Trong mơ nhớ lại rất nhiều kỷ niệm ở trấn Cố Thủy, phong cảnh quê hương cùng ánh mặt trời đều khắc sâu ở trong lòng, trở thành niềm an ủi những năm cô đơn tịch mịch khi Anh Đào ở London.
Thời điểm nửa mơ nửa tỉnh, Anh Đào ngửi được hương hoa sơn chi, trên mặt được bao phủ bởi một tầng ấm áp, dường như là ánh sáng mặt trời.
Mí mắt cô có chút nặng nề, nỗ lực rất lâu mới có thể nhìn thấy rõ ràng, cửa sổ nửa mở, gió thổi tấm rèm nhẹ nhàng lướt lên, ánh mặt trời chiếu khoa khe hở, đang dừng ở trên gương mặt tinh tế của cô.
Trình Kiệt đang tưới nước cho chậu hoa, từ trước tới nay anh đều thích mặc màu đen, thế nhưng hôm nay lại mặc một cái áo sơ mi trắng, mũi nhọn trên người giống như đều ran rã dưới ánh mặt trời tốt đẹp như vậy, có loại sạch sẽ thanh lãnh chưa từng có.
Sáng sớm ở trấn Cố Thủy có thể nghe được tiếng bán hàng rong của mấy người buôn bán, tiếng đùa giỡn đuổi nhau của đám trẻ con cùng tiếng chó sủa liên hồi, cách sống vô cùng khác biệt so với thành thị chen chúc gấp gáp.
Anh Đào an tĩnh nhìn Trình Kiệt tưới nước xong cho hai chậu hoa sơn chi.
"Hoa ở đâu thế?"
Trình Kiệt giương mắt, phát hiện cô đã tỉnh, anh buông bình nước xuống, đi vào nhà.
Anh Đào chủ động dựa sát vào trong ngực anh, Trình Kiệt sửa sang lại đầu tóc tán loạn vì vừa mới ngủ dậy cho cô, nói: "Hồi sáng Phúc Nữu có đưa tới, còn mang theo cả đồ ăn sáng, anh đút em ăn chút nhé."
"Em cũng không phải trẻ con, không cần mỗi lần anh đều đút em như vậy."
Trình Kiệt nhìn chằm chằm gò má gầy gò càng thêm tái nhợt của cô, không nói chuyện.
Từ lúc nụ cười của cô càng ngày càng yếu ớt, đáy mắt ẩn chứa mệt mỏi sâu sắc, Trình Kiệt đều có thể nhìn ra được, cô đang chịu đựng sự dày vò như thế nào.
"Anh muốn đút cho em."
Thật ra Anh Đào cũng không ăn được nhiều, có điều cũng không từ chối nữa: "Được."
Trình Kiệt lấy đồ ăn sáng mà Phúc Nữu đưa tới ra, có bánh bao nhỏ, có sủi cảo hấp, trứng gà và cháo thịt nạc, còn có một ít xíu mại và bánh gạo, đều là những đồ ăn sáng trước kia cũng có thể thấy ở trấn Cố Thủy.
Trình Kiệt bày biện các thứ ra, dò hỏi cô muốn ăn cái gì trước.
Anh Đào chỉ chỉ bánh bao nhỏ, Trình Kiệt đem bánh bao còn nóng hầm hập thổi nguội rồi đút cô ăn.
Anh Đào bị mùi hương của nó gợi lên cảm xúc muốn ăn, nhưng thân thể này của cô tựa như người già đang từ từ lão hóa, các chức năng của bộ phận trong cơ thể đều đang rút đi, trong cổ họng giống như có mấy cục đá chèn ở đó, nuốt xuống cũng có chút cố sức.
Tuy Anh Đào cật lực che giấu, nhưng Trình Kiệt vẫn có thể nhìn ra, tay nắm đũa cứng đờ lại.
Anh Đào sau khi nuốt xong liền nỗ lực nở một nụ cười tươi, "Ngon quá."
Trình Kiệt khen thưởng xoa đầu cô, sợ cô nuốt không được, chỉ đút cô ăn chút chào và sữa đậu nành.
Anh Đào rất nhanh đã ăn no: "Anh cũng ăn chút đi."
"Anh không đói."
"Không thể không ăn, em đút anh nhé."
Anh Đào lấy đũa tới, mới phát hiện tay mình vô lực đến bao nhiêu, ngay cả chiếc đũa cũng suýt không cầm vững được.
Cô không có biểu hiện ra ngoài, lấy lại bình tĩnh, kẹp một miếng sủi cảo hấp đưa tới bên miệng anh, mới phát hiện Trình Kiệt đang nhìn mình chằm chằm, tất cả sự giả vờ ban nãy hẳn là không tránh được đôi mắt anh, có điều hai người đều ăn ý không đề cập tới nó.
"Ăn chút được không?" Cô cười ngọt ngào làm nũng, ngọt ngào tới mức khiến người khác không có cách nào từ chối.
Trình Kiệt giơ tay nắm lấy cổ tay cô thay cô chống đỡ, há miệng ăn xong miếng sủi cảo hấp cô đút.
Hương vị kỳ thật không tệ, nhưng Trình Kiệt lại cảm thấy đắng ngắt, đắng tới tận trong lòng, đắng đến mức làm hốc mắt nóng lên.
"Ăn ngon không?" Anh Đào ôn nhu hỏi.
"Ừ."
Cô vẫn cười, ngữ khí cảm thán thay anh lau ướt át nơi khóe mắt: "Ăn ngon đến mức khóc luôn rồi kìa."
Trình Kiệt rũ mắt cười nhạt, không sao cả mà chà sát hai mắt, "Đúng thế, trù nghệ của Phúc Nữu không tệ."
Anh Đào cười nhạt, cũng không có vạch trần: "Em cũng cảm thấy thế."
Gió đem hương hoa sơn chi thổi vào, ánh mắt Anh Đào chuyển ra bên ngoài.
Trình Kiệt nói: "Anh mang em ra ngoài đi dạo."
Anh Đào cười cong mắt: "Được."
Trình Kiệt giúp cô mặc tốt quần áo, chải tóc, ngắt một đóa hoa sơn chi cài ở trên tai cô, ôm cô ra cửa.
Anh chuẩn bị một cái xe đạp, muốn đưa cô chậm rãi đi ngắm phong cảnh ở trấn Cố Thủy, ghi tạc mỗi một khoảnh khắc ở trong lòng.
Ánh mặt trời hôm nay không tính là quá chói, không khí tươi mát hợp lòng người.
Anh Đào ngồi ở ghế sau xe đạp, gặp được hàng xóm láng giềng cô có ấn tượng thì liền lên tiếng chào hỏi.
Giống như trở lại năm tháng ấy, Trình Kiệt và Dụ Thiên Minh mang cô cùng nhau ra ngoài chơi đùa.
Anh Đào đung đưa chân, nhìn bóng dáng di động theo chân mình dưới nền cát, gió nhẹ vẫn luôn thổi, hương hoa sơn chi vẫn luôn ở đây.
Cô gối đầy lên phía sau lưng Trình Kiệt, bỗng nhiên có chút cảm động, giống như mọi người đều tới để đưa tiễn cô.
Gió, hương hoa, cây cối, còn có cả ánh mặt trời hôm nay.
Anh Đào nhắm mắt ngẩng đầu, cảm thụ ánh mặt trời bao phủ cả khuôn mặt ấm áp, nâng tay lên, cảm thụ gió xuyên qua cánh tay.
"Chúng ta sắp tới rồi." Trình Kiệt nói.
Anh Đào mở mắt ra, nhìn thấy cây hòe già càng ngày càng gần, nó vẫn như trước kia xanh um tươi tốt, cành lá tốt tươi.
Trình Kiệt đỗ xe xong, nắm tay Anh Đào đi tới trước tàng cây, anh đem ghế gấp mang tới mở ra, đỡ Anh Đào ngồi xuống, lại lấy ra một cái ly, rốt một cốc sữa bò ấm cho cô uống, anh còn chuẩn bị quạt hương bồ, dùng để quạt gió thay Anh Đào.
Anh Đào chống cằm buồn cười nhìn anh: "Thì ra ông xã nhà em còn chu đáo như vậy."
Trình Kiệt cười một cái, ghé sát vào hôn cô: "Đau lòng bà xã của anh."
Hai người ngồi dưới gốc cây hòe già hóng gió, bỗng nhiên nghe được thanh âm của Phúc Nữu truyền đến từ nơi xa.
"Anh Đào!"
Anh Đào quay đầu lại, nhìn thấy Phúc Nữu và chồng của cô ấy xách theo bàn ghế đi tới, hai đứa nhóc nho nhỏ còn theo ở phía sau, còn có một con chó đen đang phe phẩy cái đuôi đi theo.
Phúc Nữu đi tới bên cạnh bọn họ, thở hồng hộc đặt cái bàn gấp xuống, lão Vương chồng cô ấy cười ngây ngô lấy mạt chược ra, hai đứa nhóc ghé vào trên ghế của Anh Đào tò mò nhìn cô.
Anh Đào cười với bọn chúng, hai cậu nhóc có chút xấu hổ mà trốn ở phía sau lưng mẹ mình.
Phúc Nữu cười kéo bọn chúng ra, "Xấu hổ cái gì hả, là ai ngày hôm qua vẫn luôn ồn ào muốn tới gặp cô xinh đẹp chứ?"
Anh Đào cười đến hiền lành ôn nhu, vẫy vẫy tay với ai thằng bé, bọn chúng chỉ dám trộm nhìn Anh Đào, xấu hổ đến mức không dám tới gần.
Phúc Nữu cười chất phác: "Anh Đào, cậu đừng trách nhé, hai đứa nó sợ người lạ."
"Sao có thể chứ, tôi rất thích hai đứa."
Phúc Nữu nhìn Trình Kiệt, nói: "Vẫn là anh Trình đối xử tốt với cậu, đặc biệt gọi bọn tôi tới chơi mạt chược với cậu nè."
Anh Đào nghi hoặc nhìn về phía Trình Kiệt đang mặt đầy ý cười ôn nhu, "Em không biết chơi."
Trình Kiệt sờ sờ hai thanh mạt chược trong tay, dựa vào ghế của cô, nói không chút để ý, "Có anh ở đây, sẽ không để em thua."
Sau khi ván mạt chược bắt đầu, Anh Đào chẳng hiểu gì cả, Trình Kiệt thay cô trộn bài lấy bài, tay cầm tay chỉ cô.
Về phương diện học tập, Anh Đào trước nay đều rất thông minh, nhưng ở trên phương diện này thì có chút ngốc, khiến cho Phúc Nữu có cơ hội chọc cô.
Sau vài ván, Anh Đào dần dần tìm được thú vui, cũng có những suy nghĩ đánh bài của riêng mình, không cần Trình Kiệt dạy cũng có thể ù được.
Lúc cô ù bài, Phúc Nữu và lão Vương sẽ nhiệt tình vui vẻ thay cô, hai đứa nhỏ cũng vây xung quanh Anh Đào hò hét, con chó đen quẫy đuôi đến vui sướng.
Người tới xem bọn họ chơi mạt chược càng ngày càng nhiều, mấy con chó tới làm bạn với chó đen nhà bọn họ cũng rất đông, đều ghé vào bên cạnh chân bàn mà nằm ngủ.
Anh Đào đánh một thẻ bài ra, lại đẩy cái thẻ còn lại xuống, lại ù, trong đám người vang lên rất nhiều tiếng kinh ngạc cảm thán, Anh Đào quay đầu nhìn Trình Kiệt.
Anh ngậm ý cười lười biếng phe phẩy quạt hương bồ thay cô, tựa hồ rất kiêu ngạo vì cô.
Cành lá cây hòe già vang lên sàn sạt, ngẫu nhiên có tiếng rao hàng của mấy người buôn bán đồ ăn vặt ở gần đó, mùa hè này vẫn náo nhiệt và thú vị như trước kia.
Anh Đào cong môi lên, đột nhiên kề sát tới hôn anh một cái, lại bị Trình Kiệt ấn vào trong ngực.
"Vui không?"
"Vui lắm."
Trình Kiệt dùng quạt hương bồ ngăn trở gương mặt hai người, cúi đầu tới hôn cô.
Anh thích nhất là mùa hè, nhất là mùa hè đã gặp được Anh Đào.
***
Ở trấn Cố Thủy một tuần, mỗi ngày đều nhẹ nhàng vui vẻ, nơi này tốt đẹp tới mức làm Anh Đào suýt chút nữa quên mất cô là người sắp chết, nhưng chung quy thì bọn họ cũng phải rời khỏi đây.
Bởi vì không muốn thấy cảnh từ biệt, Anh Đào không có đi gặp Phúc Nữu mà nhờ người đưa cho cô ấy một ít quà nhỏ cô chuyển bị cho mấy đứa trẻ nhà cô ấy.
Sau khi trở về Hoài Thành, Anh Đào liền nhập viện ở khoa tim mạch, bắt đầu một loạt quy trình kiểm tra.
Sau khi nằm viện, Dụ Lệ An và Trình Kiệt thỉnh thoảng sẽ bị bác sĩ gọi ra ngoài nói chuyện.
Anh Đào có chút buồn cười, bản thân cô cũng là bác sĩ khoa tim mạch, những việc này không cần thiết phải trách mặt cô, cô biết rõ tình hình thân thể mình.
Chờ cô tỉnh ngủ, trong phòng bệnh chỉ có Dụ Lệ An, không thấy bóng dáng Trình Kiệt đâu.
"Trình Kiệt đâu ạ?"
Dụ Lệ An cũng cảm thấy có chút kỳ quái, "Sau khi ra khỏi văn phòng của bác sĩ, nó nói có chuyện muốn làm nên đi trước rồi."
Anh Đào nhíu mày, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Đêm đó Trình Kiệt không trở về, mà cái kẻ vô gia cư ở trong con ngõ nhỏ kia, lại nhìn thấy người đàn ông kéo một người không có ý thức tiến vào.
Kẻ vô gia cư vội vàng nín thở ngưng thần, e sợ đối phương sẽ phát hiện ra mình, gã lại lần nữa nhìn thấy người đàn ông kia dùng dao phẫu thuật cắt lồ ng ngực của nạn nhân ra, móc ra trái tim rồi cất vào một cái hộp.
Kẻ vô gia cư sợ hãi đến thân thể phát run, có chết cũng cắn răng không thét chói tai ra.
Người đàn ông hành hung kia giống như cảm giác được có gì đó không thích hợp, đột nhiên sắc bén đánh giá bốn phía, kẻ vô gia cư rốt cuộc cũng thấy rõ mặt hắn.
Góc cạnh rõ ràng, anh lãng thâm thúy, giống như đúc với gương mặt mà ngày thường gã hay nhìn thấy trên các tấm biển quảng cáo ngoài trung tâm.