườm anh trai, có ý bảo vệ Trần Thiên Nam rõ ràng, ngồi một bên Trần Thiên Nam im lặng không ho he câu nào, hắn hiểu vì sao Ruri muốn tới nhà hắn chơi, kiểu gì cũng nói cho em gái Rusi, con gái Nga có sự nhiệt tình đặc biệt, chiếc xe đen bóng có mấy cái vòng ở đầu dừng lại ngay chỗ mấy người đang ngồi, chú Tùng mở cửa xe bước xuống.

- Chào anh chị nhé, người tới đón em rồi.

- Bye bye.

Trần Thiên Nam chào mọi người, xoa xoa cái má Loan một cái rồi chạy vọt đi, Thiện Nhân nhìn Trần Thiên Nam lên xe rời đi ánh mắt hơi lập lòe.

- Con bé Loan nhà thằng Nam giàu lắm à? Đi cả audi luôn.

- Không có anh, nhà cậu ấy bình thường.

- Bình thường mà đi audi, anh cũng muốn.

- Xe của công ty, Nam nói vậy.

- Nó đi làm rồi? Đã đủ tuổi đâu.

- Chưa đủ tuổi thì không làm được à anh? Cậu ấy giỏi lắm, mở công ty công nghệ, anh biết game Alpha Ace nổi toàn cầu năm trước không? Cậu ấy là người tạo ra á.

Thiện Nhân dơ tay đỡ cái cằm khỏi nó rơi xuống đất, thằng nhóc này không phải người, đây là suy nghĩ trong đầu Thiện Nhân lúc này, bản thân mình vẫn còn phải xin tiền bố mẹ ăn học, người ta nhỏ tuổi bằng em gái mình đã làm ông nọ bà kia, tu vi võ đạo sắp đuổi sát cả mình, tư chất thuộc hàng thiên tài, ông trời hình như buff cho tên nhóc đó hơi nhiều.

- Em gái, vậy là em trèo được càng cao rồi, sau này đừng có quên sự hi sinh cao cả của anh, gói mì chia đôi những lúc hoạn nạn, lúc sung sướng đừng có quên tên anh.

- Đá c·hết anh bây giờ...
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.