Giang Tấn đưa cho cậu ổ bánh mì ngọt và một hộp sữa bò.
Cơm trong căn-tin không thể mang ra ngoài. Căn-tin cũng có đồ ăn vặt nhưng không nhiều. Nghe nói thời điểm chiến tranh quân nhân không có thời gian ăn cơm mà chỉ uống dịch dinh dưỡng, nhưng sau khi chiến tranh kết thúc, đế quốc rút về tất cả dịch dinh dưỡng khó uống, để quân nhân ăn cơm thỏa thích. Nhưng quân nhân cần coi trọng kỷ luật, ăn cơm đúng giờ, ngủ đúng giờ là điều họ cần phải nghiêm chỉnh chấp hành.
"Cảm ơn cậu."
Hạ Mễ Chúc không có từ chối ý tốt của hắn.
Giang Tấn nhìn cậu, nói không được Hạ Mễ Chúc có gì khác bình thường hay không. Nói không bình thường thì không đúng, nói bình thường thì Giang Tấn lại cảm thấy Hạ Mễ Chúc có chút thay đổi.
Giống như... Lạnh nhạt hơn?
"Làm sao vậy?"
Hạ Mễ Chúc ăn vội uống vội, đến khi vứt rác vào thùng rồi vẫn thấy Giang Tấn nhìn mình suy tư, cậu không thể không lên tiếng hỏi.
"Cậu... Sáng nay làm sao thế?"
Giang Tấn vẫn thật tình hỏi ra.
Hạ Mễ Chúc rũ mắt: "Tôi không sao, tự nhiên nhớ ra ở nhà có chút việc."
Giang Tấn nhìn cậu một lúc, cuối cùng vẫn nhận mệnh không truy hỏi nữa. Hạ Mễ Chúc không muốn nói, hắn nên tôn trọng riêng tư của cậu.
"Nói thật, tôi rất tò mò ở nhà có gì mà cậu lại tận tụy đến vậy?"
Cái này không phải Giang Tấn đang dò xét, hắn thật sự là tò mò lâu rồi.
"Nếu cậu không muốn nói thì thôi, tôi chỉ tiện miệng hỏi thôi."
Hắn xua tay khi thấy Hạ Mễ Chúc do dự.
"Không phải không thể nói... Chỉ là tôi..."
Hạ Mễ Chúc ngập ngừng, cuối cùng vẫn quyết định nói ra: "Ở nhà có một đứa nhỏ chưa được một tuổi phải trông coi. Bình thường tôi đi học đều đưa nó cho thầy tôi trông hộ."
Nếu Giang Tấn cảm thấy việc cậu có một đứa con nhỏ là điều gì không phải, không chơi với cậu nữa cũng không sao. Đau dài không bằng đau ngắn, hiện tại họ chưa đến mức quá thân... Chỉ là cậu có chút thích người bạn này, có chút tiếc...
"Hả? Đứa nhỏ? Em trai cậu?"
Giang Tấn không ngờ chuyện lại là vậy, nhưng hắn càng không nghĩ Hạ Mễ Chúc sẽ nói: "Không, con tôi."
Hắn trừng lớn mắt nhìn cậu, giống như nhìn thấy quỷ.
"Cậu... Cưới vợ rồi à?"
Hắn liếm liếm môi cẩn thận hỏi.
"À..."
Hạ Mễ Chúc bị hắn hỏi khó, nhưng cậu không muốn nói dối.
"Không, nó là do tôi sinh, tôi cũng chưa lập gia đình. Hiện tại tôi đang sống với thầy tôi."
Giang Tấn lúc này đã miệng chữ u mắt chữ o nhìn Hạ Mễ Chúc.
"Cậu... Không phải..."
"Không, tôi là Beta."
Hạ Mễ Chúc nhìn biểu tình của hắn mà muốn đỡ trán. Dù Beta khó sinh nhưng cũng không hiếm lạ mà... Được rồi đi, bản thân cậu cũng thấy rất thần kỳ, không trách được Giang Tấn.
"Tôi... Có thể xem nó không?"
Giang Tấn hồi hộp nhìn Hạ Mễ Chúc. Nói thật, hắn rất muốn nhìn xem. Có một người bạn học đã có đứa nhỏ, dù mấy chữ "chưa lập gia đình" kia mang theo khá nhiều chiết khúc, thế nhưng Giang Tấn tự động loại bỏ không để ý tới, hắn chỉ muốn nhìn xem đứa nhỏ do Hạ Mễ Chúc sinh sẽ như thế nào.
"Cậu... Không thấy kỳ lạ sao?"
Hạ Mễ Chúc không nghĩ nghe hắn nói vậy, có chút khó tin mà hỏi.
"Kỳ lạ gì? Tôi đúng là có hơi bất ngờ, nhưng chỉ tò mò thôi. Tôi chưa thấy Beta nam sinh đứa nhỏ."
Giang Tấn gãi đầu cười hớ hớ nói.
"Buổi chiều đi, tôi mang nó ra cho cậu xem."
Hạ Mễ Chúc có chút thở phào nhẹ nhõm. Cho Giang Tấn xem cũng không sao cả, lỡ hắn có nhìn thấy điều gì ở Hạ Mễ Thụy cũng không sao nốt. Cậu chỉ muốn giữ được người bạn này. Chưa kể, người nhìn thấy Hạ Mễ Thụy cũng không ít, người có thể liên tưởng đến sự giống nhau của nó với một người khác không nhiều, mà có nghĩ đến cũng không nghĩ hỏi. Thật sự thì trên đời này có nhiều lắm người giống người, huống chi đứa nhỏ sẽ lớn, sẽ còn thay đổi.
"Đi thôi! Vào học rồi! Tự nhiên tôi có chút chờ mong không kịp. Dù chiều nay phải chịu huấn luyện ma quỷ cũng có thể thoải mái vượt qua."
Giang Tấn kéo cậu đi vào lớp học, hào hùng nói.
Hạ Mễ Chúc bị mấy chữ "huấn luyện ma quỷ" của hắn chọc cười, đúng là ám ảnh thật.
Cậu tự động gọt bỏ ý nghĩ sẽ nhìn thấy người kia trong đầu.
...
"Cha, người mau nghĩ cách cho con đi học lại đi!"
Diêm Tố Nhữ vừa nhìn thấy người đã vội vàng tố khổ.
Diêm gia Hầu Tước Diêm Đằng nhìn Diêm Tố Nhữ đi tới đi lui mà chóng hết cả mặt.
"Cha đã nói con rồi, đi ra ngoài nên tém lại tính tình. Hơn nữa cha đã cảnh cáo con, lần này cho con đến học viện quân đội là vì hai vị hoàng tử. Hiện tại thì hay rồi, người còn chưa gặp, con đã..."
"Cha! Con chỉ thích Lộ Nguyên Hầu!"
Diêm Tố Nhữ sụ mặt ngắt lời Diêm Đằng.
"Con!"
"Rốt cuộc con muốn chọc cho cha tức chết phải không!?"
Diêm Đằng lạnh mặt quát.
"Nếu con nghĩ lần này cha sẽ để cho con muốn làm gì làm thì con nghĩ sai rồi. Lộ Nguyên Hầu này chính là cái thùng thuốc nổ, Diêm gia chúng ta tuy không sợ hắn nhưng không thể chọc. Nếu con làm loạn, vậy thì trở về cho cha."
Diêm Đằng nói xong trực tiếp cúp máy.
"Cha!"
Diêm Tố Nhữ giậm chân, tức đến mức đẩy hết đồ đạc trên bàn xuống đất.
"Không được, mình nhất định phải trở lại đi học."
Trừ chuyên ngành tác chiến, những chuyên ngành khác không cần nguyên tuần đều huấn luyện quân sự. Nhưng cho dù là vậy, mình chỉ có thể gặp được Lộ tướng vào tiết huấn luyện quân sự. Nếu hiện tại đến cả tiết học đó cũng không học được, mình chẳng còn cơ hội nào để nhìn thấy người, làm sao nắm lấy ngài ấy trong tay. Chuyện người khác không làm được, Diêm Tố Nhữ cô chắc chắn có thể làm được, cho đám người kia ghen tỵ đến chết.
Hôm đó là cô lỗ mãng rồi...
Diêm Tố Nhữ hít sâu một hơi, bấm gọi lại cho cha mình.
...
Hạ Mễ Chúc đang tập trung lực chú ý vào tấm bia trước mặt, bỗng nhiên bị một bàn tay lớn áp trên eo dọa cậu giật cả mình.1
"Giữ nguyên."
Âm thanh từ tính vang lên phía trên đỉnh đầu khiến cậu cứng cả người, không dám nhúc nhích.
"Bắn súng không phải chỉ dựa vào lực bả vai cùng lực cánh tay, eo cũng phải vững."1
Vòng eo nhỏ bị người phía sau một tay nắm gọi, giữ cho nó không rung động, vừa nói.
"Thả lỏng bả vai trong, giữ cho cánh tay không rung."
"Bắn!"
Đùng!
Hạ Mễ Chúc theo bản năng bóp còi, viên đạn chuẩn xác đánh vào giữa hồng tâm, không lệch một phân.
"Bắn súng quan trọng là biết điều chỉnh lực bắn, như vậy mới có thể bắn nhiều mà không tạo ra áp lực cho cơ thể. Ở trên chiến trường một ngày phải bắn hơn ngàn viên đạn, cậu nghĩ tay cậu còn dùng được?"1
Giọng hắn lạnh lùng đến mức khiến người nghe như bị đóng băng.
Hạ Mễ Chúc cúi đầu nghe, mắt nhìn mũi giày không biết là của mình hay của người trước mặt, chỉ cần không phải cùng người kia đối diện...
"Nghe rõ?"
"Rõ, thưa giáo quan."
Hạ Mễ Chúc theo bản năng đáp, lập tức quay người nâng súng bóp còi.
Đùng!
Phát súng này làm được tiêu sái, nước chảy mây trôi, kết quả vẫn là giống phát súng trước đó. Thế nhưng Hạ Mễ Chúc biết lúc này cậu chẳng nghĩ được gì cả, tất thảy đều là bản năng làm ra. Bản năng giúp cậu ghi nhớ hướng dẫn của người kia, càng khiến đầu óc cậu trống rỗng.
Nhưng thà vậy...
Lộ Nguyên Hầu mày hơi nhíu lại, không có cảm thấy vui vì đối phương tiếp nhận hướng dẫn của mình rất nhanh, còn áp dụng thật tốt.1