Lớp Học Của Cừu

Chương 60: Sau cánh cửa



Trước mắt là hành lang của một khách sạn, cuối cùng cũng có một cánh cửa sổ.

Bên ngoài cửa sổ, không có phong cảnh, càng không có ánh sáng, chỉ có đất màu nâu sẫm, ép chặt vào cửa kính, làm cho người ta cảm thấy có chút ngột ngạt.

Nếu bạn mở cửa sổ thì chắc chắn đống đất dày đặc đó sẽ tràn vào.

Đây là... một khách sạn bị chôn dưới lòng đất?

Ý nghĩ này vừa nảy ra, cái lạnh sâu trong lòng đất lập tức giống như những sợi tơ mà quấn lấy toàn thân cô.

Bạch Chiêu Chiêu xoa xoa hai cánh tay rồi đi đến bên cạnh Diệp Chi Du và hỏi: “Cậu đã thử quay lại chưa?” Bàn tay trắng nõn của cô hơi dùng sức đè tay nắm cửa xuống, nhưng cửa đã bị khóa chặt lại rồi.

“Chưa, nhưng xem ra không mở ra được đâu.” Cậu đi lên trước, cũng dùng sức vặn hai cái, nhưng quả nhiên vẫn vô dụng.

Bạch Chiêu Chiêu lại cố gắng mở cánh cửa mà cô đã bước vào, nhưng nó cũng bị khóa chặt rồi.

Xem ra những cánh cửa đã được sử dụng rồi thì sẽ không thể mở ra nữa.

“Tớ nghĩ rằng chúng ta quả thật chỉ còn cách lúc tỉnh lại một bước nữa thôi.” Cô thì thào kết luận.

“Hả? Tại sao?”

“Cậu xem hoa văn trên cánh cửa này đi...”

Diệp Chi Du lại gần, nhìn thấy hoa văn trên cánh cửa gỗ đang chậm rãi chuyển động.

Cậu nhanh chóng rời mắt đi: “Buồn nôn quá... Sao mấy hoa văn này cứ chuyển động mãi thế...”

“Tớ nghĩ là bởi vì chúng ta sắp tỉnh lại nên ý thức không ổn định, làm cho đồ vật ở đây cũng hỗn loạn không ổn định. Cậu xem, thật ra hoa văn trên thảm cũng đang chậm rãi biến hóa...”

Toàn bộ hành lang giống như được tạo thành từ những dây leo nhỏ có sinh mệnh, từ từ trưởng thành, nhìn lâu sẽ làm cho người ta cảm thấy choáng váng và buồn nôn.

Bạch Chiêu Chiêu: “Đúng rồi, vừa rồi có phải cậu đã nói từ nhỏ đã rất sợ loại khách sạn này không?”

Cậu gật đầu nói: “Đúng vậy! Khi còn nhỏ, tớ với bố mẹ đi biển chơi, vào lúc sáng sớm, họ thừa dịp tớ vẫn ngủ và đã ra biển trước. Sau đó tớ tỉnh lại, khách sạn chỉ còn lại một mình tớ, lúc ấy tớ rất sợ hãi!”

“Vậy thì đúng rồi. Nơi này rất có thể chính là ảo ảnh do ác linh tạo ra, mà ảo ảnh này hẳn là dựa trên nỗi sợ hãi sâu kín nhất trong chúng ta.” Cô dừng lại một chút rồi nhỏ giọng nói: “Tớ sợ nhất là sau khi mẹ mất, tớ phải sống cùng bố mình...”

Mà Diệp Chi Du, ngay cả nỗi sợ cũng đơn giản như vậy, chỉ là ra ngoài chơi rồi tỉnh lại một mình.

Có lẽ từ lúc trưởng thành cho đến bây giờ, cậu chưa bao giờ phải đối mặt với những khó khăn mà cô đã trải qua...

Lúc này, ở cuối hành lang, cánh cửa số 10 bên cạnh cầu thang đột nhiên “Két” một tiếng mở ra.

Hai người đồng loạt nhìn về phía đó, nhưng không ai dám đi về phía trước.

Sau cánh cửa, một cái đầu hơi hói chậm rãi thò ra.

Sau đó là một cái trán bóng loáng. Dần dần, bên cạnh khung cửa xuất hiện một khuôn mặt tròn của một ông chú, trên mặt còn có râu, mắt nhỏ và nụ cười hèn mọn quỷ dị.

“Oa! Cháu gái thật xinh đẹp!” Ông chú cười một cách tục tĩu rồi nhảy ra ngoài!

“A!” Bạch Chiêu Chiêu bị bất ngờ, không kịp đề phòng mà hét lên một tiếng rồi che mắt lại, quay người đi.

Ông chú này thế mà lại trần truồng! Giống như một củ cải trắng to tròn vậy, phía trước còn có bộ râu điểm xuyết một cách tinh tế!

Diệp Chi Du lập tức bị cay mắt, không nhịn được mà mắng: “Má ơi, cái ông chú này! Chú đừng có đến đây, nếu không tôi sẽ không khách khí nữa đâu!”

Thật xui xẻo!! Tại sao giấc mơ tiếp dẫn lại xuất hiện thứ ghê tởm này chứ?

Nhưng đôi mắt nhỏ phát sáng của ông chú quái dị kia lại chỉ dính chặt ở trên người Bạch Chiêu Chiêu. Ông ta còn nhảy nhót đến gần: “Ha ha, cháu gái, cháu nhìn chú đi, cháu nhìn chú đi! Nhìn chú nhảy múa như cánh quạt này!”

Ông ta vặn vẹo hông mình, quả nhiên nơi nào đó giống hệt như cánh quạt, bắt đầu chuyển động vòng tròn.

“Đờ mờ!” Huyết áp Diệp Chi Du tăng vọt lên, cậu giơ tay lên: “Chú, chú còn đến đây là tôi thiêu chết chú đấy!”

Nhưng đúng lúc này, bên trong cửa lại có một người vạm vỡ và khôi ngôi lao ra—

Áo ba lỗ bó sát người, trên người thì toàn là cơ bắp, chính là Quan Chính Hạo!

Quan Chính Hạo bước lên trước, bàn tay to lớn của ông ấy bóp lấy cổ của ông chú quái dị.

“Mẹ nó, mày muốn đi đâu!” Quan Chính Hạo hung dữ mắng: “Xem tao có đánh chết mày không, cái loại cặn bã của xã hội này!”

Ông chú quái dị quay đầu lại, cười “He he”, sau đó hóa thành một luồng khói đen rồi biến mất.

Mà căn phòng Quan Chính Hạo vừa chạy ra cũng bị một lực mạnh ập vào khiến cánh cửa đóng sầm lại.



“Mẹ nó, mày muốn đi đâu! Mày ra đây cho ông!” Quan Chính Hạo lại xông đến, nắm đấm to lớn của ông ấy đập vào cửa: “Có gan thì mày đừng có chạy! Có gan thì đến tìm tao này!”

“Chú Quan!” Diệp Chi Du thấy sắc mặt ông ấy không đúng thì vội vàng tiến lên ngăn ông ấy lại.

Động tác của Quan Chính Hạo dừng lại, trong nháy mắt, giống như đến tận bây giờ ông ấy mới nhìn thấy Diệp Chi Du và Bạch Chiêu Chiêu, vẻ mặt hơi mờ mịt.

Ông ấy dần dần tỉnh táo lại: “Hai đứa... sao hai đứa lại ở đây?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Bạch Chiêu Chiêu đứng sau lưng Diệp Chi Du, sợ hãi hỏi: “Chú Quan, đã xảy ra chuyện gì? Người vừa rồi là ai?”

“Đã xảy ra chuyện gì...” Quan Chính Hạo lẩm bẩm lặp lại, một lúc lâu sau mới tỉnh táo, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên khốn khiếp vừa rồi hóa ra đã theo dõi và quấy rối con gái chú!” Ông ấy lau mồ hôi trên mặt: “Vừa rồi chú bắt được gã ở trên đường, nhưng mỗi lần bắt được gã xong thì lại không thấy gã đâu nữa. Gã nói muốn đi tìm con gái chú...”

Quan Chính Hạo vừa tỉnh lại đã rơi vào vòng luẩn quẩn vô tận như mèo vờn chuột. Ông ấy vô cùng tức giận nhưng lại vô lực, cơ thể cũng càng ngày càng kiệt sức.

Bạch Chiêu Chiêu và Diệp Chi Du liếc nhau.

Quả nhiên, giấc mơ tiếp dẫn là nỗi sợ hãi sâu sắc nhất trong lòng mỗi người. Đối với Quan Chính Hạo mà nói, nỗi sợ hãi lớn nhất của ông ấy chắc chắn bắt nguồn từ người đàn ông tục tĩu quấy rối con gái mình. Nếu như ông ấy tiếp tục mắc kẹt trong giấc mơ này thì đến cuối cùng ông ấy không bị mệt chết thì tinh thần cũng sẽ sụp đổ.

“Tớ... hình như hiểu rồi.” Lúc Bạch Chiêu Chiêu nói như vậy, vẻ mặt cô cũng rất lo lắng.

Diệp Chi Du và Quan Chính Hạo đồng thời nhìn về phía cô với vẻ mặt tràn đầy hy vọng.

Cô quan sát những cánh cửa có màu sắc tương tự nhau nhưng thật ra lại không giống nhau rồi nói: “Ở đây có tổng cộng 11 cánh cửa, đại diện cho 11 người may mắn sống sót ngay từ đầu trong giấc mơ. Chú Thạch, chị Đào Tử cùng mọi người hiện tại cũng có thể đang ở sau một cánh cửa nào đó và cũng đang trải qua cơn ác mộng tuần hoàn. Vừa rồi, nếu không phải người xấu trong giấc mơ của chú Quan muốn đến quấy rối cháu thì có lẽ chú vẫn sẽ bị mắc kẹt trong đó. Cháu nghĩ, chúng ta nên chọn đúng cánh cửa để mở ra. Nếu không những người sống sót khác có thể sẽ chết vì kiệt sức bất cứ lúc nào.”

Đại não của Quan Chính Hạo bởi vì phân tích của cô mà được khai sáng, giọng điệu hưng phấn:

“Đúng... đúng! Hình như đúng là như thế. Chú cảm thấy cháu gái nói rất đúng.”

Diệp Chi Du không nhịn được lại muốn khen sự thông minh của cô, nhưng cậu lại cảm thấy điều đó là thừa thãi. Cậu chỉ mong mình có thể đóng góp chút kiến thức cho cô tham khảo, ngay lập tức nói:

“Nhưng mà, làm sao chúng ta biết được ai đang ở sau những cánh cửa đang đóng này? Nếu mỗi cánh cửa đại diện cho một người sống sót, có nghĩa là Kha Cát Lợi cũng có thể đang ở sau một cánh cửa nào đó, đúng không?”

Bạch Chiêu Chiêu buồn bã gật đầu: “Đây chính là nguyên nhân gây ra hỗn loạn...” Cô giơ ngón tay trắng nõn lên và đếm: “Trong số 11 cánh cửa, trừ 3 người chúng ta ra, chỉ còn lại 8 người nữa. Phía sau 8 cánh cửa này, có chị Đào Tử cùng mọi người còn sống, cũng có Hàn Nho và những người đã chết. Những người này đều không có uy hiếp gì với chúng ta cả. Nhưng còn một người còn lại, là Kha Cát Lợi. Nói cách khác, có một phần tám khả năng chúng ta sẽ thả ác linh ra. Nếu như gã ta thoát ra mà chúng ta lại chưa tìm được tất cả bán sinh linh còn sống, vậy an toàn của họ sẽ trở thành vấn đề...”

“Cho nên, đó chính là xác suất!” Diệp Chi Du đột nhiên nhận ra.

“Ừ...” Cô yếu ớt đáp.

Quan Chính Hạo không hiểu mấy thứ rắc rối này lắm, ông ấy phiền não gãi đầu: “Mặc kệ xác suất gì đó, chỉ cần có chú ở đây thì sẽ không để hai đứa bị thương đâu. Nếu như mở ra là ác linh thì chú sẽ khống chế nó trước! Hai đứa ngay lập tức chạy đi! Haiz, thật sự không thể tưởng tượng được, ác linh này còn thích toán học nữa...”

Mắt Bạch Chiêu Chiêu hơi động nhưng không nói gì.

Diệp Chi Du cũng không sợ hãi: “Không sao đâu, Chiêu Chiêu. Tớ còn có bùa lửa nữa. Nếu mở phải cửa của Kha Cát Lợi thì tớ sẽ lập tức thiêu chết gã ta!” Cậu nhìn Quan Chính Hạo, đè nén lại đắc ý mà giải thích: “Chú Quan, lòng bàn tay cháu bây giờ có thể phun lửa đấy.”

Quan Chính Hạp tiến lên nhìn, cô gái cũng mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng như được đính ngọc: “Đúng thế... Cậu còn có thể thiêu chết ác linh.”

Cô đương nhiên biết bà Tôn sẽ không chỉ cho Diệp Chi Du một lá bùa, chắc chắn sẽ còn phương án dự phòng nữa.

Chỉ có điều, bây giờ bọn họ cần đối mặt với 8 cánh cửa, ngoại trừ 3 người đã chết, còn lại nếu không phải là ác mộng của những người còn sống thì chính là ác linh. Cũng không biết hai cơ hội còn lại của Diệp Chi Du sẽ dùng hết ở cánh cửa thứ mấy.

Vẻ mặt Quan Chính Hạo rất lạc quan: “Vậy không phải bây giờ chúng ta rất an toàn à?” Ông ấy thô bạo nói: “Chọn một cái rồi mở thử trước đi! Cậu học sinh cố gắng giữ lại bùa lửa để đối phó với ác linh nhé. Có gì ngoài ý muốn thì cứ để chú ra tay trước!”

“Vậy... cái bên cạnh này đi!” Diệp Chi Du nói với cô gái bên cạnh: “Chiêu Chiêu, cậu trốn ở sau tớ, có gì không ổn thì chạy trước!”

Bạch Chiêu Chiêu quả nhiên ngoan ngoãn đứng ở phía sau cậu, còn không quên nhắc nhở hai người:

“Những cánh cửa này chỉ có thể mở một lần, nếu chúng ta không kéo được người bên trong ra thì họ sẽ bị mắc kẹt trong đó mãi mãi.”

Diệp Chi Du và Quan Chính Hạo vốn đã rất căng thẳng, nghe xong thì càng căng thẳng hơn: Một người chuẩn bị mở cửa, một người giống như búp bê hồ lô chuẩn bị phun lửa bất cứ lúc nào.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hai người liếc nhau, Quan Chính Hạo nhỏ giọng đếm: “1, 2, 3!”

Cánh cửa lặng lẽ mở ra—

Bên trong là một căn phòng trống rỗng, sâu bên trong bị bóng tối lấp đầy. Nhưng trên mặt đất cách cánh cửa 1 m, mơ hồ có thể nhìn thấy một chậu hoa súng, những cánh hoa phát ra ánh huỳnh quang mờ nhạt.

“Hình như là phòng của bà Vương.”

Diệp Chi Du nói xong, Quan Chính Hạo ngay lập tức nhận ra được có một lực cực lớn kéo lấy tay nắm cửa. Sau đó cánh cửa tự động đóng lại.

Trán ông ấy toát mồ hôi, dường như đang an ủi Diệp Chi Du, lại giống như đang an ủi chính mình: “Không sao, không phải ác linh là được.”



Hai người lại đi đến cánh cửa bên cạnh.

Bạch Chiêu Chiêu cũng căng thẳng. Cô nhớ rõ lúc mình mới tiến vào giấc mơ tiếp dẫn, cô đã cầm lấy một con dao rọc giấy ở trong nhà.

Cô sờ túi mình theo phản xạ có điều kiện, sau đó lại sửng sốt.

Trong túi không còn dao rọc giấy nữa.

Cô cúi đầu, nhìn thấy trong lòng bàn tay mình là một chiếc bàn chải đánh răng, phần đuôi đã được mài nhọn.

Cô ngay lập tức nhớ ra, bàn chải đánh răng mà Ngô Phương Nhị đưa cho cô lại xuất hiện trong giấc mơ tiếp dẫn!

Bọn họ quả thật sắp tỉnh lại rồi...

Cô vội vàng im lặng cất bàn chải đánh răng vào túi.

Bên này, Diệp Chi Du vừa mới mở cửa ra—

Trước mắt là đại sảnh tiếp đón của bệnh viện.

Quan Chính Hạo có lẽ không biết, nhưng Diệp Chi Du và Bạch Chiêu Chiêu vừa liếc mắt một cái đã nhận ra đây là bệnh viện nơi Liễu Đào Tử làm việc.

Lúc này, đại sảnh yên tĩnh bỗng trở nên hỗn loạn: Sàn nhà đầy thủy tinh, các loại thiết bị chữa cháy và dụng cụ phẫu thuật rải rác đầy trên mặt đất. Có rất nhiều người tụ tập thành từng nhóm và quay lưng về phía bọn họ, tất cả đều bất động giống như đồ trang trí.

Diệp Chi Du và Quan Chính Hạo ngừng thở, cũng không dám lên tiếng.

Những người này không thích hợp lắm.

Lúc này, Bạch Chiêu Chiêu mở miệng nhắc nhở: “Phía sau quầy...”

Hai người nhìn lại, quả nhiên, phía sau quầy tiếp tân của bệnh viện, Liễu Đào Tử đang đứng ở đó, cô ấy vừa kinh ngạc vừa vui vẻ nhìn về phía bọn họ.

Giọng nói của Bạch Chiêu Chiêu không hề lớn, gần như là dùng hơi để nói, nhưng trong nháy mắt, tất cả mọi người trong đại sảnh đều quay đầu lại!!

Khuôn mặt không nguyên vẹn, hai mắt đỏ như máu, máu thịt đỏ trong miệng còn đang chảy xuống...

— Không ngờ lại là một đám cương thi!

Diệp Chi Du ngơ ngác nói: “Xong rồi...”

Ai mà ngờ được, chị Đào Tử lại sợ cương thi cơ chứ?

Cô ấy trông giống loại người sẽ đánh vỡ cái đầu chó của cương thi hơn đó!

Những con cương thi động đậy, giương nanh múa vuốt lao đến với tốc độ kinh người!

“Trước hết đừng dùng lửa!” Quan Chính Hạo hét lớn một tiếng rồi lao vào, tiện tay cầm lấy một cái chổi dài ở bên cạnh, nhanh chóng đẩy trái đẩy phải! Ông ấy dựa vào sức mạnh của mình mà đẩy mười mấy con cương thi bay ra xa hơn 10 m!

Diệp Chi Du hét to: “Chiêu Chiêu! Cậu giữ cửa đi!”

Bạch Chiêu Chiêu vừa mới giữ lấy cửa, cậu cũng lập tức lao vào trong, nhặt một cái rìu chữa cháy lên rồi đập vỡ đầu một con cá lọt lưới như đập nát một quả dưa hấu...

Cậu buồn nôn đến mức nhe răng trợn mắt, lại hơi áy náy mà hét lên với Liễu Đào Tử: “Chị Đào Tử! Mau ra ngoài!”

Ngay lúc Liễu Đào Tử chuẩn bị thò đầu ra ngoài thì có một con cương thi đã leo lên quầy rồi!

Khi Diệp Chi Du thấy có chuyện không ổn thì chiếc rìu chữa cháy trong tay cậu không chút do dự mà phi ra, chặt đứt nửa đầu của con cương thi một cách chính xác!

“Chị Đào Tử! Mau ra ngoài!”

Liễu Đào Tử lúc này mới lao xuống, gần như là dùng cả tay lẫn chân, chật vật lao ra cửa.

Vào lúc cô ấy vừa mới đi ra, Bạch Chiêu Chiêu đã cảm giác được cánh cửa trong tay mình đang phát ra một lực rất lớn, bắt đầu đóng lại.

“Diệp Chi Du!” Cô không thể không dùng hết sức để đứng vững, hét to lên: “Cửa sắp đóng rồi! Hai người mau ra ngoài đi!”

Diệp Chi Du cực kỳ nhanh chân, cậu đá vào thành giường không biết ở đâu ra, làm nó đâm vào cánh cửa và cánh cửa bị kẹt lại, sau đó cậu dùng chân ấn vào cánh cửa rồi quay về phía Quan Chính Hạo: “Chú Hạo, mau đi thôi!”

Đối diện cánh cửa là lối đi của đại sảnh cấp cứu ở bệnh viện, sau cửa sổ thủy tinh nhỏ trên lối đi đã đầy cương thi ở đó, chen chúc dán vào cửa kính, bất cứ lúc nào cũng có thể phá cửa lao vào.

Quan Chính Hạo vừa đánh vừa lùi lại, sau đó ông ấy hét lớn: “Cháu đi trước đi!”

Diệp Chi Du cũng không lề mề, cậu chui ra ngoài từ khe cửa, sau đó giúp Bạch Chiêu Chiêu giữ cửa. Liễu Đào Tử vẫn còn chưa tỉnh táo lại nhưng đã nhanh chóng tiến vào trạng thái chiến đấu, cô ấy ngã ngửa ra và đá bay một con cương thi đang cố đột phá!

Ba người cùng nhau giữ cửa, nhưng vẫn chỉ như muối bỏ xuống biển mà thôi, cánh cửa đã bắt đầu chậm rãi đè nát thành giường rồi.

Ở phí đối diện, cửa lối đi ầm ầm sụp đổ, cương thi đông nghịt lao vào!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.