Khi Hoắc Nhung tròn một tuổi, Hoắc Tuân đề nghị đưa Nhạc Dư đi du lịch ngoài đảo để bù lại tuần trăng mật. Trước khi kết hôn, anh vốn đã lên kế hoạch đầy đủ, sau phải tạm hoãn vì sự xuất hiện ngoài ý muốn của Hoắc Nhung.
“Có đưa Nhung Nhung đi cùng không?” Nhạc Dư hỏi.
“Để bố mẹ chăm Nhung Nhung, đi hai mình thôi.”
“Anh nỡ sao?”Nhạc Dư biết Hoắc Tuân cưng nựng Hoắc Nhung cỡ nào. Nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, có đôi khi còn quá phận đến độ làm cô ghen với chính con gái của mình. Anh nói thì nghiêm trang lắm, nhưng Nhạc Dư vào tai phải ra tai trái, gật gù bảo: “Anh sắp xếp đi.” Đến lúc bay khỏi Bắc Hoài, Hoắc Tuân nhất định sẽ đòi dẫn theo Hoắc Nhung thôi.
Nhưng anh không hề làm vậy.
Mãi đến khi bước lên máy bay tư nhân, Nhạc Dư vẫn cảm thấy khó tin: “Nhung Nhung đâu?”
“Anh bảo rồi, chỉ có hai chúng ta thôi.”
“Nhỡ lúc về con thấy mình lạ mặt thì sao?”
Hoắc Tuân bình thản đáp: “Ở với con nhiều nhiều là được.”
Nhạc Dư ngờ rằng có âm mưu nào đó: “Anh lại đang toan tính gì đấy?”
Anh ôm ngực, tỏ vẻ tan nát cõi lòng: “Vợ à, sao em nỡ nghi ngờ anh!”
Nhạc Dư nhấn mạnh từng chữ: “Bởi vì anh quá đáng nghi!” Dứt lời, cô điều chỉnh tư thế ngồi của Hoắc Tuân rồi nằm rạp trên người anh, “Bao giờ đến thì gọi em.”
Cô trở mặt nhanh như lật sách, Hoắc Tuân gặp mãi thành quen, gạt lọn tóc vương trên má cô và nói được.
Ánh mắt dịu dàng tựa nước thấm vào từng tấc da thịt của Nhạc Dư. Nhạc Dư nói không sai, anh quả thực có mục đích, nhưng mục đích này hết sức thuần khiết —— đó là để bảo vệ cảm giác an toàn của Nhạc Dư.
Sau khi Hoắc Nhung chào đời, cho dù Nhạc Dư luôn cười đùa, Hoắc Tuân nhận ra cô vẫn thường hay ghen với con.
Nhạc Dư làm mình làm mẩy ư?
Không hề. Anh biết cô xử sự như vậy vì cảm thấy thiếu an toàn và vì quá yêu anh, thế nên anh chưa bao giờ cho là cô gây rối vô cớ, trái lại còn hết sức sung sướng. Anh đưa Nhạc Dư đi tận hưởng thế giới hai người, phần để cô thả lỏng tinh thần, phần để tỏ rõ vị trí của cô ở trong lòng anh, phần còn lại là vì chính bản thân anh.
Chính anh cũng sẽ ghen với Hoắc Nhung.
Hoắc Nhung vừa khóc, Nhạc Dư sẽ lập tức chạy đến dỗ, nhiều khi anh tan ca về nhà không nhận được một nụ hôn nào đã đành, Hoắc Nhung bé bỏng còn thích quấn lấy mẹ ngủ chung. Cuộc sống chăn đơn gối chiếc suốt hơn một tháng trời khiến anh thật lòng có phần tủi thân.
Hai tiếng sau, máy bay hạ cánh.
Nhạc Dư tỉnh giấc mà không cần Hoắc Tuân đánh thức. Cô ôm dính eo anh, lầu bầu: “Đến rồi à?”
“Ừ. Cổ đau không?”
Nhạc Dư nhắm mắt đáp: “Không, nhưng em đói.”
“Thế mình sắp xếp một tí rồi đi ăn nhé.”
Đảo xa vô cùng náo nhiệt, chia thành khu giải trí và khu nghỉ dưỡng, hết sức kín đáo. Hoắc Tuân bế Nhạc Dư vào ngôi biệt thự đã được dọn dẹp tinh tươm, bước thẳng lên phòng ngủ trên tầng hai.
Nhạc Dư lại say giấc nồng.
Hoắc Tuân quyết định vào bếp vì cô.
Trong bếp có đầy đủ nguyên liệu nấu nướng, Hoắc Tuân lấy hải sản đã qua xử lý, định làm mỳ Ý hải sản, bởi vì Nhạc Dư thích nhất món này, còn nói mỳ Ý anh làm ngon nhất trần đời.
Món mỳ phưng phức vừa ra lò, Nhạc Dư cũng bị dụ xuống tầng.
“Thơm thật.”
“Em còn buồn ngủ không?”
Nhạc Dư lắc đầu, nhón một miếng nấm vào miệng, tay chưa rời đi, hai mắt đã tỏa sáng: “Ngon thế!”
Hoắc Tuân giữ tay cô: “Em rửa tay đi đã.”
Nhạc Dư phồng mang trợn má với anh rồi đi rửa tay, đến khi quay lại, trên bàn đã bày biện tươm tất.
“Ăn xong mình làm gì?” Nhạc Dư vừa hỏi vừa bón cho Hoắc Tuân
Hoắc Tuân nhai kỹ nuốt chậm, đoạn đáp: “Thích gì thì làm nấy thôi. Mình đến để thư giãn mà, lắm kế hoạch quá em sẽ mệt đấy.”
Nhạc Dư nghĩ thấy có lý, mình biếng như thế thì hợp với du lịch tự do hơn. Có điều người làm gì cũng cần một danh sách chi tiết như Hoắc Tuân đã phá vỡ nguyên tắc nhiều lần vì cô, khiến cô cảm thấy cực kỳ chột dạ.
Ăn tròn một dạ mỳ, Nhạc Dư xoa bụng đứng dậy, vòng qua bàn kéo tay Hoắc Tuân, hỏi: “Anh xếp đồ vào tủ quần áo chưa?”
“Anh chưa.”
Nhạc Dư cười tươi như hoa: “Thế chờ em lên thay đồ đã nhé.”
Một suy nghĩ chợt thoáng qua trong Hoắc Tuân, anh hôn lên trán cô: “Ừ.”
Nhạc Dư chạy về phòng, thay một chiếc đầm màu cam đỏ, chẳng hề lố lăng mà hết sức gợi cảm. Cô tô thêm son, ngắm mình trong gương, đến khi hài lòng mới xuống lầu.
Hoắc Tuân vừa trông thấy cô, hai mắt sáng bừng lên, hào phóng khen: “Vợ anh đẹp quá.”
“Đẹp đến mức nào?”
“Trong mắt anh chỉ còn mỗi mình em thôi.”
Nhạc Dư cười ha ha, ôm mặt anh hôn một cái thật kêu: “Thưởng cho anh ha!”
Hoắc Tuân cúi đầu nhìn vùng núi đồi đăm đăm: “Nhưng chỗ này trễ quá.”
Nhạc Dư túm lớp vải ở phần ngực: “Chỉ cho mình anh nhìn thôi, vừa lòng chưa nào?”
Hoắc Tuân nghiêng trái ngó phải, im lặng trong chốc lát, rồi bất chợt in dấu hôn hồng lên cổ cô.