Quan Chính Hạo áp sát vào tường, cố hết sức tiến về phía cánh cửa. Trước mặt ông ấy đều là những khuôn mặt thối rữa cùng cái miệng to như chậu máu, mùi hôi thối đó làm cho ông ấy không thể thở được! Cánh tay của ông ấy cũng đã bị trầy xước rất nhiều, gây nên đau đớn không thể chịu được!
Mới vừa rồi, trong cơn ác mộng của mình, ông ấy đã dùng hết tất cả thể lực để đuổi theo cái tên mặt tròn kia. Hiện tại, thể lực của ông ấy đã tụt xuống gần đến mức cảnh báo rồi.
“A—!” Ông ấy hét lớn một tiếng, cắn chặt răng, dùng hết sức lực cuối cùng của mình mà liên tục đẩy lui mấy con cương thi rồi lao đến bên cạnh cửa!
Ông ấy mới chen qua được một nửa thì thành giường đã bị ép đến biến dạng.
Liễu Đào Tử lôi mạnh ông ấy một cái.
Gần như cùng lúc đó, thành giường bật ra, đập nát khuôn mặt của con cương thi ở gần nhất thành từng mảnh.
“Bang!” Cánh cửa nặng nề đóng lại.
“A—!”
Sau đó Quan Chính Hạo phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
— Ông ấy không kịp thoát ra, từ mắt cá chân trở xuống bị cánh cửa nặng nề kẹp chặt lấy!
Âm thanh xương cốt vỡ vụn quanh quẩn trong hành lang, làm người ta phát run!
“Chú Quan!”
“Anh Quan!”
Ba người ở bên ngoài cửa đồng thời chạy đến.
Quan Chính Hạo giơ tay lên, ngăn lại sự quan tâm của họ. Một lúc lâu sau ông ấy mới chịu đựng sự đau đớn, nghiến răng thốt ra một câu: “Chú cảm thấy rất kỳ quái...”
Ba người chợt cảm thấy có điềm xấu.
Không phải Quan Chính Hạo sẽ biến thành cương thi đấy chứ...
Nhưng đúng lúc này, biểu tình đau đớn của Quan Chính Hạo lại thả lỏng, giống như tất cả đau đớn đều biến mất trong giây lát.
Ông ấy nhìn mọi người trước mặt mình, biểu tình hơi khó tin: “Đợi đã, sao chú lại cảm thấy nhẹ nhõm như thế này.”
Dừng một giây: “Không đúng! Hình như chú sắp tỉnh lại rồi, chân chú đột nhiên không đau nữa!”
Bạch Chiêu Chiêu đang định hỏi thì thân thể Quan Chính Hạo đã biến thành dạng nước, giống như một đống thạch trong suốt.
“Mau đi cứu những người khác!” Quan Chính Hạo chỉ kịp nói xong câu này thì cơ thể đã giống như nước, “Ào ào” rơi xuống đất và thấm vào thảm, chỉ để lại một vệt nước hình người.
Đối mặt với sự thay đổi bất thình lình này, ba người còn lại đều trợn mắt há hốc mồm.
“Anh, anh ấy sao đột nhiên tỉnh lại được?” Liễu Đào Tử không thể hiểu được: “Anh ấy có thể sống sót không?”
“Có lẽ là bị dọa tỉnh rồi.” Giọng điệu Bạch Chiêu Chiêu bình tĩnh: “Giống như ở trong giấc mơ rơi tự do, sẽ đột ngột tỉnh dậy. Nhất định là do đau đớn vừa rồi làm ông ấy sợ hãi...”
“Hóa ra còn có thể như thế à...” Diệp Chi Du lẩm bẩm.
Bạch Chiêu Chiêu nhẹ nhàng đẩy cánh tay cậu, nhỏ giọng thúc giục: “Bây giờ không còn thời gian suy nghĩ chuyện này nữa đâu. Chúng ta phải nhanh chóng cứu những người khác nữa.”
“Ừ, được rồi...” Lúc này cậu mới tỉnh táo lại.
Trong lòng cậu vẫn sinh ra một chút khiếp sợ bởi vì chuyện vừa rồi:
Nếu ác mộng của Thạch Dũng hay những người khác cũng nguy hiểm như ác mộng của chị Đào Tử thì cậu rất có thể cũng sẽ tỉnh lại.
Nếu như bọn họ chưa bắt được ác linh mà cậu đã bị mộng cảnh đẩy ra thì Chiêu Chiêu phải làm sao!
Trước khi mở cánh cửa tiếp theo, cậu nhìn lòng bàn tay mình.
Cho dù như thế nào đi nữa, cho dù phải dùng hết bùa lửa trong tay mình thì cậu cũng tuyệt đối không thể tỉnh lại sớm được!
Ba căn phòng tiếp theo là của Hàn Nho, Từ Sĩ Hưng và Trần Hữu Hào.
Ba người đã sẵn sàng nghênh đón địch, nhưng ác mộng nguy hiểm trong dự đoán lại không xảy ra.
Trong căn phòng tối tăm của Hàn Nho, chỉ có một núm vú trẻ con và một chiếc nhẫn cưới đặt trên mặt đất; phòng của Trần Hữu Hào thì đang mưa to, xe bus đang chậm rãi chìm xuống trong dòng nước đục ngầu. Ông ấy đang trôi nổi trong nước, bị mấy người bám víu lấy và kéo xuống.
Ác mộng của Từ Sĩ Hưng lại đơn giản đến mức buồn cười: Ông ấy ngồi xe lăn, bị một hộ lý khỏe mạnh đuổi đánh!
“Này thì ị ra quần! Này thì ị ra quần!”
Hộ lý mắng chửi, cây gậy lớn trong tay múa may mãnh liệt, đánh đến mức làm cho Từ Sĩ Hưng gào khóc, di chuyển xe lăn né trái né phải.
Khuôn mặt ông ấy không còn ở độ tuổi trung niên nữa mà đã biến thành một ông già nhăn nheo, cơ thể co rụt lại, nhăn nheo như một con khỉ, trong miệng không có răng đang ô ô gào khóc: “Đánh người rồi, đánh người rồi! Có ai quản không hả...”
“Ha ha, quản à?” Hộ lý cười như con cú mèo: “Ai quản ông chứ? Ai bảo ông sống lâu như thế làm gì!”
Lúc Diệp Chi Du xông vào “Cướp” ông ấy ra, chẳng khác gì cõng một đứa trẻ nhẹ cân trên lưng cả.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vừa đi vào hành lang là cơ thể Từ Sĩ Hưng lại bắt đầu nở ra, khôi phục lại cơ thể của một người bình thường.
Liễu Đào Tử không buông tha cơ hội chế nhạo ông ấy, cười nhạo: “Wow, đúng là được mở rộng tầm mắt đấy, phân cũng rớt cả ra rồi!”
Nỗi sợ hãi sâu trong lòng bị vạch trần, Từ Sĩ Hưng vừa tức vừa xấu hổ, trách móc: “Sợ dưỡng lão khó khăn thì có gì mà buồn cười chứ? Em già rồi có khi cũng sẽ như thế đấy!”
Mặt Liễu Đào Tử trầm xuống, dùng sức đánh vào đầu ông ấy một cái.
Trần Hữu Hào chỉ đứng ở một bên, dường như vẫn không dám đối mặt với Bạch Chiêu Chiêu nên đứng hơi xa, giống như người ngoài cuộc.
Đội ngũ nhỏ đã tăng lên thành năm người, áp lực tâm lý của Diệp Chi Du cũng theo đó mà đạt đến đỉnh điểm.
Chỉ còn lại 3 cánh cửa.
Thạch Dũng, Chu Lạc Nhiên và Kha Cát Lợi.
Phía sau cánh cửa là gì, không ai có thể đoán trước được. Dù sao đây cũng không phải mở blind box, bởi vì nó liên quan đến sự an toàn của mọi người.
Dưới tình huống này, cậu không khỏi muốn hỏi ý kiến của Chiêu Chiêu. Cậu nghiêng đầu qua, lại ngoài ý muốn thấy được vẻ mặt lạnh lùng của cô gái đứng bên cạnh.
Cậu cho rằng mình nhìn nhầm rồi.
Đây là lần thứ hai cậu nhìn thấy biểu tình lạnh lùng như vậy ở trên mặt Bạch Chiêu Chiêu.
Lần trước là lúc cô cứng đầu muốn tìm tài liệu trong nhà Thạch Dũng...
“Chiêu Chiêu?” Cậu không thể không gọi cô. Cậu gần như không dám xác định người trước mặt là cô.
“Hả, sao thế?”
“Cậu đang nghĩ gì thế?”
“Không nghĩ gì cả.” Cô lạnh lùng nói, nhìn chằm chằm vào 3 cánh cửa cuối cùng: “Chỉ còn lại 3 cánh cửa cuối cùng thôi, tớ sợ quá.”
“Ặc, thế... thế à...”
Nhưng giọng điệu và biểu tình của cô không hề giống như đang sợ hãi...
Diệp Chi Du nhìn cô, không hiểu vì sao cậu lại cảm thấy hơi hoảng hốt.
Cô lại nhìn cậu, vẫn là giọng điệu chậm rãi và nhẹ nhàng như thường lệ: “Tớ đoán là cậu muốn hỏi tớ nên mở cánh cửa nào tiếp theo trong 3 cánh cửa này nhỉ? Đúng không?”
“Ặc... đúng thế. Dù sao thời gian cũng có hạn...”
Bạch Chiêu Chiêu: “Tớ nghĩ rằng căn phòng ở giữa này là ác linh. Cho nên chúng ta thử mở cánh cửa bên phải trước.”
Tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng nhau đi tới căn phòng bên kia, chỉ có Diệp Chi Du không nhịn được hỏi: “Có lý do gì không?”
Cô chỉ cười cười.
Lúc này, Trần Hữu Hào xông lên phía trước, Từ Sĩ Hưng và Diệp Chi Du đứng phía sau ông ấy, còn Liễu Đào Tử phụ trách mở cửa.
Trước khi mở cửa, Trần Hữu Hào vô thức liếc nhìn Bạch Chiêu Chiêu.
Cô hơi mỉm cười, gật nhẹ đầu khích lệ.
Trên mặt Trần Hữu Hào hiện ra vẻ cảm động và áy náy.
Cánh cửa mở ra.
Từ Sĩ Hưng núp sau lưng Diệp Chi Du, không dám nhìn.
“Trống không.” Giọng Trần Hữu Hào rất kinh ngạc.
“Trống không?” Bạch Chiêu Chiêu dường như còn khiếp sợ hơn cả ông ấy, cô lao lên.
Cánh cửa lại bắt đầu mạnh mẽ đóng lại, nhưng cô vẫn kịp nhìn thấy căn phòng tối om kia trống rỗng.
Rõ ràng trong phòng Hàn Nho và bà Vương đều có đồ vật liên quan đến chấp niệm của họ, tại sao ở đây lại không có gì?!
“Đây... có thể là phòng của ai?” Liễu Đào Tử cũng cảm thấy kỳ quái.
2, 3 giây sau, Bạch Chiêu Chiêu mới trầm giọng nói: “Cháu nghĩ, phòng này là của bạn học cháu.”
Diệp Chi Du: “Là Chu Hạo Nhiên à?”
“Ừ...”
“Nếu bên trong không có gì cả, chứng tỏ có khả năng cậu ấy chưa chết đúng không?” Giọng điệu Liễu Đào Tử vui vẻ, nhưng sau đó lại nghi ngờ: “Nhưng vì sao cậu ấy lại không tiến vào giấc mơ tiếp dẫn?”
Không sống cũng chẳng chết, như thế là trạng thái gì? Cô ấy không hiểu.
“Đừng lãng phí thời gian thảo luận về căn phòng trống ấy nữa!” Từ Sĩ Hưng sốt ruột nói: “Không phải em gái đã nói rồi à? Phòng ở giữa là ác linh! Vậy chúng ta phải tin em ấy, mở bên trái ra ddi, cứu cảnh sát Thạch trước. Sau đó cùng nhau đối đầu với ác linh...”
“Không. Vừa rồi cháu chỉ sợ mọi người lãng phí thời gian nên đoán mò thôi.” Bạch Chiêu Chiêu ngắt lời ông ấy: “Lần này mở ở giữa.”
Từ Sĩ Hưng ngẩn ra: “Nhưng, không phải vừa rồi em nói căn phòng ở giữa là ác linh à...”
“Là xác suất.” Diệp Chi Du giải thích thay cô: “Chiêu Chiêu vừa mới đưa ra lựa chọn đầu tiên, xác suất là 33%. Nhưng đối với lựa chọn thứ hai thì xác suất sẽ tăng lên 50%, phần thắng khi lựa chọn tiếp sẽ lớn hơn.”
Vẻ mặt Từ Sĩ Hưng do dự.
Sao nghe chẳng đáng tin gì cả.
“Đừng chần chừ nữa! Cho dù là ác linh thì chúng ta cũng chỉ có thể đối đầu trực diện với nó mà thôi!” Liễu Đào Tử nói xong thì đi lên phía trước, quyết đoán mở cửa ra.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Một luồng gió cuốn theo hơi thở của cánh đồng thổi ra.
Mấy người nhìn thấy, sau cửa lại là một ngôi làng nho nhỏ—
Một ngôi làng thẳng đứng.
Đường chân trời của nó là khung cửa bên trái của hành lang.
Như thể thời gian và không gian đã bị chia thành hai không gian có trọng lực khác nhau.
Ngôi làng được bao quanh bởi những cánh đồng lúa rộng lớn. Những người nông dân đang đứng trong đó và nhìn lên bầu trời, mỗi khuôn mặt đều vô cảm và được sơn màu trắng.
Bầu trời không có mây, mặt trời hay mặt trăng gì cả, chỉ có những cái đầu khổng lồ của những vị thần trôi lơ lửng. Chúng giống như những con quái vật xấu xí, tất cả cũng đều được tô màu trắng loang lổ, giống như toàn bộ thế giới đều bị đầu của các vị thần lấp đầy.
Trong ngôi làng, chỉ có một cậu bé đang ngồi trên mặt đất và ôm chặt lấy đầu mình.
“Chú Thạch, là chú à?” Diệp Chi Du thử gọi cậu bé.
Cậu bé ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt phản chiếu cánh cửa hư không mở ra giữa cánh đồng.
1 giây sau, cậu bé không chút do dự đứng dậy, chạy về phía cánh cửa.
Sau khi lao vào hành lang, cậu bé rơi xuống thảm, quả nhiên sau đó đã biến thành dáng vẻ khỏe mạnh.
“Đây là đâu...”
Cửa đóng lại, ông ấy nhìn hành lang quái dị với vẻ mặt thắc mắc.
Diệp Chi Du vội vàng giải thích tình huống trước mắt một cách đơn giản, sau đó lại hỏi: “Chú Thạch, vừa rồi những thứ kia là gì thế...”
Thạch Dũng lau mặt, mất hồn mất vía nói: “Là quê tôi, hàng năm đều có hoạt động như vậy.”
Những vị thần lang thang trong làng kia không giống với thần, vẽ càng giống với quỷ dọa người hơn. Lại thêm màu sắc và bầu không khí kỳ quái của dân làng nữa, chắc chắn đó là ác mộng suốt đời của ông ấy khi còn bé.
Thạch Dũng vừa mới thoát khỏi ác mộng đã cảm thấy bất an, nhưng trên khuôn mặt những người khác lại có vẻ vui mừng không thể giải thích được.
Nếu như sau cánh cửa này là Thạch Dũng, vậy không phải cánh cửa tiếp theo chắc chắn là ác linh à?
Chỉ cần Diệp Chi Du dùng bùa lửa thiêu chết ác linh thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp rồi!
Vì thế, Từ Sĩ Hưng vẫn đang núp ở phía sau lập tức trở nên hăng hái: “Không cần lề mề nữa. Các vị, chúng ta mau thiêu chết ác linh đi, sau đó cùng nhau sống lại thôi! Đến lúc đó tôi sẽ mời các vị ăn một bữa thật lớn.”
Lúc này, sự chia ly càng trở nên rõ ràng hơn.
Mọi người nhìn nhau, bầu không khí đột nhiên trở nên bi thương.
Giọng điệu Liễu Đào Tử hiếm khi dịu dàng: “Hy vọng lúc chúng ta tỉnh lại vẫn có thể nhớ rõ đối phương... Tuy rằng giấc mơ rất đáng sợ nhưng tôi rất vui khi được quen biết mọi người.”
Trần Hữu Hào nhỏ giọng nói: “Tôi... sau khi sống lại sẽ chuộc tội... Cảm ơn mọi người đã mang tôi đến đây...”
“Đáng tiếc chú Quan không ở đây, nếu không thì chúng ta có thể chụp chung một bức ảnh ở hành lang này rồi.” Diệp Chi Du nói đùa.
Việc tìm thấy một chiếc máy ảnh ở đây là điều không thể xảy ra.
Thạch Dũng rốt cuộc cũng tỉnh táo lại. Ông ấy nhìn Bạch Chiêu Chiêu, rất xúc động nói: “Hôm nay chúng ta có thể gặp lại nhau trong giấc mơ tiếp dẫn chính là nhờ có sự giúp đỡ của Bạch Chiêu Chiêu đã xác định được ai là ác linh.”
Liễu Đào Tử lập tức phụ họa: “Đúng thế. Chiêu Chiêu, em là cô gái thông minh nhất, dũng cảm nhất mà chị từng gặp!
Lại nghĩ đến cảnh ngộ của Bạch Chiêu Chiêu, vành mắt cô ấy đỏ lên.
Từ Sĩ Hưng cũng nhận ra được Bạch Chiêu Chiêu vẫn còn ở trong tay kẻ giết người kia, vội vàng nói: “Chiêu Chiêu, chờ chúng ta giết được ác linh rồi, em nhất định có thể thuận lợi sống sót ở hiện thực! Đừng lo lắng!”