Khi tuần thi cử đến, bầu không khí học tập trong lớp sục sôi ngất trời. Thấy khi có lớp tự học, mấy cô cậu ngày thường chỉ nói chuyện cười đùa mới bắt đầu cuống cuồng lên, trong lòng Nhạc Dư có chút buồn cười, nhớ tới thời mình còn cắp sách đến trường mấy năm về trước.
Lúc ấy đã là cuối năm tư, sau khi kỳ thực tập kết thúc thì sẽ phải đối mặt với việc viết và bảo vệ luận văn tốt nghiệp. Cô may mắn được phân cho một vị giáo viên hướng dẫn trẻ tuổi, dễ tính, đương lúc người khác đang sứt đầu mẻ trán vì nội dung của luận văn thì cô và các bạn cùng nhóm lại đang nghĩ xem nên đi đâu chơi vào kỳ nghỉ mùng 1 tháng 5.
Nhạc Dư chậm chân hơn người khác chẳng hề hoảng hốt, khi nộp bản thảo đầu tiên, nửa cái luận văn cũng chưa hoàn thành, sau chỉ có dàn bài cơ bản.
Sau này, giáo viên hướng dẫn rời trường vì công chuyện, cô tự tại thoải mái, tật lần lữa cứ thế bùng phát, khi những nhóm khác đã giao bản thảo thứ hai thì mới vội vàng mở máy, chính thức bắt đầu bản báo cáo của mình.
Mấy bữa đó giờ giấc của cô đảo điên, vừa đúng lúc Hoắc Tuân đi công tác, cô bèn dọn ra khỏi trường học, bạt mạng làm luận văn trong gian nhà gần trường của anh.
Chỉ còn hai ngày nữa là đến hạn nộp bản báo cáo hoàn chỉnh để giáo viên xét duyệt, phải tốn một ngày để sửa sang hình thức của luận văn, kể từ khi thức giấc, Nhạc Dư dính lấy máy tính từ sáng tới tối, chăm chú sửa sang nội dung của quyển luận cuối cùng, chẳng hề hay biết chủ nhân của căn nhà đã trở về.
"Nhạc Nhạc?"
Nhạc Dư run tay gõ sai một chữ, cô quay đầu, "Sao anh đã về rồi? Không phải còn hai ngày nữa sao?"
Cô lập tức hiểu ý anh, vô thức kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nói: "Nếu anh về rồi thì em cũng nên quay lại ký túc xá."
"Anh đâu có ăn em, em về trường làm gì?"
Nhạc Dư khẽ đáp: "... Em còn chưa viết xong luận văn đâu."
"Thì ở đây mà viết, viết xong rồi hẵng về." Anh cương quyết.
Cô đành phải thỏa hiệp. Anh hài lòng xoa đầu cô, "Anh đi tắm đây, em viết tiếp đi."
"Ừm."
Hoắc Tuân vào phòng tắm, Nhạc Dư sờ lên lồng ngực, trái tim ở nơi đó đập thình thịch, cô khép hờ mắt, trong đầu tràn ngập hình ảnh của những lần ân ái trước đó.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô dứt khoát không nghĩ nữa, trước mắt luận văn mới là quan trọng nhất. Cô dồn lực chú ý lên màn hình máy tính, tiếng gõ phím lạch cạch lại vang vọng khắp phòng.
"Cuối cùng cũng xong rồi!" Nhạc Dư đổ lên giường, thần kinh căng thẳng suốt một ngày thả lỏng, cô vờ thút thít mấy tiếng, khi quay đầu thì hoảng sợ.
Hoắc Tuân ngồi trên sô pha bên cửa sổ đang nhìn cô.
"Anh... Anh ngồi đấy bao lâu rồi?"
"Chắc là khoảng 40 phút."
Anh đặt sách sang một bên, bước tới chuyển máy lên tủ đầu giường giúp cô, "Mệt không em?"
Nhạc Dư uể oải gật đầu, dán mặt lên lòng bàn tay anh như đang làm nũng. Tay anh mát lanh, vừa khéo có thể hạ nhiệt cho cô. Cô nhắm mắt hưởng thụ trong chốc lát, chợt nói lời gây mất hứng: "Bây giờ mới 9 giờ, ký túc xá chưa đóng cửa đâu."
Hoắc Tuân nhíu mày: "Em định đi à?"
Nhạc Dư bật cười: "Anh yên tâm, cho dù là thế thì em cũng không về đâu, hôm nay em sẽ ở lại với anh."
Hoắc Tuân được voi đòi tiên: "Chỉ một ngày thôi sao?"
"Thế anh muốn bao lâu?" Nhạc Dư gối lên chân anh, nâng tay ôm mặt anh rồi từ từ đè ép, ngũ quan anh tuấn tới mức nào cũng có vẻ tức cười: "Hoắc Tuân, nếu anh hôn em thì em sẽ ở thêm mấy ngày."
Khuôn mặt méo mó của Hoắc Tuân miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, sau đó, anh cúi đầu. Bằng cái hôn ấy, Nhạc Dư đã ở bên anh cho tới tận bây giờ.
Sau khi kỳ thi kết thúc, cuối cùng Nhạc Dư cũng có chút rỗi rãi hiếm hoi, cô thậm chí còn chẳng chuẩn bị cái gì, cứ thế theo Hoắc Tuân đến làng du lịch mới mở ở khu ngoại thành phía đông. Trên đường đi, Hoắc Tuân nói làng du lịch nọ là sản nghiệp của nhà họ Hồ, thế nên khi nhìn thấy Hồ Đông Du ăn mặc lòe loẹt đứng ở cửa khách sạn, cô chẳng hề có chút bất ngờ nào.
"Tiểu Nhạc Nhạc!"
Cái tính khoa trương của Hồ Đông Du vẫn không đổi, anh ta giang tay định chào đón thì bị Hoắc Tuân chặn cứng, "Định ôm ai đấy?"
Nhạc Dư đứng ở bên cạnh ôm cánh tay anh, nhăn mặt nhíu mày, cũng mang tư thái chối từ.
"Chậc chậc chậc, cái vẻ phu xướng phụ tùy của hai người thật là quá hẹp hòi." Hồ Đông Du nhận thua, tức tốc về lại bên người nhà mình "Giới thiệu với hai người, đây là bạn gái của tôi, Tôn Thiến."
Hồ Đông Du thay bạn gái như thay áo, song đối với cái tên Tôn Thiến, Nhạc Dư đã từng nghe qua từ rất lâu về trước, hôm nay là lần đầu tiên cô gặp người thật. Tôn Thiến là một mỹ nữ tiêu chuẩn, mắt to mày ngài mặt trứng ngỗng, cô nàng chẳng hề để ý tới vẻ không đứng đắn của anh bạn trai, chào hỏi Nhạc Dư trước rồi mới chào hỏi Hoắc Tuân, khiến cô tăng thêm vài phần hảo cảm với cô nàng.
Tính tình của Tôn Thiến rất giống Phan Bối, Nhạc Dư và cô nàng trò chuyện ăn ý, trao đổi cách thức liên lạc trước khi về phòng. Hồ Đông Du bảo tình bạn của phụ nữ tới thật nhanh, trước kia Hoắc Tuân phải chờ một tháng mới nhận được lời đồng ý kết bạn trên WeChat của Nhạc Dư.
Nhạc Dư lầm bầm: "Đây là ưu thế của giới tính."
Hồ Đông Du đã sớm sắp xếp phòng, hai phòng đều nằm ở tầng một. Đương lúc Hoắc Tuân chỉnh trang mỹ phẩm dưỡng da giúp Nhạc Dư, cô bước ra ban công, từ tầng trệt cao vút có thể nhìn ngắm gần hết phong cảnh của làng du lịch, gần có rừng cây, xa có biển cả. Cô trầm trồ: "Hồ Đông Du khéo chọn thật."
Hoắc Tuân tai thính, cao giọng tranh công: "Là anh bảo cậu ta đặt đấy."
Người này đúng là càng ngày càng nhỏ mọn. Nhạc Dư chẳng buồn để ý tới bệnh ấu trĩ của anh, chống cằm nhìn xuống, bên dưới có một con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu nối thẳng vào sâu trong rừng, thỉnh thoảng lại có mấy người ăn bận thoải mái đi ngang qua. Đúng lúc này, một người đàn ông trên tây trang, dưới giày da lọt vào tầm mắt, cô vô thức nghía người nọ, càng nhìn càng cảm thấy quen mắt.