Nếu như suy đoán của Doãn Khoáng và Lê Sương Mộc đã được chứng minh là đúng, người được cứu hoàn toàn có thể đạt được một đoạn thời gian an toàn, điều này cũng có nghĩa là mọi người không cần chờ đợi Tử Thần hàng lâm trong tuyệt vọng nữa. Tất cả mọi người không khỏi thả lỏng một chút. Thậm chí, bọn họ còn mơ hồ trông cho thiết kế của Tử Thần đến nhanh nhanh. Bởi vì một khi được cứu, sẽ có 24h an toàn tuyệt đối, có thể ăn một bữa cơm no, ngủ một giấc thật ngon. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bọn hắn có thể sống sót sau thiết kế của Tử Thần, nếu không hết thảy đều là vọng tưởng.
Thời điểm mà mọi người ở đây đều đang đắm chìm trong niềm vui có được hy vọng một lần nữa, Tăng Phi đột nhiên nói: "Lê Sương Mộc, hai nữ kia làm sao bây giờ?".
Khuôn mặt mọi người lập tức cứng lại. Nhất là Đường Nhu Ngữ và Âu Dương Mộ, trên mặt tràn đầy áy náy và đấu tranh. Doãn Khoáng cướp lời Lê Sương Mộc nói trước: "Nói thực, nếu như các cô ấy ngay cả dũng khí vượt qua sự sợ hãi của bản thân cũng không có, mang theo cũng chỉ sẽ trở thành gánh nặng của chúng ta. Không sai, nếu như chúng ta nguyện ý, chúng ta có thể cứu họ. Nhưng bọn họ sẽ nguyện ý cứu người khác sao? Không nói đến việc bọn họ có năng lực hay không, chỉ cần nhìn phản ứng vừa của họ sẽ biết. Như vậy, chúng ta có trách nhiệm gì mà phải cứu họ thêm lần nữa? Nơi này là một "đại học" rất quỷ dị chứ không phải nhà trẻ. Tự chúng ta ốc còn không mang nổi mình ốc nữa là... Vô luận các cậu nghĩ như thế nào, tôi thật sự không muốn mang theo các cô ấy".
Tăng Phi há to miệng, hắn cảm thấy lời nói của Doãn Khoáng không ổn lắm. Thế nhưng hắn lại nghĩ không ra được câu nào có thể phản bác lại. Bởi vì cứu vớt chính là như vậy. Trong đoàn đội, không lo họa đến ít, chỉ lo họa chia không đều. Thử hỏi, dựa vào cái gì các cô có thể hưởng thụ sự cứu vớt của người khác mà không phải trả giá chút nào. Người như vậy, sao có thể tồn tại trong đoàn đội? Như vậy cũng không khác gì việc đem sinh mệnh của tất cả mọi người trong đội ra đùa giỡn.
Bạch Lục liếc Tăng Phi, sau đó nói: "... Cứ để bọn họ như vậy... Ý của ta là, nếu như hai người này điên lên, có thể làm vài chuyện điên rồ hay không... Các cậu cũng biết, khi phụ nữ điên cuồng có thể rất đáng sợ đó".
Bạch Lục vừa dứt lời, Đường Nhu Ngữ và Âu Dương Mộ sắc mặt thay đổi:" Bạch Lục, ngươi có ý gì?".
Đường Nhu Ngữ cũng nhìn Bạch Lục với ánh mắt bất thiện. Tuy Đường Nhu Ngữ và Âu Dương Mộ không có khả năng bảo hộ hai người Tề Tiểu Vân nhưng cũng tuyệt đối không để cho người khác xúc phạm họ. Lê Sương Mộc khoát khoát tay, nói: "Nếu như các cô ấy muốn tiếp tục sống yên ổn tại lớp 1204 này thì tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện ngu ngốc đó. Nếu như thật sự còn muốn sống, hai người, hoàn toàn có thể cứu vớt lẫn nhau. Trái lại... Nếu như không mạnh mẽ lên, sớm muộn gì cũng phải chết thôi".
Nói xong Lê Sương Mộc liền cất bước rời khỏi. Doãn Khoáng, Bạch Lục, Tăng Phi, Tiền Thiến Thiến theo sát. Đường Nhu Ngữ nhìn Âu Dương Mộ, thở dài, nói: "Lê Sương Mộc nói không sai. Ở cái nơi này, kẻ hèn yếu, kết cục duy nhất chính là cái chết. Khác nhau ở chỗ sớm muộn mà thôi. Coi như chúng ta có thể giúp đỡ một lần, chẳng lẽ có thể luôn luôn bảo vệ? Không chỉ là bọn họ, cho dù là chúng ta cũng giống như vậy thôi. Đi thôi. Đám trợ giáo nói đúng, sau khi trải qua cuộc thi lần này, rất nhiều người sẽ giác ngộ được điều này. Muốn sống sót, phải dựa vào đoàn đội, nhưng căn bản nhất vẫn phải dựa vào chính mình".
---------
Lại nói Tề Tiểu Vân và một nữ sinh khác nhà hàng hỗn loạn.
"Hu hu! Chị Tiểu Vân, chúng ta, chúng ta làm sao bây giờ? Em... em... ". Người nhỏ nhất trong sáu chị em - Khâu Vận che mặt khóc, cô chỉ mới 16 tuổi, đôi mắt tròn xoe giống như của một con gấu bông cỡ lớn, cột tóc thành hai cái đuôi ngựa vô cùng đáng yêu. Chỉ tiếc, tại đại học, "kute" cũng không được cộng thêm thuộc tính nào. Đứng trước sinh tử, dễ thương cũng chỉ là điều nực cười mà thôi.
Người không thể thích nghi, chỉ có thể bị loại bỏ!
Tề Tiểu Vân nhìn Khâu Vận sững sờ, ánh mắt run rẩy ngày càng tập trung lại. Sau đó, cố đấm mạnh một cái lên tường, dòng máu đỏ tươi chảy ra từ nắm tay trắng hồng. Khâu Vận lại càng hoảng sợ: "Chị Tiểu Vận, chị làm gì vậy?".
Tề Tiểu Vân thu hồi nắm đấm, nhìn máu tươi trên đó, rồi ấn hai đầu vai Khâu Vận, thần sắc kiên định nói: "Tiểu Vận, nếu như bọn hắn không muốn giúp chúng ta, chúng ta liền dựa vào chính mình. Cho dù chết, chị cũng muốn một cái chết không oán không hối! Cho nên, Tiểu Vận, dũng cảm lên. Cho dù chỉ có hai chúng ta, chúng ta vẫn có cơ hội sống sót!".
"Chị Tiểu Vân...". Thật lâu sau, Khâu Vận chùi đi vệt nước mắt, dùng sức gật cái cằm tròn trịa, nói: "Được, em nghe chị".
"Vậy mới tốt chứ. Tiểu Vận, chúng ta phải chứng minh cho bọn hắn thấy, cho dù không có bọn hắn chúng ta vẫn có thể sống sót! Đi thôi!".
Khâu Vận hỏi: "Đi đâu ạ?".
"Đi tìm Tử Thần!!".
Hai bóng người một cao một thấp, một đuôi ngựa và hai đuôi ngựa, ba cái đuôi ngựa vung qua vung lại, dần bước đi.
"Chị Tiểu Vân... chị, có ghét chị cả không?".
"Ghét? Không! Không ghét, cũng không có gì để ghét. Ba ba của chị nói, người chỉ biết oán trách người khác, vĩnh viễn cũng không thể thấy được chỗ thiếu hụt của chính mình, cũng vĩnh viễn không thể thật sự trưởng thành. Hiện tại chị đã hiểu ý của ông ấy rồi. Không thể trách được chị cả, chỉ có thể trách tự chúng ta nhu nhược, vô dụng. Cho nên, Tiểu Vận, chúng ta càng phải chứng minh cho họ thấy!". Tề Tiểu Vân dừng một chút, nói: "Dùng hành động của chúng ta nói cho họ biết, chúng ta cũng có thể trở thành đồng đội đáng tin tưởng. Chị thật sự rất hi vọng, sáu chị em chúng ta... có thể làm chị em tốt mãi mãi, mặc kệ sau này thế nào...".
Giọng nói của hai người dần dần bị tiếng ồn trên đường cái lấn át.
-----------
Đêm xuống, Lê Sương Mộc lại xem xét một khách sạn thật tỉ mỉ, bỏ ra một ít đô la, thuê 7 căn phòng rộng nhất. Sau đó lại đưa ra một yêu cầu quái dị với quản lý, đưa tất cả đồ vật trong phòng trừ giường ngủ ra ngoài. Mới đầu quản lý nhất quyết không đồng ý với yêu cầu quái dị này, thế nhưng dưới tuyệt kỹ đô la chưởng cuối cùng cũng phải đồng ý. Doãn Khoáng vẫn cảm thấy không an toàn, liền đưa ra thêm một ít điều kiện kỳ lạ, ví dụ như ngắt nguồn điện, cắt hết nước, từ chối hết tât cả những phục vụ đặc biệt... Quản lý bị đô la nên choáng váng nên hồ đồ thế nào lại đồng ý hết.
Cứ như vậy, một nhóm 7 người ở trong gian phòng trống rỗng nghênh đón ngày thứ tư. Mỗi người đều ngủ một giấc thật ngon, kể cả Doãn Khoáng - người đã hết 24h an toàn, giống như cho dù là Tử Thần cũng không thể là gì bon hắn.
Nhưng, có thật sự là như thế không?
------------
"Alo? Alo! Cảnh viên 4848180, cảnh viên 4848180. Khu 2B có tình huống dị thường hay không?".
"Ha ha, chào buổi sáng, người đẹp. Nghe giọng nói của cô đúng là một loại hưởng thụ. Đương nhiên, cô nên tin tưởng ánh mắt của Roger này, bởi vì đây là một đôi mắt ưng. Ta nói, thật ra cô nên hâm mộ ta, biết không, Jill, đón lấy ánh nắng bình minh, ngắm nhìn thành phố nhỏ xinh đẹp từ trực thăng, nhấm nhấp ly cafe ngon lành trong tay, cuộc sống thật tươi đẹp a. A, cô xem, hình đầu lâu trên cái ly đang cười với ta đấy, cái ly này quá ngầu rồi...".
Nhưng mà, kẻ tên Roger tự nhận là có đôi mắt ưng này, lại không nhìn thấy, một đống báo rách đang bị gió thổi bay tới chỗ hắn.
Trên mặt báo viết: "Vì tính mạng của ngươi, xin hãy cất cafe đi".
...
Một ngày mới đã đến, nghênh đón Doãn Khoáng không phải là ánh bình minh tuyệt đẹp, mà là một trận tiếng ồn từ cánh của chiếc trực thăng mất khống chế! Không sai, chính là tiếng từ cánh trực thăng! Cánh quạt đang xoay tròn với tốc độ cao kia lập tức đập nát cửa sổ thủy tinh, phát ra tiếng động vô cùng lớn. Sau đó vô số mảnh kiếng bể bị cánh quạt bắn ra, ánh sáng mặt trời chiết xạ ra hàng nghìn vệt sáng bay tới Doãn Khoáng vừa mới bò dậy!
Rất rõ ràng, đây là kiệt tác của Tử Thần!
Trong nháy mắt, Doãn Khoáng có một loại cảm giác rơi vào hầm băng. Không kịp nghĩ nhiều, hắn tung chăn lên, đồng thời lập tức khởi động hình thái G, toàn thân đều được bao phủ dưới một tầng giáp xương. Chiếc chăn kia biến thành một bức tường cản lại hầu hết mảnh thủy tinh, vẫn có một ít bắn lên người Doãn Khoáng. Một phần bị bộ giáp chặn lại văng ra, còn lại cái thì cắt qua người, cái thì đâm thẳng vào thịt. Không quá vài giây, Doãn Khoáng cả người toàn là máu.
Đương nhiên Doãn Khoáng chắc chắn sẽ không đứng yên làm cái bia ngắm, hắn lập tức đi chuyển. Dù cho dưới chân có dẫm phải mảnh kính hắn cũng không để ý, mỗi bước đều để lại một dấu chân đỏ máu. Cuối cùng hắn cũng đi ra được đằng sau một mặt tường. Chưa kịp thở phào một cái thuận tiện chửi Tử Thần vài câu thì đã phải bổ nhào về phía trước!
Sau một khắc, một mái chèo từ cánh quạt tách ra bay tới với lực ly tâm xoay tròn tốc độ cao đâm thẳng vào mặt tường nơi Doãn Khoáng đứng núp. Nếu như hắn chỉ chậm khoảng nửa giây thì cổ đã giắt trên cánh quạt rồi.
"Fuck!! Tử Thần!!". Doãn Khoáng nhe răng trợn mắt mắng to một tiếng. Nhưng chỉ một tích tắc sau, âm thanh chấn động mãnh liệt của một vụ nổ truyền tới... Trực thăng nổ! Lửa, miểng thủy tinh, cánh quạt gãy, bộ xương trên phi cơ đều bắn tới gian phòng. Kia bức chỗ Doãn Khoáng ẩn núp căn bản không thể chịu được áp lực đó, bị đuôi chiếc phi cơ quay đến ủi nát, cánh quạt cũng quay theo xác chiếc trực thăng cắt tới Doãn Khoáng!
Doãn Khoáng cũng không quay đầu lại liền chạy ầm ầm về phía cánh cửa, trực tiếp húc nát nó. Nhưng mà bên kia cánh cửa lại có một người công nhân vệ sinh... Người kia tựa hồ vẫn chưa biết có chuyện gì mà âm thanh chấn động mạnh như vậy, đứng ở cửa bít mất lối đi. Doãn Khoáng làm gì còn chú ý nhiều như vậy, đẩy người công nhân ra, lăn vội sang một bên.
XOẸT!!
Đợi đến khi Doãn Khoáng quay đầu lại nhìn, công nhân kia đã bị cái mái chèo lớn xoắn cho thành hai nửa, máu tươi nội tạng đầy đất. Thậm chí còn có một đoạn ruột còn nóng hổi bay tới bên người Doãn Khoáng. Hắn vừa nhìn qua... đoạn ruột kia thế mà nằm thành hình số 2...