Sau khi Trình Tú Hân xuất viện, Trình Hoan bèn về nhà ở và dọn luôn khỏi ký túc xá của trường. Nhạc Dư lo lắng, bảo cô bé suy nghĩ lại, còn nói: "Tuy không tiện tham gia vào chuyện nhà em nhưng cô đã đồng ý giúp thì sẽ nhất định giữ lời, em hãy suy nghĩ kỹ đi."
"Mẹ em vẫn còn ở chỗ đó, em không yên tâm." Trình Hoan gượng cười, "Cô ơi, cô không cần lo lắng quá đâu, em có thể tự chăm sóc bản thân mình mà. Dù sao em cũng sắp thành niên rồi, chỉ cần nhịn mấy tháng nữa thôi, không vấn đề gì đâu cô ạ.""
"Dù là thế thì em cũng đừng bỏ ký túc xá. Nếu không trọ ở trường, ngày nào cũng đi đi lại lại thì em sẽ không chịu nổi mất." Nhạc Dư nói.
"Em sẽ cân nhắc sau, phải xem liệu ông ta có tiếp tục đánh mẹ em hay không thì em mới quyết định được ạ."
Nhạc Dư nghe xong, trong miệng đắng ngắt, cô cảm thấy bất lực gấp bội, song vẫn nói lên suy nghĩ của mình: "Trình Hoan, thế này nhé, nói trắng ra thì những chuyện cô có thể giúp em trước mắt không thể giải quyết vấn đề dứt điểm. Những cách tốt nhất thì cô đã đề cập ngay từ đầu, một là báo cảnh sát, hai là ly hôn... Em nên bàn bạc kỹ lưỡng với mẹ."
"Bàn bạc ư?" Trình Hoan giễu cợt, "Căn bản không có tác dụng cô à. Mẹ em chẳng thể nào sống thiếu ông ta, bà sẽ không ly hôn, càng không cho phép em báo cảnh sát, trừ khi..."
Cô bé lẳng lặng nhìn chằm chằm vào một hòn đá trên mặt đất, "... Trừ khi ông ta chết."
Ánh mắt cô bé quá rùng rợn, sau lưng Nhạc Dư phát rét, cô nắm chặt cổ tay cô bé, hô: "Trình Hoan!"
Trình Hoan từ từ lướt mắt đến bàn tay đang giữ chính mình, lắc đầu: "Em sẽ không làm chuyện gì ngốc nghếch đâu."
Thấy sắc mặt cô bé lại như thường, Nhạc Dư mới buông tay: "Nếu em thuyết phục được mẹ thì nhớ bảo với cô nhé, dù sao có một luật sư khi kiện tụng cũng có thể làm mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn nhiều."
Trình Hoan nuốt khan, khẽ đáp vâng.
Sau đó, hai cô trò hàn huyên gần hết một tiết tự học. Trước khi Trình Hoan rời khỏi văn phòng, cô bé đột nhiên hỏi: "Cô ơi, người sắp xếp phòng bệnh và trả tiền thuốc giúp mẹ em ngày đó là bạn trai của cô ạ?"
Nhạc Dư chần chừ, đoạn gật đầu: "Ừ."
"Chú ấy đối xử với cô tốt thật." Trình Hoan chân thành nói.
Nhạc Dư cúi đầu mỉm cười,chẳng phản ứng nhiều, cô thả chiếc chìa khóa mà Trình Hoan vừa trả mình vào tay cô bé: "Chìa này em cứ cầm đi, có khi một ngày nào đó lại có tác dụng đấy."
Trình Hoan do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nhận chìa khóa, hơi hơi khom lưng với Nhạc Dư: "Em cảm ơn cô."
Chẳng mấy khi thời tiết lại đẹp như ngày hôm nay, ánh nắng dìu dịu, gió thổi hiu hiu, nếu không có những tán cây trụi lá ngoài kia thì đúng là chẳng có chút vết tích nào của mùa đông.
Chìa khóa đâm vào lòng bàn tay có chút đau nhói, nhưng Trình Hoan lại thờ ơ. Cô bé chẳng cảm nhận được ánh nắng ngày hôm nay ấm áp cỡ nào, chỉ nhìn chăm chăm vào gốc cây già đang ngủ đông ở trước mắt.
Cô bé nghĩ, tất cả mọi thứ đều thật tồi tệ.
Bước sang tháng mười hai, Bắc Hoài đón trận tuyết đầu tiên.