Kiều Loan kéo Trần Thiên Nam vào trong sảnh chờ ở lối ra hành khách, hắn không biết Loan kéo hắn đi đón ai, nhưng chắc là hắn không quen.
- Anh Thiện Nhân, bên này.
Từ bên trong đi ra ba người, hai nam một nữ, hai người nam cao ráo đẹp trai tựa như bước ra từ trong tiểu thuyết, một người nhuộm tóc màu bạch kim gương mặt lạnh như băng, người còn lại cười một nụ cười rạng rỡ, đi bên cạnh là một cô gái nước ngoài cực kì xinh đẹp với mái tóc vàng.
Nghe tiếng gọi, người đang cười quay sang, vui vẻ vẫy vẫy tay chào lại, nhưng khi thấy Trần Thiên Nam bên cạnh ánh mắt lộ vẻ quái dị, nụ cười cứng lại liếc mắt nhìn sang người tóc bạch kim bên cạnh, trong đầu thầm nghĩ.
"Chuyện này vui rồi."
Người con trai gương mặt lạnh băng nghe tiếng gọi dịu xuống, lộ ra một nụ cười hiếm hoi trên miệng, nụ cười làm không ít các chị em muốn rụng rời tay chân, khi thấy Kiều Loan nắm tay một người con trai ở bên cạnh, ánh mắt liền lạnh xuống.
- Hello em gái yêu quý của anh, lớn nhanh thật ở ngoài còn cao hơn anh nghĩ.
Thiện Nhân kéo vali đi lại chỗ em gái, ánh mắt không ngừng đánh giá người bên cạnh, thấy bàn tay hai người nắm chặt khóe miệng lộ rõ vẻ thích thú, là một người anh trai Thiện Nhân hiểu rõ tính cách em gái mình, lạnh nhạt với tất cả mọi thứ, hiện tại nụ cười cùng ánh mắt kia anh biết em gái mình rất vui vẻ.
Còn vui vì đón người anh trai này hay là vui vì cậu bạn bên cạnh, Thiện Nhân không đoán nổi.
- Quên anh rồi à?
- Anh Lam, sao em quên được.
Trần Thiên Nam nhận thấy ánh mắt lạnh lùng của người tóc bạch kim quét tới yên lặng đối mặt, trong lòng thì vang lên cảnh báo, tên này rất có thể là thanh mai trúc mã của Loan, ánh mắt kia không dấu đi đâu được sự quan tâm khác biệt với Loan.
- Đây là ai em gái?
- Cậu ấy là người yêu em, tên Trần Thiên Nam.
Trần Thiên Nam nhận được ánh mắt thú vị đánh giá của Thiện Nhân, ở bên cạnh ánh mặt lạnh băng kia càng thêm trầm xuống.
- Chào hai anh.
- Chào Ruri
Thiện Nhân trợn mắt, Thành Lam ở bên cạnh nghiêng đầu nhìn cô gái.
- Đúng là cậu rồi Trần, tôi còn đang muốn hỏi, con bé Rusi nó còn khóc ở nhà vì các cậu trở về không chào nó.
Ruri dơ tay làm động tác muốn ôm, Thiện Nhân trợn mắt trắng dã ngăn lại.
- Này này hai người quen biết nhau?
Trần Thiên Nam gãi gãi mũi, thế giới thật tròn, không ngờ tới đi đón người cùng Loan lại có thể gặp được người quen ở bên Nga, ba người nói tiếng Nga làm cho Kiều Loan ở một bên nghi hoặc, bàn tay nắm tay Trần Thiên Nam khẽ giật giật.
- Mình với Trần quen nhau, cả Rusi.
Thiện Nhân nhìn thêm Trần Thiên Nam một lần nữa, nghi ngờ không thôi,
- Trở về thôi.
Thành Lam kéo vali đi, gương mặt lạnh băng, Thiện Nhân gật đầu.
- Về thôi mọi người.
Mấy người kéo nhau đi làm cho không ít người nhìn, mấy người tựa như nhân vật trong tiểu thuyết bước ra, làm cho không ít người ghen tị ước ao.
Vẫy hai chiếc taxi lại, Thiện Nhân cùng Thành Lam nhìn Ruri cùng Loan, hai người đều lắc đầu chỉ Trần Thiên Nam.
- Em đi cùng Nam.
- Mình đi cùng Trần.
Thiện Nhân mặt tái mét, tên nhóc này quỷ dị thật sự, đã câu dẫn em gái của mình, bây giờ ngay cả bạn gái cũng theo đối phương mà bỏ cả bản thân, Thiện Nhân muốn gào khóc thảm thiết, ánh mắt nhìn Trần Thiên Nam như muốn tìm ra sự hấp dẫn của đối phương, cao to đẹp trai, vẻ ngoài không tệ, hình như cả người toát ra vẻ trầm ổn lạ thường.
"Tên em rể khó lường nha."
Thiện Nhân cố gắng cười gật đầu chui vào xe, Thành Lam ánh mắt có hứng thú sau đó chui vào xe, Trần Thiên Nam cùng Loan, Ruri vào trong xe.
- Khai mau cậu tại sao lại quen biết bạn gái của anh tớ?
Kiều Loan nhìn Ruri ngồi ở bên cạnh vẻ mặt nghi hoặc, tuy không hiểu tiếng Nga nhưng nhìn cử chỉ có thể thấy Trần Thiên Nam quen biết đối phương, lại thêm cả chuyện có thể nói tiếng Nga.
Trần Thiên Nam ngửi thấy có mùi chua chua ghen tuông trong lời của Loan, không nhịn được cười trêu.
- Anh tóc bạch kim là ai? Thanh mai trúc mã của cậu à, ánh mắt của anh ấy nhìn cậu ấm áp khác thường lắm.
Kiều Loan chu môi nhìn hắn.
- Mối tình đầu được không? Mau nói chuyện chính đừng có chuyển chủ đề, tại sao cậu quen chị Ruri?
Trần Thiên Nam cười cười.
- Ừm có quen, mùa hè có chút chuyện sang bên đó, tình cờ quen biết, bạn bè bình thường.
Kiều Loan cắn cắn môi nói nhỏ.
- Anh Thành Lam bạn anh trai tớ, hồi bé tớ hay lẽo đẽo theo anh ý, tớ xem như anh trai á.
- Trần đây là bạn gái cậu? Em gái Nhân.
Ruri nói tiếng Việt lơ lớ không rõ, Kiều Loan cười hì hì gật đầu.
- Chị Ruri xinh hơn rồi?
Hai người chuyển sang nói tiếng Anh, Trần Thiên Nam ngồi trong góc nhìn ra ngoài ngắm cảnh không để ý nhiều.
Đột nhiên bên eo Trần Thiên Nam đau điếng, bên tai thì nghe Ruri nói với Kiều Loan.
- Em gái Rusi của chị rất thích Trần, nó bị đám côn đồ b·ắt c·óc Trần là người cứu nó mang trở về, Trần một mình đánh năm tên côn đồ, nó nói rất mạnh mẽ.
Hắn im lặng giả vờ không nghe thấy chịu đựng đau đớn ở eo, xe dừng lại trước trước nhà Kiều Loan, tất cả xuống xe, chỉ có Thành Lam không xuống, nhà của anh không ở đây.
- Anh về nhà trước, rảnh anh sang chơi.
Thành Lam nói với Kiều Loan, Trần Thiên Nam ở bên cạnh vẻ mặt yên lặng như thường, trong lòng thì nghĩ có nên lén thiến luôn tên này không? Bất quá đành bỏ qua, không thù không oán thiến đối phương không ổn.
Trần Thiên Nam chuyển chủ đề chạy tọt vào trong trước, Kiều Loan ánh mắt híp lại nguy hiểm đuổi theo.
- E hèm.
Thiện Nhân khô han một tiếng nhìn hai đứa em đuổi nhau ở ngoài sân, Ruri đi vào trong ngồi xuống cạnh Thiện Nhân vẻ mặt nghi hoặc một vấn đề nào đó.
- Nhân, ở Việt Nam có thể lấy hai người được không?
Thiện Nhân cứ nghĩ Ruri có ý cho mình yêu thêm người khác, cười hớn hở nói.
- Có chứ, quan trọng là yêu thương nhau.
Lời nói dối trắng trợn, mắt không chớp lấy một cái chờ đợi.
- Vậy tốt, Rusi cùng em gái cậu có thể đều lấy Trần.
Vẻ mặt đặc sắc, Thiện Nhân há hốc hít thở không thông, ngàn tính vạn đợi lại không phải mình, là tên em rể kia, nhất định có quỷ...
- Nhà còn mỗi mì tôm, ăn tạm.
Trần Thiên Nam phát hiện hai anh em Kiều Loan có điểm chung chính là mì tôm đều cởi chuồng, Trần Thiên Nam với Loan không ăn, chỉ có Thiện Nhân cùng Ruri ăn, Kiều Loan kéo Trần Thiên Nam ra phía vườn sau nhà, đi vào hắn ngạc nhiên không thôi, trong này có một khoảng sân khá rộng, ở một góc có một chiếc xích đu màu trắng, Loan ngồi xuống vỗ vỗ bên cạnh.
- Ngồi xuống nào.
Hắn ngồi xuống cảnh giác sợ cái xích đu nó đứt xuống, nhưng hắn lo xa chiếc xích đu vẫn bình thường, Kiều Loan nghiêng đầu sang vẻ mặt nghiêm túc.
- Tự khai hay để tớ dùng biện pháp mạnh?
- Ơ, có chuyện gì cơ.
Trần Thiên Nam đứng trước sự uy h·iếp vẫn tỏ vẻ vô tội, Kiều Loan cười nguy hiểm đột nhiên túm tay hắn lên cắn mạnh.