Trông thấy Liêm Đường, Từ Nho Nghi lập tức đặt kim chỉ xuống. Dạo này bà khá rảnh rỗi, lại nhớ hồi còn con gái, mỗi khi không có gì làm cũng hay lôi kim chỉ ra thêu thùa. Hai hôm nay tự dưng lại nổi hứng hoài niệm, đang định tự thêu cho mình một mặt quạt hợp hoan. Đang thêu thì Liêm Đường tới, cùng con mèo trắng xinh xinh trong ngực.
"Mèo con nuôi đây à? Chà, giờ trông còn có vẻ xinh hơn cả trong hình, mau cho bà ôm cái nào."
Bà ngoại Liêm Đường - Từ Nho Nghi có gương mặt hiền lành phúc hậu, dù đầu đã nhuốm bạc nhưng da dẻ vẫn còn vương nét phong vận khi xưa. Bà đeo sợi dây chuyền đính viên đá quý màu lục biếc, chiếc nhẫn cùng bộ, vận bộ váy liền duyên dáng ẩn sau chiếc khoác len, trông giản dị mà vẫn không thiếu sang quý - nhiệt tình tiếp đón.
Liêm Đường xoa nhẹ đầu Trình Tân, ý nhắc cô phải ngoan, sau đó giao cho bà ngoại.
"Vâng ạ, là con bé."
"Bà còn đang lo một mình con không tự chăm sóc mình được đây, thấy con mèo con nuôi này thì chẳng còn lo gì nữa. Đến con mèo cũng được nuôi tới trắng xinh núc ních thế này, còn gì phải lo cho con nữa chứ."
"Cũng đúng ạ." Liêm Đường tươi cười đáp lại.
"Nghe nói cô ả kia giới thiệu con gái bên nhà nó cho con?" Ý chỉ Tống Nhã.
"Dạ. Nhưng con thấy không hợp lắm, đã từ chối khéo rồi."
"Con ranh đó đúng là giỏi tính toán, nghĩ hay thật đấy." Chút tâm tư đó của Tống Nhã, Tư Nho Nghi đã nhìn thấu từ lâu, chỉ cười nhạt lườm nhẹ Liêm Đường. Liêm Đường vuốt mũi không đáp. Những chuyện kiểu này, vẫn đừng nên nói thẳng quá thì hơn.
Đang nói chuyện, mấy người anh họ dẫn vợ đi từ trên lầu xuống, cả cô em họ nãy giờ bám theo ông bà cũng hớn hở bưng đĩa trái cây ra khỏi bếp.
"Anh họ à, cuối cùng anh cũng tới rồi. Từ tận sáng sớm tới giờ bà cứ nhắc anh suốt. Oa, bé mèo xinh quá!"
Người anh lớn và anh thứ hai của Liêm Đường đã kết hôn, cả hai đều là con nhà cậu cả. Anh lớn tên Triệu Đình Sinh, có một đứa con trai. Anh hai tên Triệu Vũ Sinh, được một đôi song sinh. Anh ba và cô em tư là con của cậu hai, lần lượt tên Triệu Kình Sinh và Triệu Linh Sinh. Hai người chị dâu Chương Nhai và Bạch Yên đã lên lầu gọi mấy đứa bé đang ngủ trưa xuống, cánh đàn ông thì tụ tập bàn luận những chuyện công việc, làm ăn. Thoáng chốc, phòng khách đã náo nhiệt hẳn.
Nhà cậu ba cũng có một mụn con gái, chính là người mới mang đĩa trái cây ra vừa nãy, Triệu Khanh Sinh. Cô ấy nhỏ hơn Liêm Đường khá nhiều, do vợ cậu ba là sản phụ lớn tuổi, dỗ mãi mới chịu sinh con.
Cùng lứa với Liêm Đường, chỉ có anh cả, anh hai, và anh ba là đã kết hôn, những người khác vẫn còn độc thân.
Người anh thứ ba mới tổ chức hôn lễ năm ngoái, lấy một cô gái họ Trình đã bên nhau 10 năm. Lúc mới quen, ông anh chưa muốn kết hôn sớm, sau này muốn thì bạn gái lại đổi ý không chịu, thế là cứ cù cưa mãi đến năm ngoái mới đi đăng kí chính thức.
Trước mắt, đám lớn nhất đều đã thành gia thất, Từ Nho Nghi bắt đầu chuyển mắt tính tới Liêm Đường, tự nhiên cũng chú ý tới tin Tống Nhã làm mối cho anh dạo trước.
Trong mắt Từ Nho Nghi, nhà họ Tống chỉ có mấy đứa con gái còn tạm được, đám đàn ông con trai thì chẳng ai ra gì, ai nấy còn xa xỉ phô trương hơn cả tá con cái nhà quyền thế khác, bản lĩnh không có mà tiêu xài có thừa. Tống Nhã này leo được lên Liêm Vĩnh An thì thôi, còn định trói cả cháu trai bà vào con gái họ Tống, tiếp tục cung phụng hầu hạ đàn ông nhà cô ta chắc.
Mắng cô ả mơ tưởng hão đã là nói giảm nói tránh lắm rồi.
Họ Tống này, trông thì rực rỡ hào nhoáng, ai nấy đàng hoàng bóng bẩy, cũng được coi là sang quý trong mắt người thường nhưng thực chất bên trong chỉ còn cái vỏ rỗng, sản nghiệp đều đã bị hai cậu quý tử nhà đó ăn xài tiêu pha chẳng còn gì, giờ còn ăn phạm vào cả vốn gốc. Gã lớn thì chả làm được chuyện gì ra hồn, còn chẳng vào được đại học mà vẫn dám đòi mở công ty, mở cái nào phá sản cái đó. Cậu hai ăn uống bài bạc gái gú không gì không hay, đầu đã muối tiêu rồi mới dở chứng học đòi góp vốn làm ăn, tiếc là chỉ có tấm bằng tạm bợ, cả nửa đời chỉ biết chơi, kinh nghiệm xã hội chẳng có gì trừ những chuyện trên chiếu bạc. Thương trường giảo trá, lừa gạt khốc liệt, tiền của gã bị đám cùng hùn vốn cuỗm đi hết sạch, tuy nói nhất định có thể đòi về nhưng ai cũng rõ, chín phần là chiếc lá trôi theo dòng nước, nào có thể ngược dòng quay lại.
Cả gia tộc chỉ còn vành đê lỏng chực vỡ, còn dám mộng tượng leo lên xe lớn nhà to của cháu trai bà. Đúng là muốn mặt mũi đến điên rồi.
Tưởng không ai nhìn ra ý đồ của cô ta chắc.
Liêm Vĩnh An tin tưởng vợ mình, không tìm hiểu kĩ chuyện gia đình họ Tống. Triệu gia lại không phải mắt mù.
Nghe Liêm Đường nói đã từ chối, Từ Nho Nghi cũng yên tâm. Bà biết thủ đoạn của phụ nữ họ Tống, lo nhất là dù Liêm Đường có rõ ràng nhà họ Tống không ý tốt cũng khó cưỡng lại hư tình giả ý của đàn bà nhà đó, đi vào bước xe đổ của ba mình. Vậy thì bà có khuyên thêm cũng hoàn vô ích.
Trình Tân nằm ngoan ngoãn trong ngực Từ Nho Nghi khiến đám trẻ con thích thú sáng mắt. Nhưng nhà họ Triệu có quy củ, bảo lớn không lớn bảo nhỏ không nhỏ, điều đầu tiên chính là tôn ti. Tôn ti này đương nhiên là chỉ người lớn trong nhà, chỉ cần bà nội chưa lên tiếng mà đứa nào dám há miệng ra đòi hoặc ăn vạ khóc lóc, vậy chưa cần ba ra tay, mẹ đứa đó đã cho sẵn mấy vọt vào đít.
Đứa chắt trai lớn nhất của Từ Nho Nghi có tên ở nhà là Khánh Khánh, đã bảy tuổi, hiểu chuyện nghe lời, dù thấy mèo mèo dễ thương thì cũng chỉ dám sát lại gần bà nội, vươn cánh tay nhỏ nhỏ ra vuốt mèo mèo hai cái.
Cặp trai gái song sinh thì nhỏ hơn, mới ba tuổi rưỡi, bé trai là Nam Nam, bé gái tên Tiểu Hỉ. Nam Nam chớp đôi mắt to đứng kiễng chân trước mặt Từ Nho Nghi, bàn tay mũm mĩm lân la sờ mó đuôi mèo, đã bị mẹ Bạch Yên đẩy ngay đi.
Bạch Yên kéo tay con trai, nói nhỏ: "Đuôi mèo không thể nắm mạnh, coi chừng mèo mèo tức giận cắn đấy."
Tiểu Hỉ dù cũng ham của lạ nhưng sau khi ngắm mèo mèo một lát thì lại thấy, ừm, con bé vẫn thích chú họ Liêm Đường hơn, liền xoay qua xoay lại, vươn tay đòi Liêm Đường bế.
"Chú ơi, bế." Nghe sao mà non nớt trẻ thơ.
Liêm Đường ôm con bé, chọc nhẹ vào mũi nó: "Còn chưa chúc tết chú đã muốn bế rồi?"
Khánh Khánh nghe lời Liêm Đường, cũng nhún vai kéo tay Nam Nam lại gần, vừa cười tươi khoe răng mới vừa chắp tay, cúi người tiêu chuẩn: "Chúc chú năm mới tốt lành, cháu chúc tết chú rồi đó."
Nam Nam cũng bắt chước anh trai Khánh Khánh. Thằng bé chắp tay cúi người trước mặt Liêm Đường: "Chúc tết rồi, lì xì -- " Dạo này cu cậu được biết bao là lì xì, vừa chúc tết đã nghĩ ngay tới bao đỏ dày dày.
Nghe chữ lì xì từ miệng Nam Nam, ai nấy đều bật cười. Bạch Yến dí nhẹ lên trán con trai: "Còn biết đòi lì xì cơ đấy! Đúng là thằng nhóc chỉ biết tiền."
Anh trai đã chúc tết xong, đương nhiên là đến lượt Tiểu Hỉ. Tiểu Hỉ trượt xuống khỏi đùi Liêm Đường, cơ thể nhỏ nhắn với bộ váy đỏ có vạt áo trước kiểu Trung Hoa chắp tay, cười híp mắt nhìn Liêm Đường: "Chúc chú năm mới phát tài, thuận buồm xuôi gió, vui vẻ tốt lành, -- " Tiểu Hỉ hoạt ngôn hơn hẳn anh trai, tuôn cả tràng dài mà không vấp, gương mặt bánh bao kia nhìn kiểu gì cũng thấy núng nính chỉ muốn nắn bóp mấy cái, khiến Liêm Đường cũng phải buồn cười. Đợi bọn nhỏ chúc tết xong, anh lần lượt phát lì xì cho từng đứa.
Triệu Đỉnh đã trao đổi xong với mấy anh con trai. Ông vừa ra khỏi thư phòng, từ đằng xa đã nghe tiếng trò chuyện vui vẻ từ lầu dưới vẳng lên, mới đến đầu thang đã không nhịn được, kêu với xuống: "Cả nhà nói gì mà vui thế?" Vừa dứt lời liền thấy Liêm Đường.
"Liêm Đường tới rồi, từ sáng sớm mở mắt bà ngoại đã nhắc đi nhắc lại không biết bao giờ cháu tới, nhắc tới độ tai ông cũng lùng bùng hết rồi đây." Triệu Đỉnh đã hơn tám mươi nhưng vẫn còn minh mẫn, sắc mặt hồng hào. Cả hai vợ chồng đều được bảo dưỡng tốt, không hề có mảy may chút vẻ già nua như những người cùng tuổi.
Liêm Đường đứng dậy đón ông ngoại, chào hỏi ba người cậu.
Người cả đại gia đình quây quần bên nhau, tứ đại đồng đường, bầu không khí hết sức vui vẻ, náo nhiệt. Bởi xuất thân quân ngũ nên Triệu Đỉnh tương đối cẩu thả, mấy anh con trai cũng chẳng khác mấy, đều thẳng tính, bộp chộp như nhau. Ngược lại, phái nữ trong nhà lại rất dịu dàng đằm thắm, tỉ mỉ cẩn thận hơn cánh mày râu thô lỗ nhiều. Trình Tân chưa từng được cảm nhận không khí gia đình hòa thuận, thân thiết thế này. Nhìn gương mặt ai nấy đều vui vẻ tươi cười, dù là một con mèo nhưng cô vẫn khó nén tâm tình ao ước hâm mộ.
Thật tốt.
Gia đình như vậy, thật tốt.
Vốn tưởng ngày tháng tốt đẹp vẫn còn dài lâu, Trình Tân có nằm mơ cũng không ngờ biến cố lại tới nhanh như vậy.
Sau tết, người người trở về từ kỉ nghì, trở về với một guồng quay công việc mới. Ngày 26 tháng 1, Trình Tân gặp một người mà đáng lẽ không nên xuất hiện trong căn nhà này sớm đến thế - Dịch Viễn Sơn.
Sao anh ta lại ở đây?
Không phải hôm nay mới 26 thôi sao?
Còn mấy ngày nữa mới tới 3 tháng 2 mà!
Why, why anh ta lại ở chỗ này!
Trình Tân vụt nhảy xuống sô pha chạy cái vèo vào phòng Liêm Đường, sau đó chui tọt vào trong tủ quần áo.
Liêm Đường chỉ cảm giác hình như một bóng mờ lướt qua ngang mắt, nhìn lại, nhóc con nằm biếng nhác trên sô pha đã chẳng thấy đâu.
Liêm Đường nhìn sang Dịch Viễn Sơn.
"Cậu từng bắt nạt con bé à?"
Dịch Viễn Sơn oan ức giơ tay: "Tớ có được ở riêng với nó lúc nào đâu hả? Bắt nạt kiểu gì được!"
Liêm Đường: "Vậy sao con bé gặp cậu mà như thấy ma vậy?"
"Chắc do lâu rồi không gặp người lạ, còn là một người lạ đẹp trai thế này nên kích động quá đó."
Liêm Đường sa mạc lời, hết cả hứng đáp lại.
Thấy Liêm Đường lại tích chữ như vàng, Dịch Viễn Sơn mới hỏi: "Bao giờ thì đi? Tớ sắp không chờ được nữa rồi." Đúng vậy, ngày phẫu thuật được đẩy lên trước là vì một người chủ có việc đột xuất, không thể cho thú cưng làm phẫu thuật đúng hẹn. Bác sĩ Trần đã hỏi những người đặt lịch phía sau, đều là vẫn chưa về thành phố, hoặc còn ở quê, hoặc đang du lịch ở nước ngoài, cũng có người sẽ đi làm vào hôm đó nên không thể tới được. Khi bác sĩ Trần gọi tới hỏi, Liêm Đường cân nhắc một lúc rồi cũng đồng ý dời ca phẫu thuật vào ngày 3 tháng 2 lên hôm nay.
Sớm xong chuyện này, anh cũng sớm yên tâm. Chứ lỡ đâu Tiểu Tiểu động đực sớm thì ngày phẫu thuật sẽ còn phải hoãn lại.
Trình Tân ngàn tính vạn tính cũng không tính được chuyện này. Ai ngờ được lịch hẹn sẽ bị đẩy lên chứ.
Cô hoàn toàn chưa chuẩn bị chút nào, bây giờ trong ruột còn đắng chát hơn cả nhai hoàng liên.
Mẹ ơi, chẳng lẽ hôm nay con đã định không thể qua được kiếp nạn này?
Liêm Đường! Đồ lừa đảo xảo trá!
Không phải đã nói 3 tháng 2 rồi hả?
Thiệt cho tôi còn nghĩ cho anh, lo bỏ đi sẽ làm anh buồn lòng! Mấy hôm nay còn cố công đối tốt với anh như thế!
Còn anh thì sao, anh đối xử với tôi thế nào?
Lại thình lình đẩy ngày hẹn lên trước! Còn không thèm báo cho một lời!
Trình Tân khoanh tay làm ổ trong tủ quần áo, cau có quạu cọ.
Liêm Đường nhìn đồng hồ, không thể chậm trễ được nữa. Anh cầm túi mèo, túi mèo mới mua, là loại sẽ không khiến Tiểu Tiểu khó chịu hoảng loạn như cái trước.
Trong phòng yên ắng vắng lặng, Liêm Đường gọi tên thú cưng của Trình Tân. Anh vừa gọi Tiểu Tiểu vừa tìm kiếm trong phòng tắm, không có; kiểm tra dưới giường, cũng không thấy đâu, nhưng lại phát hiện dưới giường có giấu máy tính bảng. Anh lấy máy tính bảng ra kẹp vào nách, tìm khắp một lượt trong phòng mới đi tới trước tủ quần áo.
Vừa đẩy cánh cửa tủ ra một khe hở đã thấy cục lông nho nhỏ trắng tinh kia đang thu mình trong góc tủ.
Liêm Đường khẽ khàng thò tay vào bế Trình Tân ra.
Trình Tân ứa nước mắt ngước nhìn Liêm Đường.
Liêm Đường ngẩng mặt, né tránh ánh mắt cô.
Lòng thầm nghi hoặc nhưng ngoài mặt vẫn như thường. Anh làm theo đúng kế hoạch, đặt Trình Tân vào túi mèo, xách ra khỏi phòng ngủ.
Dịch Viễn Sơn đứng dậy hỏi: "Chuẩn bị xong rồi? Cậu có đi không?"
"Không, Tiểu Tiểu nhà tớ thông minh hơn mấy bé mèo bình thường nhiều. Nếu đi, nhất định nó sẽ cảm thấy tớ cũng đồng lõa rồi hận luôn cả tớ. Vậy thì tìm cậu làm gì."
"Chậc chậc, tâm cơ quá."
"Cám ơn đã khen." Liêm Đường giao túi mèo cho Dịch Viễn Sơn.
Dịch Viễn Sơn ngó bé Tiểu Tiểu trong túi mèo, hỏi nhỏ Liêm Đường: "Con bé không có chuyện gì chứ? Sao không động tĩnh gì thế này?"
"Trừ có hơi kích động khi thấy cậu ra thì không có gì đâu. Cậu thật sự chưa từng lén lút bắt nạt Tiểu Tiểu nhà tớ?" Nét mặt Liêm Đường viết rõ nghi ngờ.
Dịch Viễn Sơn: "Trời đất chứng giám."
"Để ý đấy, đừng để con bé chạy mất."
"Yên tâm, còn dây kéo đây mà! Tớ sẽ giữ kĩ, không để con bé có cơ hội chạy mất đâu."