Sau một phen đấu tranh nội tâm, chỉ có bốn người Bạch Lục, Doãn Khoáng, Đường Nhu Ngữ, cùng với Âu Dương Mộ đồng ý với đề nghị của Lê Sương Mộc, diệt trừ tai họa ngầm to lớn kia - bốn người Đường Triệu Thiên, Lưu Hạ Thiên!!
Về phần những người khác, đều bởi vì các nguyên nhân khác nhau mà cự tuyệt đề nghị của Lê Sương Mộc. Tăng Phi là vì không đành lòng, Ngụy Minh thì thực lực chưa đủ, Vương Ninh vẫn yên lặng như bình thường, Phan Long Đào vừa gia nhập tựa hồ cũng không đành lòng, còn các nữ sinh thì có sẵn một loại bản năng cự tuyệt việc giết người rồi. Tiền Thiến Thiến ngược lại muốn đi lại bị Lê Sương Mộc dùng ánh mắt ngăn lại. Cô gái này có đi theo cũng không được tích sự gì, nói không chừng còn làm liên lụy người khác.
Hai nhóm ước định sau khi qua đêm nay sẽ hội hợp tại quảng trường, sau đó liền tách ra.
"Đúng rồi". Lê Sương Mộc đột nhiên quay đầu lại nói: "Nếu như các cậu rảnh rỗi thì đi mua ít lều vải hoặc túi ngủ. Mọi người luôn cần nghỉ ngơi mà. Bằng không thì không đợi Tưt Thần tới đã tự sụp đổ rồi. Vẫn còn 6 ngày nữa. Cẩn thận một chút, chọn mấy cửa hàng giá rẻ cỡ nhỏ mà mua, có chuyện gì ngoài ý muốn cũng dễ chạy trốn".
Sau khi nói rõ một phen, một nhóm năm người biến mất trong đêm tối...
" Vương Ninh, làm sao vậy?". Nhiều người thất kinh hỏi.
" Không được rồi, đau bụng chết rồi. Lão nạp phải ra khỏi cung, đi ngoài cái đã!". Vương Ninh một tay ôm bụng, một bên khoát tay nói: "Đau bụng quá..., các cậu không cần chờ, chờ tôi giải quyết xong sẽ tự tìm các cậu. Ài, nhìn không được rồi, nhanh đi đi!".
Không đợi mọi người phản ứng, Vương Ninh ôm bụng chạy tới một ngôi trường ở phía xa, giống như thật sự muốn tìm WC.
"Cái tên này, bảo hắn chớ ăn nhiều như vậy hắn không nghe, bây giờ bị báo ứng rồi". Ngụy Minh nói: "Chúng ta làm sao bây giờ? Chờ hắn? Tên này không biết phải ngồi xổm bao lâu đây".
Tăng Phi nhìn bên trái một cái nhìn bên phải một cái, thấy mấy nữ sinh vẻ mặt hoảng sợ nhìn bốn phía, liền nói: "Hay là bỏ đi, chúng ta đi trước. Một người trưởng thành lớn như thế, chỉ cần cẩn thận một chút có lẽ sẽ không sao đâu".
"Được rồi". Ngụy Minh nhún nhún vai nói: "Chỉ cần đừng biến mất trong bồn cầu không về là được mà?".
"Ngươi cái mỏ quạ đen này". Tăng Phi nói: "Cẩn thận chú ý bốn phía đi, chỉ sợ Tử Thần đột nhiên tập kích. Thường thì xếp đặt của tử Thần phải có nhiều dấu hiệu, chỉ cần cẩn thận một chút, tránh thoát thiết kế tử vong kỳ thật cũng không khó".
"Cậu nói nghe đơn giản thật, nhưng muốn làm được lại khó khăn trùng trùng điệp điệp".
Một đoàn người vừa nói vừa đề phòng bốn phía, dần dần bước đi.
...
Lê Sương Mộc lặp lại chiêu cũ, thừa dịp Đường Triệu Thiên đang bị thương, bôi một ít sữa ong chúa* lên người hắn rồi thả ong dẫn đường ra.
(ND: Sữa ong chúa không phải là một loại sữa của ong chúa hay chỉ đơn thuần là một loại mật ong. Sự kết hợp giữa mật ong, phấn ong và enzym của ong thợ sẽ tạo nên một dưỡng chất đặc biệt, có màu trắng hơi ngà, đặc như bơ, và sẽ được tiết ra từ hàm của ong thợ để nuôi ong chúa, dưỡng chất đặc biệt đó chính là sữa ong chúa)
Một đường truy đuổi, cuối cùng đi tới một rừng cây trong công viên.
Không thể không nói, Đường Triệu Thiên chọn chỗ cắm trại rất không tồi. Chung quanh ngoại trừ cây cối thưa thớt thì chính là mặt cỏ, căn bản không có đồ vật gì có thể lợi dụng, cho dù Tử Thần muốn xếp đặt thiết kế bọn hắn cũng không dễ dàng. Đương nhiên, nếu như Tử Thần phát điên, cho một khối thiên thạch gì gì đó nện xuống từ ngoài không gian thì không còn gì để nói nữa rồi, có chạy tới đâu cũng phải chết.
Bốn người đang vây quanh một đống lửa, yên lặng gặm cái gì đó, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy vài tiếng than thở.
Lê Sương Mộc thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng nói: "Có khả năng giải quyết bọn hắn trong một lần không?".
Doãn Khoáng lắc đầu, nói: "Những người khác đều dễ xử lý, cảm giác loài nhện của Đường Triệu Thiên vô cùng lợi hại. Bất luận là gió thổi cỏ lay hắn đều cảm thấy được. Trừ khi có cảm giác gấp đôi hắn, bằng không thì một khi tới gần sẽ lập tức bị phát hiện. Có lẽ hắn đánh không lại đám chúng ta, nhưng nếu như hắn muốn chạy trốn, một khi chạy vào được khu đông đúc náo nhiệt thì chúng ta không có cách nào để bắt hắn đâu".
Hoàn toàn chính xác, một khi tiến vào khu vực nhiều kiến trúc, ở đây không một ai có thể đuổi được cường hóa spiderman của Đường Triệu Thiên.
"Ài, nếu như Tăng Phi ở đây thì tốt rồi. Tên này rất có thiên phú đánh lén a". Bạch Lục hơi hiểu rõ Tăng Phi thở dài nói.
Doãn Khoáng ngẩng đầu nhìn chung quanh, lại nhìn một kiến trúc cách đó không xa, sau đó nói: "Lê Sương Mộc cùng Bạch Lục xung phong. Âu Dương Mộ, Đường Nhu Ngữ từ hai hướng khác vây bọn họ lại. Tôi ở chỗ này chặn đường tiến về khu kiến trúc. Đúng rồi, Âu Dương Mộ cường hóa huyết thống ám dạ tinh linh, nghe nói chủng tộc này có thành tựu rất cao về cung tiễn thuật". Thấy cô gật đầu, Doãn Khoáng nói: "Đợi lát nữa cô núp trong bóng tối bắn tên trộm. Bạch Lục, cậu cường hóa gì?".
Bạch Lục cười khà khà: "Huyết thống người sói. Đáng tiếc là đẳng cấp của người sói đạt tiêu chuẩn năm nhất không thể biến thân. Nhưng trong bóng đêm sức mạnh, tốc độ và cảm giác đều được tăng lên. Ta cảm thấy ta rất thích hợp làm xung phong!". Nói xong, gồng tay lên khoe bắp.
"Đường mỹ nữ là dị năng phong hệ?".
"Ừm".
"Tốt lắm, đợi chút nữa cô tạo ra một trận âm phong (ND: gió lạnh) dọa bọn hắn".
"Sau đó Lê Sương Mộc cùng Bạch Lục lao ra, Âu Dương Mộ đồng thời bắn ra một mũi tên thật mạnh. Có thể giết chết thì tốt, không thể cũng không sao cả, tôi đoán hắn nhất định sẽ chọn chạy sang bên này để tới khu náo nhiệt. Tôi ở ngay chỗ này chờ hắn!".
Lê Sương Mộc nhìn Doãn Khoáng, nói: "Chiến thuật không tồi! Như vậy, đợi thời gian thích hợp, 5' sau hành động".
Năm người liền tản ra, đợi tới thời gian ước định.
Mỗi người đều có vị trí và nhiệm vụ riêng, chỉ cần chờ tới lúc.
...
Vù!
Bỗng nhiên, một trận gió lạnh thổi qua, làm cho đống lửa vặn vẹo. Đồng thời, một sự lạnh lẽo dâng lên trong lòng bốn người Đường Triệu Thiên.
Không chỉ là xúc cảm của làn da, mà còn cả rung động trong nội tâm.
Lưu Hạ Thiên run rẩy: "Không phải là... Tử...".
Đường Triệu Thiên cắt đứt lời nói của hắn: "Câm miệng! Nói ít chút thì ngươi chết à?".
Thế nhưng cơn gió tựa hồ càng lúc càng lớn, thổi cho toàn bộ đống lửa dạt sang một bên, đồng thời một ít củi lửa còn bị thổi lăn về phía lều vài cách đó không xa.
Không đợi Đường Triệu Thiên thò tay bắt lấy những thanh củi lăn lông lốc kia, "Đùng!" một tiếng, hình như là vật gì đó phát nổ, hỏa diễm hừng hực đột nhiên bắn tung tóe từng đốm lửa bị gió thổi tứ tán.
Lưu Hạ Thiên cùng Đường Triệu Thiên phản ứng kịp thời, nhắm mắt lại, nhưng hai người khác xui xẻo bị đốm lửa bắn vào trong mắt, đau thét lên, kêu thảm: "Nước, nước!". Một người trong đó một tay che mắt, một tay sờ loạn trên đất, vừa sờ đến một vật hình ống thì "A!" một tiếng, vội ném nó đi.
Kết quả la một thanh củi bị đốt cháy nện lên đầu Lưu Hạ Thiên, hắn nóng quá vung vẩy hết cả tay chân, không ngờ đạp phải một thanh củi trên đất, cả người lảo đảo, trực tiếp nhào vào đống lửa.
"AAA!!!". Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Đường Triệu Thiên lui về phía sau một bước: "Tử Thần tới?".
Suy nghĩ tiếp theo xuất hiện trong đầu hắn chính là: "Chạy!".
Nhưng vào lúc này, một tiếng rít xe rách không khí truyền vào lỗ tai hắn.
Đường Triệu Thiên không chút nghĩ ngợi, liền nhào tới phía trước!
Một mũi tên lông vũ lấp lánh màu xanh tím sượt qua đỉnh đầu hắn, cắt đứt vài cọng tóc, cắm phập vào một thân cây.
"Đánh lén? Ám sát? Là bọn chúng!".
Đường Triệu Thiên cũng không ngốc, trong nháy mắt bổ nhào liền kịp phản ứng.
"Chết tiệt! Ta không muốn làm thịt các ngươi thì thôi, các ngươi lại hạ thủ với ta. Tốt lắm, các ngươi ngoan độc! Các ngươi đã bất nhân, cũng đừng trách ta bất nghĩa".
Nhưng lúc thân thể của hắn vừa tiếp đất, hắn chợt hít một ngụm khí lạnh: "Chết tiệt! Trên mặt đất tại sao laij có đinh?!".
Đáng tiếc, không ai trả lời hắn... Trả lời hắn lại là một mũi tên lấp lánh ánh sáng xanh tím.
Kỹ năng huyết thống: Mũi tên ma pháp!
Hiệu quả kỹ năng: Tiêu hao 15 năng lượng, gia tăng 10 sát thương cơ bản và 20 điểm tốc độ.
Chú ý: Trong rừng rậm hiệu quả tăng 20%.
Cảm giác như bị kim đâm sau lưng cho Đường Triệu Thiên biết, nếu không tránh được hắn sẽ bị đóng đinh trên mặt đất. Đây là tín hiệu xuất hiện mối nguy hiểm cực độ của cảm giác loài nhện!
"Mẹ nó! Chạy đã! Các ngươi nhớ đấy. Khoản nợ này, Đường Triệu Thiên ta nhớ kỹ".
Đường Triệu Thiên khẽ cắn môi, lăn lông lốc trên mặt đất, tránh thoát mũi tên ma pháp trong gang tấc, bò dậy chạy tới một hướng khác.
Còn những người khác, hắn cũng chẳng muốn quan tâm.
Lưu Hạ Thiên đã bị ngọn lửa hừng hực nuốt gọn, đang lăn lộn kêu thảm thiết trên mặt đất, mà hai người khác cũng bị Bạch Lục cùng Lê Sương Mộc xông lên bẻ gãy cổ. Âu Dương Mộ và Đường Nhu Ngữ cách đó không xa kinh hãi không thôi.
Đường Triệu Thiên chỉ lo cho chính mình, chạy trối chết, đã thấy khu kiến trúc càng ngày càng gần. Nhưng hắn không chú ý dưới chân, đột nhiên giẫm vào một cái hố nước, thân thể nghiêng một cái xòe trên mặt đất, vừa vặn lăn đến dưới chân Doãn Khoáng.
"Doãn...". Đường Triệu Thiên còn chưa nói xong, cổ đã bị Doãn Khoáng bóp lấy, ấn vào một thân cây nhỏ.
Lúc này Doãn Khoáng thần sắc lạnh lùng, gương mặt đó giống như được điêu khắc từ cẩm thạch, một đôi mắt màu hổ phách yêu dị nhìn chằm chằm vào Đường Triệu Thiên: "Họ Đường. Đây là lựa chọn của chính ngươi, không thể trách bất kỳ ai. Ta nói rồi, nếu như ngươi không xin lỗi ta, ta liền giết liền giết đến khi ngươi nói xin lỗi mới thôi. Ta muốn nhìn xem, ngươi đến cùng có bao nhiêu tuổi thọ để cho ta giết? Tiếp theo, nhớ kỹ là phải xin lỗi ta. Ta tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào bất kính đối với cha mẹ của ta! Ai cũng không thể!".
"Xin lỗi... Ta nhất định phải học được cách giết người và thói quen giết người... Như vậy, ta mới có thể mới có thể sống sót tại thế giới tàn khốc này! Muốn trách thì trách chính ngươi không may mắn...". Trong nội tâm Doãn Khoáng thầm nói, sau đó hắn hít sâu một hơi, cánh tay đang cầm lấy Đường Triệu Thiên hiện ra xương cốt trắng bệch, bao bàn tay của hắn lại, một cánh tay nhân loại lúc này đây đã trở thành móng vuốt sắc bén chỉ ác ma mới có.
Đường Triệu Thiên cảm nhận được sức mạnh và sự lạnh lẽo truyền tới từ bàn tay kia.
"Thù này... Ta, nhất định sẽ hoàn trả gấp mười lần!".
"Ta sẽ chờ". Nói xong, Doãn Khoáng dùng sức, bóp cổ Đường Triệu Thiên.
Đúng lúc này, Doãn Khoáng đột nhiên bỏ qua Đường Triệu Thiên, lăn xuống đất.
XOẸT!
Một hố đạn xuất hiện trên mặt cỏ.
"Xạ thủ từ đâu tới?". Doãn Khoáng lui về sau một gốc cây, con mắt G mở ra, cả thế giới dưới cái nhìn của hắn được tạo thành từ các loại màu sắc phát sáng và các vệt sáng.
Bóng người màu đỏ tươi lập lòe trong đêm tối đặc biệt lóa mắt.
Có thể khẳng định, hắn nhất định là người nổ súng, nhưng đó sẽ là ai đây?
"Chết tiệt!".
Doãn Khoáng chợt phát hiện một bóng dáng biến mất ở phía xa, là Đường Triệu Thiên đang thừa cơ chạy trốn.
Khuôn mặt Doãn Khoáng lập tức méo mó, nhe răng trợn mắt: "Rất tốt. Trò chơi của chúng ta, vẫn chưa xong!".
Doãn Khoáng thở dài, nói: "Thật xin lỗi, lại để cho hắn chạy mất. Đột nhiên có một người nổ súng về phía tôi. Đường Triệu Thiên liền thừa cơ chạy. Đáng chết, chút nữa thôi là xong rồi".
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Lê Sương Mộc nhặt một viên đạn trên đất lên: "Là ai cứu Đường Triệu Thiên... Hừ!'.
Lúc này, điện thoại của Lê Sương Mộc đột nhiên vang lên.
"Này, Lê Sương Mộc, cô gái lập dị và hai nam sinh kia chết rồi. Cô ta bị điện giạt chết, còn hai tên kia nghe nói bị súng bắn chết, cảnh sát nói là súng bị cướp cò. Mặt khác, Vương Ninh cũng không thấy đâu nữa". Thanh âm nặng nề của Ngụy Minh trong loa truyền đến.
"Vương Ninh!".
Lê Sương Mộc nhẹ giọng nói, trong lòng thầm nghĩ: "Chẳng lẽ ngươi cũng nhịn không được nữa". Sau đó lắc đầu, thở dài: "Được rồi. Chúng ta đi thôi. Sau này phải cần thận gấp đôi mới được. Không nghĩ tới, ngày thứ nhất nhân số đã giảm hơn nửa. Nhiệm vụ này đúng là...".