Isekai: Ta Không Muốn Làm Anh Hùng

Chương 18: Chúc phúc ?! Ta không muốn làm anh hùng



Leon bởi vì đang nhắm 2 mắt và tập trung tinh thần nên không thể biết được những hiện tượng đang xảy ra xung quanh mình.

Lúc này, bức tượng nữ thần mà khả năng cao là vị thần bí ẩn mà hắn đã gặp đang phát sáng bảy màu lấp lánh.

Xung quanh thân thể Leon xuất hiện vô số đốm sáng đủ mọi màu sắc tựa như những con đom đóm bay qua bay lại.

Mà ở không gian khác nằm ngoài đại lục Orstar, lúc này cũng bởi vì hắn vừa tiến hành nghi thức mà nhận lấy chấn động.

“Mọi người, có chuyện lớn rồi !!!”

Một tiêng hét vang vọng khắp không gian, truyền qua mỗi ngóc ngách tại khắp các cung điện.

“Chuyện gì ? Chuyện gì xảy ra ? Địch tập kích sao ?”

Chỉ trong khoảnh khắc liền có vô số giọng nói ở khắp mọi hướng xuất hiện.

“Đừng có ngốc như vậy, làm gì có kẻ nào tấn công được thần giới chứ !”

Một giọng nữ có vẻ chững chạc lên tiếng phủ định câu hỏi vừa nãy.

“Cũng chưa chắc đâu, chẳng phải…”

Người này chưa nói hết câu, một người khác liền bịt miệng cô lại.

“Này, đừng có nhắc lại chuyện đó.”

“Nói đi Nia, rốt cuộc xảy ra chuyện gì ?”

Một vị nữ thần với mái tóc dài màu vàng óng bồng bềnh – Freya – đặt câu hỏi với chủ nhân của tiếng hét vừa nãy.

“C-Có vẻ như… ngài ấy tỉnh rồi.”

Nữ thần tên là Nia dè dặt nói.

“Cái gì !!!”

Các vị thần đồng loạt sửng sốt.

“Sao cô biết ? Tôi nhớ vị đó đã say giấc trong hơn 1300 năm rồi mà, từ lần cuối cùng ngài ấy triệu hồi anh hùng.”

Một vị nữ thần khác – Eir – lên tiếng tỏ vẻ khó tin.

“Vừa nãy… tôi vừa cảm nhận được khí tức của [thứ đó].”

Nia nói xong trên tay liền xuất hiện một điểm sáng nhỏ, sau đó nó tách ra thành nhiều phần rơi vào tay mỗi người.

“Cảm giác này ! Không thể sai được, là [thứ đó].”

Nữ thần Freya sau khi cảm nhận thì liền đưa ra câu trả lời khẳng định.

“Thế giới lại sắp gặp phải nguy hiểm hay sao ?”

Một vị nữ thần với ký hiệu mặt trăng ở giữa trán – Melly – lên tiếng với một vẻ lo lắng.

“Có lẽ là vậy.”

Nia gật đầu.

Các vị thần khác cũng mỗi người đều mang theo vẻ suy tư, chỉ là phần lớn đều là vẻ lo lắng.

Nữ thần Freya tằng hắng một tiếng để thu hút sự chú ý.

Khi mọi người đồng loạt nhìn về phía mình, cô nói:

“Mọi người ! Bây giờ chúng ta đã biết người được vị đó chỉ định đã đến để nhận lấy ban phước, đây mới là chuyện quan trọng.”

Tất cả vị thần khác tán đồng với ý kiến của cô.

Freya nhìn quanh một lượt rồi nói tiếp:

“Hiện giờ việc cần làm là nên thương lượng xem sẽ ban cho người đó chúc phúc của ai.”

Mọi người lại tiếp tục gật đầu.

“Tôi nghĩ người đó sẽ cần chúc phúc bầu trời của mình. Dù sao thì trong số mọi người chưa chắc đã có chúc phúc nào tốt hơn.”

Freya ngẩng đầu ưỡn ngực nói.

“Tôi phản đối.”

Nữ thần với mái tóc xanh lục – Eir – lên tiếng phản bác:

“Tuy năng lực của bầu trời rất mạnh nhưng chưa chắc đã phù hợp. Tôi nghĩ khả năng sinh tồn mới là thứ người kia cần nhất. Vậy nên người được chọn nên nhận lấy chúc phúc Sinh mệnh của tôi thì hơn.”

“Này, đừng có lấy lí do lố bịch như vậy. Người được thế giới bảo hộ làm sao có thể dễ dàng gặp nguy hiểm được. Cái mà hiện tại người đó cần là sức mạnh để chống lại cái ác. Mà nếu là vậy thì còn gì phù hợp hơn chúc phúc Chính nghĩa của tôi.”

Nữ thần công lý – Justia – cũng lên tiếng.

“Chúc phúc Thời gian của tôi mới là nhất.” – Nữ thần thời gian Istar.

“Không, không đúng. Chúc phúc không gian của tôi tốt hơn.” Nữ thần không gian Artermis cũng đứng ra.

“Tôi nghĩ….” Thần mặt trời Glen đang muốn lên tiếng thì các vị nữ thần đồng loạt quay về phía anh ta rồi cùng hét lên:

“Không có chuyện của ông !”

Xong cả đám nữ thần lại bắt đầu tranh cãi như chợ bán cá khiến thần vực nhốn nháo cả lên.

Glen nhìn trái nhìn phải, cuối cùng anh ta cụp mặt xuống đi ra một góc vẽ vòng tròn.

Có vẻ anh ta đã tự bế.

Thần chiến tranh – Marc – đi đến bên cạnh vỗ vai anh ta an ủi.

Sau một hồi tranh luận không có kết quả, Freya còn đang thở hồng hộc liền đưa ra đề nghị:

“Đã như vậy liền quyết đấu bằng kéo búa bao, như thế nào ?”

“Ý hay.”

“Được.”

“Cứ quyết định như vậy.”

Có vẻ các nữ thần khác cũng đồng ý.

Cả đám xúm lại, xắn tay áo lên, trên người bốc ra chiến ý hừng hực.

Những vị thần khác đứng bên ngoài chỉ biết yên lặng thở dài bất lực mà nhìn cảnh này.

Trong khi đó…

--------------------------------------------------

Đại lục Orstar, thần điện.
“Sao mãi vẫn chưa cảm nhận được gì thế nhỉ, nhưng ta cảm giác xung quanh năng lượng ba động vẫn còn tiếp tục, ngay cả đứng lên cũng không được. Rốt cuộc là mình thất bại hay thành công ?”

Leon âm thầm kêu khổ.

Hắn đã chờ gần 30 phút rồi.

Chân cũng tê có được hay không ?!

-------------------------------------------------

Quay trở lại thần giới – thần vực – cung điện giám sát nhân giới.

“Tuyệt, tôi thắng rồi.”

Nữ thần chiến binh – Valla – giơ tay hình chữ V làm ra tư thế thắng lợi.

Các vị nữ thần khác đều gục mặt xuống ủ rũ.

Freya run rẩy nhìn bàn tay mình:

“Chêt tiệt, sao mình lại ra bao cơ chứ ?!”

Cô ôm đầu hối hận không thôi.

Valla vui vẻ ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới bệ đá ban phước, giơ cao hai tay rồi đọc ra một đoạn văn:

“Hỡi người trẻ tuổi, cậu đã được ta – Nữ thần chiến binh ban phước, hãy tiếp nhận lời chúc này và góp sức vì nhân loại. Hãy nhận lấy nó – Chúc phúc của 【Anh Hùng】.”

Thần lực hóa thành vô số điểm lấp lánh tràn vào quả cầu thủy tinh trên bệ đá.

----------------------------------------

Một lần nữa chuyển cảnh trở lại đại lục Orstar…

Leon sau khi quỳ nửa tiếng đã bắt đầu cảm thấy hai chân có chút tê dại.

Hắn rất không hiểu mình đang xảy ra chuyện gì.

Rõ ràng là người khác đi vào đều sẽ ngay lập tức nhận lấy ban phước, nhiều nhất 15 phút liền đi ra.

Làm sao tới lượt hắn liền đợi nửa giờ rồi vẫn chưa thấy gì.

Chí ít nếu thất bại thì cũng nên cho hắn đứng lên đi về chứ ?

Chẳng lẽ hắn xui xẻo gặp phải vị thần có sở thích hành hạ nhân loại ???

Leon sắc mặt không ngừng biến ảo.

Đang lúc không biết làm sao, chợt bên tai hắn nghe được một giọng nói xa xăm.

Ngay sau đó Leon cảm giác được một luồng năng lượng kỳ lạ bắt đầu xâm nhập vào cơ thể.

Cảm giác có chút thoải mái.

Luồng năng lượng đi vòng quanh cơ thể hắn sau đó đột nhiên bắt đầu như cá tìm ra biển, bắt đầu chạy hết lên đầu hắn.

Năng lượng sau khi gặp phải [Gift Coin] nằm trong ý thức của hắn thì bỗng nhiên hư không tiêu thất.

Qua một quãng thời gian, khi Leon không còn cảm nhận được cảm giác áp bách hắn mới mở mắt ra.

Thở phào một hơi, Leon định đứng dậy, nhưng ngay sau đó hắn nhận ra…

Bỏ mẹ, tê chân rồi !

Không còn cách nào khác, Leon hơi chỉnh lại tư thế chờ cho cảm giác tê qua đi.

Trong lúc đó hắn đã yên lặng đem ý thức đưa vào không gian tiềm thức.

Đồng xu [Gift Coin] vẫn yên lặng phát ra ánh sáng yếu ớt.

Leon mặc niệm 【Properties】.

Lập tức một bảng thông tin lập thể hiện ra.

【Thông tin】

>Tên: Leon De Fedorov

>Chủng tộc: Nhân loại ( ? )

>Chúc phúc: 【Phước lành của thế giới】

>Thể chất: 162

>Tinh thần: 190

>Ma lực: 352

>Nhanh nhẹn: 196

>Kỹ năng: 【Cường hóa lv2 】【Tâm Nhãn】【Tật Phong lv5】【Ảnh phân thân lv1】【Trị liệu lv2】【Auto Heal】【Phụ Ma】【Cuồng Hóa】【Trệ Không】【Hấp thụ Ma Pháp】【Chống chịu lv2】【Automic Slash 】【Spirit Eye】【Thần giao cách cảm】

>Điểm kỹ năng: 0

Leon sửng sốt.

Hắn tưởng năng lượng biến mất ở nơi này thì hẳn thông tin cũng phải nằm đây chứ.

Đang lúc cảm thấy khó khăn, chợt thông tin trên bảng bắt đầu có sự thay đổi.

>Chúc phúc: 【Phước lành của thế giới】【Phong thần】【Anh hùng】.

Cả 2 chúc phúc mà hắn nhận được đồng loạt hiện lên.

【Phong Thần】: Tất cả kỹ năng nguyên tố phong đều giảm phân nửa tiêu hao, thời gian niệm chú rút ngắn 50%, uy lực gia tăng 50%. Có thể triệu tập nguyên tố phong ở bất cứ đâu mà không thể bị ngăn cản.

【Anh hùng】: khi tổ đội với người khác ( tối đa 4 người ), lượng exp của tổ đội nhận được gia tăng 100%. Khi sử dụng kỹ năng dạng buf cá nhân sẽ bị đổi thành buf tổ đội, mức gia tăng cho đồng đội bằng 50% buf của bản thân. Không có hiệu lực với kỹ năng buf quần thể.

Leon đọc tới đọc lui, cuối cùng không biết nên khóc hay nên cười.

Hắn nhớ mình đã nói là không muốn làm anh hùng cơ mà ?!

Bây giờ ban phước lại quăng vào mặt hắn chữ anh hùng to đùng thế kia.

Hắn sâu sắc cảm nhận được ác ý đến từ thế giới này.

Leon thở dài.

Hắn đột nhiên có chút hối hận khi đến đây.

Không chỉ hối hận, hắn còn muốn tát mình 2 cái.

Rõ ràng đã có phong thần chúc phúc, tại sao nhất định muốn đi thần điện nhận lấy chúc phúc đây ?

Mà nhận lấy chúc phúc cũng không có gì, nhưng tại sao trong hàng đống lựa chọn lại phải là [anh hùng] ?

Hiện thực một lần nữa lại tát cho Leon hai cái đồng thời còn bồi hắn 1 cước.

Thở dài than ngắn 1 hồi, Leon cũng đành chấp nhận hiện thực.

Hắn quyết định bằng mọi giá sẽ giấu nó đi.

Có chết cũng không để lộ ra, nhất định !

Leon nắm chặt tay, tự cổ vũ bản thân.

Lần này hắn rút kinh nghiệm, quyết định không tiếp tục cắm flag nữa.

Hắn đã rút ra được quy luật.

Chỉ cần hắn tự tin vô cùng đi làm một việc gì đó, sau đó chuyện liền sẽ diễn biến tới mức độ hắn không thể khống chế.

Lắc đầu, Leon gạt bỏ mấy suy nghĩ linh tinh.

Cảm giác được chân đã hết tê, hắn liền đứng dậy rời đi thần điện.

Mở cửa ra, hắn phát hiện vị giám mục vẫn còn đứng đó.

Ông ta đang giữ vẻ mặt yên tĩnh nhìn Leon.

“Chúc phúc của con sao rồi ? Thành công hay thất bại ?”

Leon chỉ gật đầu với ông ta mà không nói gì.

Hắn muốn lẳng lặng.

“Chúc mừng con, thần sẽ phù hộ cho con.”

Vị giám mục chắp tay cầu nguyện.

Ông ta không hỏi Leon đạt được chúc phúc gì.

“Có lẽ thằng bé nhận được chúc chúc phúc vô dụng nên giờ nó đang rất sốc, ta vẫn là không nên đụng đến nỗi đau của nó thì hơn.”

Vị giám mục nghĩ trong lòng khi ông ta thấy sắc mặc Leon không tốt lắm.

Tuy rằng suy đoán của ông ta sai lầm nhưng ông thật sự rất hiểu lòng người.

Và quyết định của vị giám mục rất đúng đắn

Leon miễn cưỡng gật đầu cảm ơn, sau đó liền lê những bước nặng nề rời đi.

Rõ ràng lúc đi tới đây mặt trời vẫn còn, vậy mà đến lúc từ giáo đường đi ra đã là chập tối.

Chỉ là nhận lấy ban phước liền thần kỳ tiêu tốn gần 1 giờ.

Lúc đến một mặt vui vẻ, lúc về một bụng buồn bực. Đây chính là tâm trạng của Leon hiện tại.

Đi như một con zombie trên phố, chợt Leon nghe được động tĩnh từ trong hẻm.

Hắn phát hiện một đám người ôm bụng từ trong hẻm bước ra.

Miệng bọn chúng còn lầm bầm, có vẻ là chửi rủa ai đó.

Vốn dĩ Leon chỉ là thuận theo bản năng nên liếc nhìn mà thôi, ai ngờ…

“Này thằng nhóc, mày nhìn cái gì ?”

Tên mập mạp bực bội hỏi.

“…”

Leon không nói gì, chỉ im lặng quay đầu bước đi.

“Mày khinh tụi tao à ?”

Tên cắn xì gà thấy hắn vênh váo ( thật ra là không quan tâm ) như vậy cũng tỏ vẻ khó chịu, tiến lên chụp vai hắn lại.

Lúc này vì trời gần tối nên người trên phố cũng đã khá thưa thớt, có một vài người thấy Leon bị bọn chúng gây sự thì xì xào bàn tán.

Leon không nói một lời, cầm lấy cánh tay đang đặt lên vai mình.

“Mày…”

Chưa kịp dứt câu, bằng một tư thế ném qua vai tiêu chuẩn Judo, Leon liền cho hắn đo đất.

Đám người qua đường đang quan sát cũng thốt lên kinh ngạc.

Chỉ với một đòn, tên kia liền ngất đi.

Hai tên còn lại thấy đồng bạn bị đánh cũng giật mình, sau đó kêu lớn nhào tới.

Nhẹ nhàng đỡ lại 2 cú đấm, hơi kéo một phát làm cả 2 tên mất đà, kế đó…

Hai tiếng bùm bụp vang lên.

Mỗi người một cú chặt vào sau gáy, đo đất.

Lấy sức mạnh của Leon thì đám người bình thường này hiển nhiên không chịu nổi 1 đòn.

Nếu hắn có ý giết người thì chỉ cần dùng nhiều hơn 1 chút sức là nơi đây sẽ chỉ còn lại 3 cái xác mà không phải 3 người sống.

Bởi vì kiếp trước từng bảo vệ nhân loại nên dù ở thế giới này hắn vẫn rất ít khi giết người.

Không phải hắn không thể giết người, chỉ là hắn chỉ giết người khi thật sự cảm thấy họ đáng chết mà thôi.

Túm lây gáy của 3 tên dưới đất, Leon lôi bọn chúng như rác rưởi rồi ném lại vào hẻm.

Phủi phủi tay, đột nhiên hắn cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn nhiều.

“Có vẻ đây là cái mà nhân loại gọi là [xả stress] nhỉ ?”

Leon đột nhiên giác ngộ, đầu óc trở nên thanh tỉnh hẳn.

Hắn thấy mình đang dần dần trở nên càng ngày càng giống con người.

Tâm trạng của hắn cũng tốt trở lại.

“Giỏi lắm cậu trai trẻ.”

“Đánh hay lắm.”

“Bọn này nên để chúng biến mất hết đi.”

Xung quanh Leon, những người vây xem đột nhiên cất lời khen ngợi, có người thậm chí còn vỗ tay.

Hình như đám côn đồ này không được lòng người dân thì phải.

Mỉm cười đáp lại, hắn quay về quán trọ.

---------------------------------------------------------

Thời điểm quay về quán trọ, Leon đã trông thấy Kara ngồi bên giường đung đưa hai chân.

Trên bàn còn đặt 1 túi táo, có vẻ là do cô đã mua.

Leon nhìn một hồi, không xác định lắm hỏi lại:

“Cô đã mua ?”

“Đúng.” – Kara trả lời ngắn gọn.

“Người máy còn biết đi chợ sao ?”

Dù hắn đã đưa cô túi tiền và căn dặn trước, nhưng hắn cũng không nghĩ cô sẽ thật sự ra phố mua gì đó.

Dù là ở kiếp trước, hệ thống AI cũng chỉ có thể làm nhưng hành động được thiết lập sẵn mà thôi.

“Không phải master bảo tôi nên cố gắng giống người hơn sao ?”

Kara hỏi lại.

“…”

Bị vặn lại khiến Leon nghẹn lời.

“Theo như tôi tính toán thì hẳn ngài phải trở lại từ sớm mới đúng, có chuyện gì xảy ra ?”

Kara dùng âm điệu không hề chập chùng đặc trưng của mình để đặt câu hỏi.

“Nhiều chuyện xảy ra lắm, tôi bây giờ chỉ muốn lẳng lặng.”

Leon nghe hỏi thì làm vẻ mặt chán nản, một bên gặm táo một bên tự mình buồn bực.

“Lẳng lặng ? Ai cơ ?”

Kara nghiêng đầu thắc mắc.

Leon bực dọc vò đầu:

“Tức là tôi muốn yên tĩnh 1 mình đấy !”

“Hiểu rõ. Master thật kỳ lạ.”

Kara lại dùng giọng nói không cảm xúc đưa ra bình luận.

Chẳng buồn để ý đến cô, tự kỷ 1 hồi hắn liền trùm chăn đi ngủ.

Hy vọng đêm nay không vì bị ám ảnh bởi chuyện này mà gặp ác mộng.



Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.