Lão Đại Đều Yêu Ta

Chương 25: Lão đại thứ nhất



Tác giả: Khai Hoa Bất Kết Quả.

Converter: Wikidich.

Editor: Bắc Chỉ.

Thời điểm mang canh đến, Triệu Đại Khâu và Triệu Đông chỉ lo cúi đầu lùa cơm. Lý Tiểu Nga biểu tình có chút vi diệu, nàng là người từng trải, đương nhiên biết đó là cái gì canh, có tác dụng gì, thấy con trai Triệu Tiểu Miên chuẩn bị mở miệng đặt câu hỏi, vội ngăn chặn bé bằng một ngụm cơm tắc trong miệng.

Người trong cuộc không hiểu rõ, chỉ sợ chỉ có hai người Triệu Nam và Khương Nhuế.

Triệu Nam bưng lên uống một ngụm, cổ khó nhịn mùi lạ, "Mẹ, đây là cái gì?"

"Còn có thể là cái gì, cho anh bổ thân thể."

Triệu Nam lại uống một ngụm, nhịn không được hỏi: "Sao thuốc này không giống trước? Mùi vị là lạ."

Trương Lệ Vân trừng mắt liếc hắn một cái, "Anh mới uống qua bao nhiêu loại canh hả? Canh khác, mùi vị đương nhiên không giống nhau. Không cần nhiều lời, đang còn nóng uống nhanh đi."

Lúc trước về nhà, mẹ hắn cũng hầm canh cho hắn, Triệu Nam tuy rằng cảm thấy bát canh trước mắt này hương vị thật sự cổ quái, nhưng không sinh ra nghi ngờ gì, nín thở một ngụm uống cho xong.

Canh thấy đáy, hắn mới thấy rốt cuộc trong chén là cái gì, còn lại non nửa ngụm canh thì bị sặc, tức khắc ho đến đỏ mặt cổ thô.

"Sao không cẩn thận như vậy?" Khương Nhuế thay hắn vỗ lưng.

Triệu Tiểu Miên cũng nói: "Chú hai thật ngốc, cháu ăn canh chưa bị sặc đâu."

Lý Tiểu Nga kéo bé một chút, "Ăn cơm, đừng lắm miệng."

Triệu Nam ho đến chóng mặt nhức đầu, thật vất vả mới hoãn lại được, lỗ tai vẫn cứ nóng bỏng, "Mẹ, sao mẹ lại nấu loại canh này..."

Hắn nói không nên lời, trên mặt nghẹn đến mức đỏ lên.

"Loại này là loại gì, dù sao đều bổ cả, anh uống thì cũng đã uống rồi, đừng hỏi nhiều như vậy." Trương Lệ Vân cảm thấy con trai mình thật là đại kinh tiểu quái*.

* Đại kinh tiểu quái: chuyện bé xé ra to

Nghe mọi người dường như đang đánh đố cái gì, Khương Nhuế có điểm tò mò, thăm dò đi nhìn bát canh, "Là canh gì thế ạ? Thật sự rất khó uống sao?"

Triệu Nam một cầm bát canh che khuất, ấp úng nói: "Không khó uống."

"Không khó uống sao anh trông thống khổ như vậy?"

"Chính là, người khác muốn uống mẹ còn không cho uống đấy, hôm nay này chỉ là bát nhỏ, ngày mai tôi lại nấu cho anh bát to hơn." Trương Lệ Vân ném xuống cái bom.

Triệu Nam ngồi không yên, nói ăn no rồi, vội đem bát canh và bát cơm mang đi.

Không biết có phải có tác dụng tâm lý hay không, sau khi uống xong bát canh, hắn cảm thấy cả người không thích hợp. Ban đêm nằm ở trên giường, không gì khác gì chiên bánh nướng áp chảo lăn qua lộn lại, khô nóng khó an.

Khương Nhuế bị hắn làm cho cũng ngủ không được, "Anh làm sao vậy? Có phải trong chăn có rận không?"

"...Không phải."

"Hay trên người khó chịu?" Khương Nhuế vươn tay sờ trán hắn, cả kinh nói: "Nóng quá, anh phát sốt sao?"

Tay cô so với thường nhân lạnh một ít, Triệu Nam cảm giác chính mình như lữ nhân khát khô ở sa mạc, gặp một tia thanh tuyền (suối nước), nhưng đây chỉ là an ủi ngắn ngủi, thực mau, một tia mát lạnh kia liền biến thành tia lửa trong chảo dầu, lửa cháy lan ra đồng cỏ nháy mắt thiêu đốt thân thể và lý trí của hắn.

Căn bản hai ngày nay đi tàu xe mệt nhọc, hắn bận tâm vợ mình mệt mỏi, tính toán nhịn một chút, hiện tại thật sự nhịn không được.

Khương Nhuế đang định đưa một tia linh lực vào trong thân thể hắn, đột nhiên đã bị người đè ép.

Triệu Nam vội vàng mà hôn lên, động tác có chút nóng nảy.

"Ưm..." Khương Nhuế nghiêng đầu tránh thoát, "Anh làm gì thế? Sinh bệnh rồi còn nghĩ làm sự tình này."

"Không sinh bệnh." Triệu Nam hôn trượt môi cô, nụ hôn dừng ở sau tai, thuận thế đi xuống, thanh âm hàm hồ ám ách, "Một lát là tốt..."

"Kẻ lừa đảo." Ngày hôm sau rời giường, Khương Nhuế nói như vậy.

Hắn nói một lát là tốt, kết quả căn bản không phải trong chốc lát, lăn lộn đến nửa đêm, làm hại cô còn tưởng rằng hắn tẩu hỏa nhập ma, nào biết xong việc, hắn ngủ so với ai khác đều tốt hơn hẳn, tật xấu gì cũng không có. Nếu không phải tố chất thân thể cô khác với người thường, bây giờ có khi không dậy ra khỏi giường nỗi.

Thời điểm ăn cơm sáng, Trương Lệ Vân liếc hai người bọn họ, thấy con dâu thần sắc như thường, thân thể linh hoạt, mắt con trai lại có chút đen, tâm tình của bà có điểm phức tạp, chẳng lẽ tiểu tử thúi là bạc dạng sáp đầu thương*, nhìn cường tráng, bên trong thật sự hư? Thật sự không được a.

* Bạc dạng sáp đầu thương: Nhìn lợi hại nhưng thực chất không làm nên được cái gì.

Cơm nước xong, Khương Nhuế cùng Triệu Nam về nhà mẹ đẻ.

Gần một năm không thấy, người Đỗ gia so với lúc trước có chút biến hóa, Vương Đồng Hoa nhìn già nua rất nhiều, mà tiểu Sơn Tra đã chập chững biết đi.

Biến hóa nhất rõ ràng phải kể tới Đỗ Bảo Trân, nàng nghỉ đông ở trong nhà, ăn mặc một bộ áo lông màu vàng, nguyên bản hai bím tóc tết sơ thành đuôi ngựa cao cao, khi đi đường tóc ở sau người vung vung, đặc biệt có vẻ thanh xuân tươi mát, tính cách hoạt bát không thay đổi, vừa thấy đến Khương Nhuế liền kinh hỉ mà nhào lên, "Chị!"

Khương Nhuế duỗi tay đỡ lấy nàng, "Cẩn thận một chút, đừng té ngã."

"Em tưởng chị không về ăn tết cơ, còn cho rằng chị em mình năm nay không gặp nhau. Nhưng sao bây giờ chị mới đến, hai ngày nữa em phải đi rồi." Đỗ Bảo Trân bĩu môi oán giận.

"Em rể là quân nhân, muốn về nhà thì phải được bộ đội phê chuẩn, sao có thể nói về liền về." Trương Tiểu Hoa xen mồm.

Đỗ Bảo Trân nhăn lại cái mũi, người một nhà ngồi nói chuyện một lát, Vương Đồng Hoa Trương Tiểu Hoa đứng dậy nấu cơm, nàng (ĐBT) liền đem Khương Nhuế kéo đến trong phòng nói nhỏ.

"Làm sao vậy?" Khương Nhuế thấy nàng hứng thú không cao.

Đỗ Bảo Trân liếc mắt ngoài cửa, nhỏ giọng nói: "Gần đây không biết sao chị dâu lại như thế này, sai em làm cái này làm cái kia, em sắp phải đi rồi, hôm nay còn muốn em cho thỏ ăn, mẹ cũng không giúp em nói chuyện."

"Chị dâu phải chăm con, lại còn lo cho gia đình, rất mệt, mẹ tuổi lớn, tinh lực không đủ, lúc em ở nhà thì giúp đỡ một chút." Khương Nhuế khuyên nhủ.

"Em có giúp mà, tiểu Sơn Tra luôn muốn ngồi dưới đất, bẩn như thế, em vẫn luôn nhìn không cho nó ngồi, còn bồi nó chơi, dạy nó nói chuyện, chị dâu liền nói em nhàn, không khác gì trẻ con".

Việc này nói không rõ, ai đều có ý nghĩ của mình, theo ý của mình, hơn nữa đều cho rằng chính mình là đúng.

Khương Nhuế chỉ nói: "Chỉ còn hai ngày, em lại nhịn một chút. Lúc trước vì để cho em đi học, chị dâu cũng ra lực, giờ để chị ấy nói vài câu cũng không có gì."

"Em biết em biết, mỗi người đều nói cái này, trong nhà vất vả để cho em đi học, em cũng không nghĩ không báo đáp, nhưng hiện tại em vẫn là học sinh, có thể làm cái gì? Chờ em tốt nghiệp kiếm tiền, định sẽ gửi tiền về nhà." Đỗ Bảo Trân nhíu mày.

Khương Nhuế không tiếp tục cái đề tài này, ngược lại hỏi: "Trường học thế nào? Giáo viên với bạn học có tốt không?"

Vừa nói cái này, Đỗ Bảo Trân mặt mày lập tức triển khai, há mồm liền thao thao bất tuyệt.

Khương Nhuế nghiêng đầu nghe, thường thường gật gật đầu.

Đỗ Bảo Trân bỗng nhiên dừng lại, thật cẩn thận nhìn nhìn cô, thử thăm dò nói: "Trong trường em có rất nhiều bạn có đối tượng, chị, chị có ý kiến gì không?"

Khương Nhuế liếc nhìn nàng một cái, nghiêm mặt nói: "Nếu là lấy vì mục đích kết hôn, đương nhiên có thể có đối tượng. Nhưng rất nhiều người chỉ là nhất thời mới lạ, muốn chơi một chút, nên cẩn thận một chút. Có phải em cũng ——"

"Không có a," Đỗ Bảo Trân lập tức phủ định, "Em chỉ hỏi thế thôi."

Khương Nhuế không tỏ ý kiến, "Em một đứa con gái ở bên ngoài, tự lo chính mình."

Đỗ Bảo Trân gật đầu thật mạnh, "Em thật sự chỉ nói thế thôi, chị đừng nghiêm túc như vậy. Đúng rồi chị, quần áo của chị thật đẹp, chị mua ở đâu vậy?"

Tựa hồ là vì nói sang chuyện khác, nàng thuận miệng hỏi, nhưng mà nhìn kỹ lại có chút ngây ngẩn cả người. Quần áo trên người chị nàng, lúc trước nàng nhìn trúng một bộ ở bách hóa đại lâu, bộ quần áo đã yết giá, nàng không ăn không uống một học kỳ thì cũng mua không nổi.

"Chị ở xưởng quần áo làm một phần công tác, mua ở trong đấy." Khương Nhuế nói.

"Ồ ồ." Đỗ Bảo Trân gật gật đầu, lúc sau liền nói chuyện khác.

Khương Nhuế cùng Triệu Nam ở Đỗ gia ăn qua cơm trưa mới trở về.

Thấy Trương Lệ Vân không biết ở nhà bếp bận việc cái gì, Triệu Nam thân hình cứng đờ, đi vào.

Qua một hồi lâu hắn mới trở về phòng, Khương Nhuế đang ngồi ở bên cạnh bàn chờ hắn, thấy hắn trở về, chỉ chỉ vị trí đối diện.

"Tối hôm qua rốt cuộc làm sao vậy?" Khương Nhuế cách cái bàn đặt câu hỏi.

Triệu Nam thực sự có chút khó mở miệng, nghẹn một hồi lâu mới nói: "Là bát canh kia có vấn đề."

Khương Nhuế ngạc nhiên nói: "Canh đấy không phải mẹ cố ý hầm cho anh sao? Sao lại có vấn đề?"

"...Đó là dương tiên canh." Triệu Nam gian nan mà nói.

Khương Nhuế cũng trầm mặc trong chốc lát, tiếp tục hỏi: "Sao bỗng nhiên mẹ lại hầm cái loại canh này?"

Vấn đề này, Triệu Nam vừa rồi cũng đi hỏi Trương Lệ Vân, "Bà muốn cho chúng ta nhanh chóng sinh con."

Khương Nhuế gật gật đầu, chưa nói cái gì.

Đại khái là Triệu Nam nói có tác dụng, thời điểm cơm chiều, trên bàn không có nước canh kỳ kỳ quái quái gì.

Ban đêm ngủ, Triệu Nam đối với việc tối hôm qua lăn lộn với vợ cảm thấy rất áy náy, cho dù Khương Nhuế nói trên người không có chỗ nào không thoải mái, hắn vẫn cố chấp đem người ôm vào trong ngực, thay cô xoa eo.

Khương Nhuế nằm ở trong lòng ngực hắn, trong lòng nghĩ.

Về con cái, cô không phải không thể sinh, chỉ là sẽ tương đối phiền toái thôi, hơn nữa cô cũng vẫn luôn ở do dự, ở thế giới này lưu lại con cái với hắn.

Hiện tại xem ra, vấn đề này cũng không phải đơn giản là cô có nguyện ý hay không, nguyện vọng của nhân loại đối với đời sau tựa hồ rất chấp nhất, nếu là cô cùng Triệu Nam an an ổn ổn sống hết một đời, vấn đề con cái không thể tránh né.

Lúc trước thân thể Bảo Cầm là trạng thái tử vong, cô dùng một chút một chút linh lực tẩm bổ kích hoạt, khối thân thể này hiện giờ mới có thể tươi sống, có thể nói, thể xác trước mắt này, hơi thở của Khương Nhuế xa (sâu) hơn Đỗ Bảo Cầm nhiều, tuy rằng bề ngoài là người, nhưng cấu tạo bên trong sớm đã khác với người thường, nếu muốn có con, cô phải hao chút tâm thần mới được.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

26/04/2019-Hoàn thành.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.