Mỗi Lần Quay Đầu Lại Đều Thấy Thủ Trưởng Chăm Chú Nhìn Ta

Chương 6: Người trong lòng quản lý?



Lần nữa đi theo quản lý vào phòng làm việc, Tôn tổng của tập đoàn Tường Phi bắt đầu chính thức giới thiệu hai bên cho chúng ta. Vốn ông ấy mới là người phụ trách quan hệ giữa hai công ty chúng ta, bây giờ ông đã được thăng chức, bạch tuộc thối liền được cất nhắc lên.

“Quản lý Dương, ngài xem, đây là quản lý mới của bộ phận Marketing Chương Hữu Lâm của chúng tôi, cũng là người trẻ tuổi, tuổi cỡ cậu, sau này sẽ còn đi lại nhiều hơn.” Khuôn già cằn của ổng cười giống như đoá hoa cúc: “Hữu Lâm cũng không tầm thường, du học ở nước ngoài về, tốt nghiệp bằng MBA*. Cậu ta và con gái của tổng tài chúng tôi tình đầu ý hợp, càng khiến cho bộ phận Marketing chúng tôi như hổ thêm cánh, nhậm chức không tới vài ngày, đã đàm phán được đơn đặt hàng lớn.”

(*MBA (Master of Business Administration): Thạc sĩ quản trị kinh doanh)

Mặt bạch tuộc thối ở phía sau Tôn tổng đỏ bừng lên, giống như gan lợn bị hư vậy. Ta càng xem thường hắn, không nghĩ rằng nếu hắn không đòi được tiền từ quản lý chúng ta, cư nhiên tiếp cận một cô gái nhà giàu vị trí cao, thật là không biết xấu hổ, cũng không biết hắn đối phụ nữ có “cứng” lên được không.

Vẻ mặt của quản lý chúng ta thản nhiên, từ đầu đến cuối không tính bắt tay hắn: “Quản lý Chương, lần đầu gặp mặt, thật vinh hạnh. Tiệc cưới sau này giữa ngài và thiên kim tổng tài quý công ty, nghìn vạn lần đừng quên gởi tôi một tấm thiệp mời nha. Tôi thể nào cũng phải chúc mừng, tặng ngài một bao lì xì thật dày.”

Trong lòng ta không kìm nổi mà reo hò cho quản lý chúng ta: Thật là bá cháy, bộ dáng chấm dứt mọi loại ân oán trước kia này, mới có thể giáng cho tra nam một đòn công kích nặng nhất nha. Ta đã nói, với giá trị của quản lý chúng ta, đàn ông gì mà không tìm được, không nên chịu thiệt như thế vì một tên tiểu bạch kiểm* cặn bã?

(*Tiểu bạch kiểm (小白脸): nói nôm na theo kiểu Thuần Việt là thư sinh ăn bám, sống nhờ phụ nữ, hay còn được hiểu theo nghĩa là trai bao hay bồ nhí)

Tôn tổng từ đầu đến cuối không phát hiện được sự lúng túng giữa bọn họ, vẫn rất nhiệt tình như cũ: “Tiểu Chương, đây là quản lý Dương Thực Vân, đừng thấy người ta nhỏ hơn cậu hai tuổi, nhưng y là một tinh anh nổi danh trong giới nghiệp vụ ah.” Nói rồi ổng quay đầu lại: “Tiểu Dương, tôi vẫn là câu nói kia, chỉ cần cậu đổi nơi công tác chuyển đến công ty chúng tôi, tiền lương, tiền thưởng, lợi tức, tuyệt đối sẽ không kém so với công ty bây giờ của cậu, chúng tôi cũng hoàn toàn có thể thêm nhiều tiền quỹ hơn cho nhóm nghiệp vụ của cậu.”

Quản lý chúng ta không trả lời, chỉ nhíu lông mày lại, với tay lấy tách trà trên bàn nhấp một ngụm.

Tôn tổng này thật đúng là không biết xấu hổ, rõ ràng là cố ý để cho bạch tuộc thối thấy danh hiệu bạn hợp tác lâu năm của ổng, không nghĩ rằng cư nhiên lại có chủ ý muốn “săn đầu người” quản lý chúng ta!* Hơn nữa nhìn là biết cũng không phải là lần đầu đưa ra lời mời mọc này, nhưng xem ra quản lý chúng ta căn bản không nghĩ đến việc chuyển chỗ công tác, rất tốt rất tốt.

(*Đây là Tôn tổng muốn tỏ ra thân thiết để “dằn mặt” bạch tuộc thối, bảo rằng vụ hợp tác với công ty này là của bố, bố làm đối tác với họ lâu năm rùi, thân thiết như anh em một nhà, chú mần gì thì cũng đừng hòng qua mặt hay tranh công được với bố:)))))

Nói đến Tôn tổng này thì ngoài miệng khách sáo, nhưng xem ra từ trước đến giờ không để ta vào mắt, nếu không thì cũng sẽ không làm trò nói nhiều chuyện riêng tư như thế trước một người lạ như ta đây.

Thấy quản lý chúng ta không nói lời nào, Tôn tổng xị mặt mo xuống tiếp tục mở miệng: “Chẳng lẽ vẫn là vì lý do kia sao?”

Lý do gì? Tính bát quái của ta nhất thời trỗi dậy, cũng không chú ý đến con ruồi già nua Tôn tổng vẫn luôn vo ve, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, làm bộ giống như vô hình, để dò la bí mật của quản lý.

Quản ý vẫn bất động như núi, chỉ lại nhấp một hớp trà.

Tôn tổng tiếp tục vo ve: “Tiểu Dương à, chân trời chỗ nào chẳng có cỏ thơm, cậu vì người trong lòng của cậu mà ở lại công ty này đúng không phải là biện pháp ah – hay là cậu nói cho tôi biết, người để cho cậu cam tâm tình nguyện ở lại đây là ai, tôi cũng sẽ đem cô ấy đi luôn, được không?”

Ta nhất thời thấy may là trong miệng mình không có miếng nước nào, bằng không nhất định bây giờ sẽ phụt thẳng vào gương mặt già nua kia của Tôn tổng ngồi đối diện. Ta tuyệt đối không ngờ được, quản lý với gương mặt băng sơn cấm dục như dì ghẻ đối với ta lâu nay lại có thể có một người trong lòng, nhưng không biết người trong lòng này rốt cuộc là ai?

Đầu tiên lượt bỏ tất cả các chị em trong công ty, lại lượt bỏ hết thảy những người trên 40 tuổi… À không, lượt bỏ người 50 tuổi trở lên (ta không thể loại trừ khả năng quản lý chúng ta thích người lớn tuổi một chút), dáng dấp không đẹp bỏ, thu nhập không ổn định bỏ, sức khoẻ không tốt bỏ… Suy nghĩ kĩ một chút… Ừm, cuối cùng bỏ toàn bộ những người có chức vị thấp hơn y – bởi vì quản lý chúng ta ưu tú xuất xắc như thế, sao có thể ngắm trúng một nhân viên quèn tầm thường chứ?

Như vậy có lẽ, trai tân chức vụ cao có thể được may mắn trở thành ý trung nhân của quản lý cũng không có bao nhiêu người nhỉ?

Bây giờ ta liền thấy hơi hối hận là mình thường ngày toàn ru rú ở nhà, ngoại trừ chạy nghiệp vụ, chưa bao giờ đi ra ngoài lôi kéo quan hệ với người ở những bộ phận khác, bằng không có thể biết chút đỉnh về những người có chức cao hơn y.

Ta ảo não muốn cúi đầu xuống, rõ ràng thường xuyên ở bên cạnh quản lý, sao cho tới bây giờ không biết y đã sớm có ý trung nhân?

Aiz, nhưng y và ta cũng không có quan hệ gì, cũng hoàn toàn không có lý do nói cho ta biết, y đã sớm thoát khỏi bóng ma của tra nam bạch tuộc, đã chọn được người làm bạn trai mới.

Tóm lại, quản lý cố gắng lên, dũng cảm mở ra mùa xuân thứ hai của ngài đi!

(*Nguyên văn 干巴爹: phiên âm gần giống như “ganbatte” – một từ của Nhật có nghĩa là cố gắng lên, dùng để khích lệ động viên người khác.)

Phía bên này quản lý và Tôn tổng kia vẫn còn đang xã giao có lệ, xem bộ dáng là kiên quyết không muốn đổi nơi công tác. Dĩ nhiên, cũng có thể là không muốn nói ra người trong tim y là ai trước mặt tra nam. Nói đến tra nam này thật đáng ghét, cư nhiên từ lúc bắt đầu chuyện với Tôn tổng thì vẫn nhìn ta chòng chọc với ánh mắt quái đản, xem chừng lần trước vẫn chưa đánh hắn đủ.

Thấy ý tứ của quản lý đã quá rõ ràng, cuối cùng Tôn tổng cũng chỉ có thể ngượng ngùng chấm dứt đề tài này, lại lôi kéo bạch tuộc thối và quản lý nói nói hồi lâu, thời gian cũng nhích từ từ đến giờ tan ca.

“Hả, không ngờ đã đến đến lúc này rồi, nói chuyện với quản lý Dương cậu, cứ thấy thời gian trôi qua thật nhanh ah.” Mặt mo kia của Tôn tộng xị xuống nói cũng không có ý cười đùa: “Tôi thấy giờ cũng không còn sớm nữa, vậy chúng ta…”

Mắt thấy miệng ổng muốn phun ra mấy từ mất hứng như “ra ngoài ăn cơm”, ta vội vàng tiến lên trước bước chặn lại chủ đề: “Nếu giờ đã không còn sớm, tôi lập tức để thư ký gọi xe, đưa hai ngài về công ty đi, chắc hẳn trong nhà ngài cũng có người đang chờ ngài ăn cơm nhỉ.” Làm ơn đi, ta cũng không muốn lại để cho quản lý và bạch tuộc ở chung với nhau lâu hơn nữa, thứ phụ tình trơ trẽn này nên sớm cút ra khỏi tầm mắt của quản lý.

Ta chả thèm mảy may để ý đến hành vi vượt phép của mình bây giờ, dù sao không phải quản lý chúng ta mới nói vừa nãy sao, ta chính là “không biết quy củ không biết nói chuyện” nên ta thể hiện rõ ràng một chút cũng không sao cả.

Quả nhiên, Tôn tổng bị ta mỉa mai khiến sắc mặt thay đổi trong nháy mắt, lúc đỏ lúc xanh, vốn có ý định ăn cơm cũng chỉ có thể nín lại trong bụng ổng.

Bạch tuộc thối theo Tôn tổng vừa đi vừa tiêu sái ngoái lại, ánh mắt của hắn rất phức tạp, vẻ mặt cũng không nói được là cái dạng gì, hình như có hối hận dường như có tình ý lại có chút oán hận… Thế nhưng nói gì thì bây giờ đã trễ rồi, quản lý chúng ta đã sớm tìm được chân mệnh thiên tử, chờ khi quản lý già rồi nếu nhắc tới bạch tuộc thối, cũng sẽ chỉ nói một câu “Nhớ lúc ta còn trẻ cũng đã từng gặp qua một người ngu ngốc…”

Thấy hai người rời đi, ta lắc đầu vẫy đuôi (cái gì?) tiến đến bên cạnh quản lý tranh công: “Thế nào quản lý, vừa rồi tôi làm giỏi không? Ngón tay của bạch tuộc thối đều bị tôi bóp đến xanh tím đen luôn ~! Bọn họ muốn ăn cơm cũng bị tôi đuổi đi~”

Thanh âm của ta vô cùng hí hửng: “Quản lý, nể tình vừa rồi tôi có phần giúp ngài, có thể nói cho tôi biết hay không…” Ta kéo dài thanh âm: “Người trong lòng của ngài rốt cuộc là ai?”

Quản lý không trả lời, chỉ hỏi ngược lại ta: “Nếu để anh đổi chỗ làm đi qua tập đoàn Tường Phi, anh có làm không?”

“Không làm!” Ta vội vàng bày tỏ lòng trung thành: Lạy đó, cái công ty kia có thể hận chết ta mà ta cũng hận chết bạch tuộc thối, ta vào trong đó làm gì đây, suốt ngày đánh đấm với hắn à?

Khoé miệng quản lý hiếm khí nở một nụ cười: “Vậy là tốt rồi.” Xem ra nhất định là rất hài lòng với tuyên bố không đổi chỗ làm của ta, hơn nữa, quản lý nào lại mong thủ hạ mình tráo trở lật lọng?

Ta lái chủ đề về lại: “Quản lý quản lý, ngài không nên đổi chủ đề — ngài còn chưa nói, người trong lòng của ngài rốt cuộc là ai?”

Ai ngờ quản lý đột nhiên đổi sắc mắt, lông mày hơi nhíu lại, cầm tài liệu dày cộp ở trong tay nặng nề nện một cái trên đầu ta, chắc chắn ngày mai sẽ mọc lên một cục u.

“Quản lý, ngài đánh ta làm gì?” Ta thật đáng thương, nếu như ta là một con cún, chắc chắn lỗ tai và đuôi đều bị đau mà cụp xuống.

Giọng quản lý bực tức nói: “Mã Đại Dũng à Mã Đại Dũng, có đôi lúc anh thật trì đốn khiến người khác muốn đạp của quý của anh!”(Nguyệt: Đừng xúc động nha anh, ảnh hưởng đến tính phúc sau này của anh đó. Hí hí.)

Hết chương 6

————–

Lời của tác giả: Sau một màn khuôn sáo “tiểu thụ thầm mến tiểu công nhưng tiểu công không biết” đoạn đầu ~! Phần hai một đoạn khuôn sáo “tiểu công hoàn toàn không biết gì cả kết giao bạn gái khiến tiểu thụ thật đau lòng” sẽ được mở ra ~
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.