Mang Theo Bảo Bảo Bỏ Trốn. Vợ! Em Đừng Hòng!

Chương 26: Say rượu



"Khụ... Nếu được thì uống ở đây luôn đi."

Nói xong ông đứng dậy, đến tủ quần áo lấy ra một chai rượu.

Lộ Nguyên Hầu quái quái nhìn ông. Mạc Thanh sờ mũi cười cười.

Không phải tự nhiên hắn có biểu tình này, đơn giản là vì chai rượu Mạc Thanh lôi ra chính là cái loại rượu lần trước hắn uống, rồi khiến hắn xảy ra chuyện kia.

"Dù sao cũng là thử nghiệm, nên bắt đầu từ chỗ nào thì tiếp tục từ chỗ đó."

Mạc Thanh giải thích rất chi là lang băm.

"Lần này không có "canh giải rượu"."

Lộ Nguyên Hầu lại cười cười.

Mạc Thanh trong lòng thầm mắng hắn không đứng đắn. Cho dù giờ có "canh giải rượu" kia thì ông cũng không cho hắn dùng.

"Được rồi. Lần trước ngài uống ba ly phải không? Lần này cũng uống ba ly đi."

Mạc Thanh lấy ra ba cái ly, rót rượu vào, đặt trước mặt hắn rồi đem chai rượu tính đi cất.

"Khoan, từ từ cất. Lỡ ba ly không say thì nên thử tiếp đúng không?"

Lộ Nguyên Hầu khó được cười như một con sói giảo hoạt nhìn chai rượu trên tay ông, mà trong miệng ông được xem là bảo bối uống cũng không dám.

Mí mắt Mạc Thanh giật giật, trong lòng có dự cảm chẳng lành, trước khi đặt chai rượu xuống bàn còn không quên lắc nó thử còn nhiều hay ít.

Hạ Mễ Thụy lại không biết sóng ngầm giữa hai người, được Lộ Nguyên Hầu đưa cho Mạc Thanh thì muốn tròn mắt nhìn hắn.

"Y a..."

Nó thấy hắn cầm cái ly rượu lên uống thì vớt tay tới.

"Cái này ngươi không uống được."

Hắn vừa nói vừa nốc cạn ba cái ly trong nháy mắt. Dù sao cũng là uống, tốn thời gian nhâm nhi để làm cái gì.

Mạc Thanh lại hận sắt không thành thép nhìn hắn không chút thưởng thức mà uống rượu như vậy.

Uống xong ba ly Lộ Nguyên Hầu ngã lưng vào ghế sofa, tùy ý nhắm mắt.

"Cảm thấy thế nào?"

Mạc Thanh hứng thú hỏi.

"Rượu này thấm chậm, đợi một chút."

Giọng hắn có chút trầm hơn bình thường, nghe đặc biệt từ tính, gợi cảm. Lúc nói chuyện hầu kết nhấp nhô, đủ để mê đắm một đám người.

Mạc Thanh không phải Omega mà cũng phải cảm thán người này quá có sức hút. Đồ đệ nhà ông tự nhiên dính dán tới người này, không biết là may mắn hay xui xẻo.

Ông biết hắn nói không sai nên im lặng cùng hắn đợi. Dù sao lỡ hắn vẫn say thật thì cũng sẽ ngủ thôi. Chứ lần này làm gì có "canh giải rượu". Không đến nổi lấy ông ra uống chứ?? Mạc Thanh có chút bổ não không đâu.

Lộ Nguyên Hầu mà biết ông nghĩ vậy, đảm bảo sẽ tự mình ói trước.

Nói sao thì ông vẫn rất không hiểu tại sao lần đó lại khác biệt. Chẳng lẽ do thiên thời, địa lợi, nhân hòa đồng thời đầy đủ?

Nói đơn giản chính là rượu quá mạnh, uống quá liều nên xảy ra sai lầm.

Cơ mà nếu lúc đó Hạ Mễ Chúc không xuất hiện thì sao?

Nói tóm lại, tất cả đều là do nữa thân dưới của người đàn ông này quấy phá. Đừng có hòng đổ thừa cho rượu của ông. Thứ nam nhân xấu xa.

Trong lúc Mạc bác sĩ đang tự bổ não mình, Lộ trung tướng "nam nhân xấu xa" đã ngồi dậy, đôi mắt có chút sâu thẳm hơi bình thường.

"Không say đến mức đó nhưng cũng có chút chếch choáng, lâng lâng."

Lộ Nguyên Hầu cho ra cảm giác của mình lúc này.

"Ngài có muốn ngủ chút không?"

Mạc Thanh dò hỏi.

Lộ Nguyên Hầu gật đầu, nằm luôn xuống cái ghế sofa, đôi chân dài miên man gác lên tay ghế, hai tay đặt nghiêm chỉnh trên bụng, nhắm mắt, ngủ.

Một loạt động tác được hắn làm đến nước chảy mây trôi, tiêu sái như đang ở nhà mình, nằm trên chiếc giường vừa người chứ không phải trên chiếc ghế sofa đến chân cũng không thể đặt ngay ngắn.

Người đàn ông này ngủ thật sự rất an tỉnh, đồng thời mất đi vẻ sắc bén bình thường, lại thêm chút mị lực nam nhân.

Tóm lại là hắn quá tự nhiên, ngủ quá nhanh, ảnh hưởng đến Hạ Mễ Thụy cũng ngáp một cái.

Mạc Thanh lắc đầu, ôm đứa nhỏ bỏ vào trong nôi của nó, lắc lắc vài cái nó cũng như cha nó, ngủ luôn.

Rõ là bớt việc.

...

Hạ Mễ Chúc không nghĩ đến bản thân lại nhìn thấy cái cảnh tượng này khi bước vào phòng làm việc của sư phụ. Nổi lo lắng bất an vì tương lai có liên quan đến người này cậu chịu đựng cả ngày hôm qua, sáng nay mới ổn một chút lại khiến cậu bắt gặp hắn nữa...

Hình như cũng có bốn năm ngày cậu không nhìn thấy người này rồi, thế nhưng những tin tức liên quan đến hắn đều giống như không khí mà cậu thở, không ngừng xuất hiện.

Cơ mà... Hạ Mễ Chúc có chút xuất thần, hơi khom người nhìn nam nhân an tĩnh ngủ trên ghế sofa, không thể không chấp nhận sự thật rằng, hắn rất đẹp trai... Nhất là lúc nhắm mắt ngủ như vầy.

Hạ Mễ Chúc đang lâm vào một trạng thái kỳ lạ, không phát hiện bản thân đang cách người kia khá gần, chỉ cần hắn vươn tay ra là có thể túm lấy cậu. Cậu không thấy, nhưng Mạc Thanh vừa bước đến cửa phòng lại thấy. Ông hoảng hồn.

Vụt!

Rầm!

Hạ Mễ Chúc chỉ kịp nhìn thấy một cánh tay vươn ra nhanh như chớp, sau đó cậu đã nằm dưới thân nam nhân vốn đang ngủ kia. Mà hắn... Đã đang nằm phía trên cậu. Khoảng cách giữa hai người chỉ là chiều dài cánh tay người kia đang chống bên tai cậu. Một tay giữ eo cậu, đầu gối quỳ giữa hai chân cậu. Vì cái ghế sofa không lớn, trong quá trình làm ra những hành động kia, một chân dài đã chống trên mặt đất. Ánh mắt đen không thấy đáy khóa chặt cậu, tỏa định cậu. Tất cả đều khiến đầu óc cậu trống rỗng, mất khả năng suy nghĩ tại sao mọi chuyện lại như vậy.

Mạc Thanh cũng bị biến cố này làm cho đơ.

Chỉ một cái chớp mắt thôi, miệng ông chỉ mới há ra một cái khe, muốn nhắc nhở Hạ Mễ Chúc nhưng còn chưa kịp phát ra âm thanh nữa.

Đương lúc cả ba người đều chưa có phản ứng, một "y nha y nha" lanh lảnh như tiếng trời vang lên, thành công đánh tỉnh họ.

Lộ Nguyên Hầu phản ứng đầu tiên. Hắn nhìn khuôn mặt khiếp sợ lại mờ mịt của Hạ Mễ Chúc một cái, động thân đứng thẳng người lên, giống như chưa từng có chuyện xảy ra đi nhìn xem đứa bé trong nôi.

"Ai nha! Khi Khi!"

Hạ Mễ Thụy nhìn thấy hắn thì vừa kêu vừa đưa hai cánh tay ngắn ngủn như ngó sen của mình ra, đòi hắn bế.

Lộ Nguyên Hầu thờ dài một cái, duỗi tay vuốt mái tóc có vài sợi rơi xuống trán ra sau đầu, cúi người bế nó lên. Biết nhận ra hắn, dù nói chưa chuẩn cũng là rất khó được.

Mạc Thanh phản ứng thứ hai, khi Lộ Nguyên Hầu đứng lên ông đã chạy tới kéo Hạ Mễ Chúc dậy.

"Huyết án" này kinh dị quá!!

Dọa chết ông rồi.

Kiểu này ông phi thăng sớm quá...

"Lộ tướng... Ngài không còn say đấy chứ?"

Mạc Thanh không chắc chắn mà nhìn người đàn ông đang thuần thục bế đứa nhỏ trong tay.

"Ngủ đủ rồi, không có gì hết."

Lộ Nguyên Hầu liếc ông một cái, thuận người nhìn qua Hạ Mễ Chúc còn chưa hoàn hồn: "Ban nãy là phản xạ có điều kiện."

Hắn nhàn nhạt giải thích.

Hạ Mễ Chúc mù mịt nhìn hắn.

Lộ Nguyên Hầu không chút nhẹ nhàng nhìn cậu: "Làm một quân nhân, phản xạ là thứ giúp bản thân sống sót trên chiến trường. Bất cứ lúc nào cũng phải đề phòng những thay đổi xung quanh mình, đồng thời làm ra hành động mang tính quyết định sự sống còn. Cậu vừa rồi không đạt được điểm ở chỗ này. Nếu tôi là giáo quan của cậu, tôi sẽ đánh rớt cậu."

Lời này của hắn thật sự là quá tàn nhẫn, trực tiếp đánh cho Hạ Mễ Chúc tỉnh ra.

"Xin lỗi."

Cậu không biết tại sao mình lại phải xin lỗi, thế nhưng cậu cứ thế nói ra, trong lòng còn tràn ra một cảm xúc ủy khuất tột độ.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.