" Lời của ngươi... " Tự Anh ngân giọng, thức ăn còn chưa bỏ vào miệng, nàng bày ra bộ mặt ngây thơ, không hiểu ý.
Lời còn chưa nói hết, Cổ Thư Kỳ cứ như bị ai hối thúc, cầm rất chặt tay Tự Anh, nhanh mồm nhảy vào họng nàng đoạt lời, nói trắng trợn ra ý định của mình.
" Yêu phi, người nên tập luyện dùng pháp khí đi... " ả liếc mắt vào hai món pháp khí của Tự Anh để trên bàn trang điểm.
" Luyện dùng pháp khí... " Tự Anh lẩm bẩm, hướng theo mắt ả, ra nét đăm chiêu.
Rõ ràng nàng biết ý ả là gì, nhưng lại cố tình thu lại ánh nhìn sang chiếc bàn trang điểm ấy, làm Cổ Thư Kỳ nhốn nháo, còn chưa biết mình bị nàng đưa vào tròng, hấp tấp toàn cướp lời của Tự Anh lần nữa.
" Yêu phi !
Người nên luyện dùng pháp khí mới có thể giết thủy thần... " ả nhấn mạnh vào chữ " giết thủy thần ".
" Cơ hội không còn nhiều nữa đâu ! " ả nhóng người ra trước mặt Tự Anh, trông có vẻ rất khẩn trương.
Giọng nói của ả tuy không to, nhưng trong căn phòng yên tĩnh này, không quá rộng này, nó rõ đến mức đủ để nam nhân ở sau bức bình phong nghe được.
Môi mỏng của hắn cong lên đầy ác ý, nghe tới đây hắn đã tỏ, bất ngờ này đúng là không nằm ngoài dự đoán của hắn. Cổ Thư Kỳ bị Tự Anh dụ dỗ, nói ra mục đích của bản thân, tay hắn điềm nhiên vuốt lấy một lọn tóc, tiếp tục áp tai nghe chuyện.
Tự Anh có được lời nói ngu xuẩn kia, đôi mắt to tròn của nàng không nhịn được đắc ý, lườm nhẹ qua chỗ Lương Mặc đang núp, nụ cười tà mị nở trên môi. Nàng vẫn còn muốn dẫn dụ Cổ Thư Kỳ nói thêm vài lời kích động Lương Mặc, bèn ngỏ ý với ả.
" Chuyện này không phải chuyện đơn giản đâu...
Ta khó có thể... " nàng rút tay ra khỏi bàn tay do bẩn kia, vờ như từ chối, nói đến đó, liền thở dài.
Quả nhiên, nghe khi vậy, Cổ Thư Kỳ sợ kế hoạch không thành công, âu cũng do ả nhìn ra được Tự Anh gần như sắp chết, ả phải để cả hai chém giết nhau mới thỏa lòng căm hận, không thể để Tự Anh chết một cách nhẹ nhàng như vậy.
Thế là, ả lại sấn sổ tới, dùng lời ngon tiếng ngọt rót vào tai Tự Anh không ngừng.
" Yêu phi, ta có thể giúp người mà
Chỉ cần người dùng được pháp khí, tấn công vào yếu điểm của thủy thần...
Ta sẽ lập tức hỗ trợ người, dùng yêu lực của ta đánh bại thủy thần ! "
Ả nói rõ ràng, chỉ ra kế hoạch của ả, ánh mắt lúc ả bày kế, cực kì tàn ác, thâm hiểm vô cùng, bàn tay phải còn chỉ trỏ vào trước ngực, như ám chỉ cho Tự Anh biết, trái tim chính là điểm yếu của thủy thần.
Khóe miệng Lương Mặc giật giật, máu nóng dồn lên não, nghe nhiêu đó cũng không muốn nghe nữa, cá chép tinh có lòng tạo phản, rành rành ra đó, hắn đâu dễ gì tha cho ả, phải triệt tiêu mối họa, dùng ả để thay da đổi thịt cho Tự Anh.
Ngay lập tức, hắn trực tiếp lộ diện sau bức bình phong, hắng giọng sang đó.
" Vậy sao ?
Cổ Thư Kỳ, ngươi giúp yêu phi giết ta sao ? "
Nghe tiếng nói uy lực, Cổ Thư Kỳ lập tức mở to hai mắt, cổ họng nuốt khí lạnh, như bị khí tuất kinh hoàng của hắn khóa thân, như bị điểm huyệt, đứng bật dậy đờ mặt ra đó.
Hai mắt ả nhìn chân chân vào Tự Anh đang ngồi cười mỉm mai, đứng hình tại chỗ, lúc này cô nương trước mặt ả hoàn toàn lật mặt, để ả nhìn rõ sự chiến thắng của nàng.
" Thủy...thủy...thần... " Cổ Thư Kỳ lắp bắp, không dám quay đầu, khí tuất lạnh lẽo bủa vây thân ả, lạnh đến rợn người, lạnh đến hai chân tê liệt, chẳng thể chạy.
Tiếng nói uy lực lại bổ vào tai ả lần nữa.
" Cổ Thư Kỳ, ngươi muốn dụ yêu phi của ta giết ta sao ?
Gan nhỉ ! "
Lương Mặc khiễng chân, thoắt cái đã đứng ngay sau cá chép tinh, cơ thể nhỏ bé kia cảm nhận được sát khí, càng biết rõ mình đã mắc bẫy của Tự Anh, ả vừa hận vừa sợ, chân tay run rẩy.
Tự Anh ngồi trước mặt ả, bây giờ mới lên tiếng nói thích rõ cho cá chép tinh ngu dốt kia biết mọi chuyện.
Ngươi nghĩ ta vì hận thủy thần sẽ để ngươi dễ dàng điều khiển sao ? " tiếng của nàng chậm rãi, nghe rất nặng nề.
Rồi, Tự Anh rời mông khỏi ghế, lướt qua người ả, bắt Cổ Thư Kỳ xoay đầu ra sau, nhìn nàng ngã vào lòng Lương Mặc, yểu điệu, dùng những cử chỉ thân mật, lấy lòng tin Lương Mặc.
" Ta và phu quân của ta đang rất hạnh phúc...sao ta có thể nghe lời của ngươi giết phu quân ta chứ ? "
Một bên mắt của nàng nhướng lên đầy tà ý, nụ cười ma mị của nàng hoàn toàn đánh gục tâm trí Cổ Thư Kỳ.
Ả ngu muội, tưởng bở mình nắm trong tay phần thắng, có thể điều khiển Tự Anh ngu dốt, không ngờ ả mới chính là kẻ ngu dốt.
" Lý Tự Anh ! " ả nghiến răng, tức điên muốn giết Tự Anh.
Nào ngờ, Lương Mặc phản ứng rất nhanh, phất tay một cái, thần lực của hắn hoàn toàn khống chế hết ma lực của Cổ Thư Kỳ.
" Cổ Thư Kỳ, ngươi là thuộc hạ ta tâm đắc...vậy mà... "
" Á !!! "
Cổ Thư Kỳ kêu thét lên, lời hắn còn chưa nói hết, đã nóng giận ra tay đánh ả, chưa dừng lại ở đó, Lương Mặc lập tức bóp cổ Cổ Thư Kỳ, đưa thân ả lơ lửng trong không trung.
Hai tay mềm của Cổ Thư Kỳ quơ quào, đôi mắt trợn trắng, mở miệng liên tục cầu xin hắn.
" Thủy thần ! Xin người tha mạng...
Là...là Thư Kỳ ghen tị với yêu phi...nên mới...
Á !!! "
Ả chưa nói hết câu, Lương Mặc tát ả một cái đau điếng, còn thô bạo vứt ả sang chiếc bàn gần đó, lực đập mạnh làm nó gãy làm đôi, mọi thứ đều đổ bể, vang lên thanh âm chói tai.
Cổ Thư Kỳ phun một ngụm máu, cú vứt lúc nãy nhìn cứ như bình thường nhưng lại mang theo thần lực của Lương Mặc, đánh vào ngay lồng ngực à, cơn đau gần như bóp nát trái tim, khiến ả sợ hãi lên đỉnh điểm, bò lết bên dưới, tha thiết nhận sai.
" Thủy thần, xin người tha mạng...
Là Thư Kỳ không đúng...Thư Kỳ vì ghen tị với yêu phi được người yêu thương nên mới... "
" Xin thủy thần tha mạng ! Xin người nghĩ đến bao lâu nay ta theo người...
Xin người !
A !!! " tiếng của ả thét lên.
Lương Mặc chẳng có chút nhân nhượng, tát ả lần nữa, rồi không cho ả kịp trở tay, hắn trực tiếp chọc tay vào lồng ngực ả, xuyên qua da thịt và khung xương, moi ra nội đan của ả.
Cổ Thư Kỳ co giật không ngừng, gào thét kinh hoàng, máu họng trào ra, cả trước ngực ả cũng không thua kém gì, bị tay của Lương Mặc móc thủng một lỗ lớn, nhìn thấy được lớp thịt đỏ ao ở bên trong, máu chảy chan hòa.
Cảnh này đủ dọa cho Tự Anh run rẩy, suýt đứng không vững, nàng cố nhịn sự kinh sợ, xem thủy thần giết thủ hạ trung thành của hắn.
" Cổ Thư Kỳ, phản bội ta thì đừng mong có chuyện ta sẽ cho một cơ hội ! " Lương Mặc gằn giọng, nắm giữ nội đan của ả trong tay.
Cá chép tinh bị tấn công đột ngột, không kịp chống trả liền mất mạng một cách quá đơn giản, ả giật người mấy cái liền biến thành một con cá chép bình thường, mất hết đạo hạnh.
Tưởng chừng như vậy đã xong, Lương Mặc kia ác đến mức làm Tự Anh phải phải nuốt khí lạnh, hắn trực tiếp ăn sống luôn con cá chép ấy vào bụng, để ả chết cũng không còn xác.
Xong xuôi, hắn rất điềm tĩnh lau đi khuôn miệng đầy máu, xoay người sang Tự Anh, ánh mắt của hắn lúc này hoàn toàn lạnh lẽo như băng đá.
" Yêu phi của ta...đây đúng là bất ngờ đấy !
Ta không ngờ nàng lại cho ta xem Cổ Thư Kỳ phản ta... "
" Tự Anh...nàng thật sự không có ý định giết ta... ? " hắn nhướng mày hỏi thẳng.
Tự Anh có chút run sợ trước vẻ tàn ác của hắn, song nàng vẫn ngoan cố, giữ nguyên ý định của mình.
" A Mặc, chẳng phải vừa nãy ngài đã nghe ta nói cả rồi đấy !
Ta làm sao có thể giết phu quân mình... " nàng cố điều chỉnh giọng nói và hành động bình thường nhất, qua mặt hắn.
Nhưng, nàng làm sao có thể lừa được hắn, biết bây giờ có nói gì nàng cũng không thừa nhận ý định của mình, Lương Mặc đành đợi cho nàng tự lộ đuôi.
Hắn rất nhanh thay đổi sắc mặt, bước đến kéo ngay Tự Anh vào lòng, vuốt ve mái tóc của nàng.
" Ngoan, chỉ cần nàng ngoan ngoãn, ta sẽ yêu thương nàng hết lòng ! "