Đường núi khó đi, trùng hợp bây giờ đang nổi gió, đường vào thôn không an toàn, thợ điện nói một tuần sau mới đến sửa được. Thôn dân chẳng ngạc nhiên chút nào, mà đoàn phim thì phát sầu lên được.
Bên tổ B không có điện, thiết bị cơ bản nhất là đèn PAR cũng không bật được, Khương Thạch lại sợ “nghỉ ngơi” một tuần thì trạng thái nhập vai của các diễn viên không duy trì nổi.
Tổng đạo diễn nghĩ tới nghĩ lui, thẳng thừng kéo những cảnh “Kỳ Viễn và Tiểu Tô sống chung” lên để quay trước.
Theo diễn biến mạch truyện, lễ cưới giữa Tiểu Tô và Kỳ Viễn đã là chuyện chắc như đinh đóng cột. Cha Kỳ lấy cớ “thăm hỏi chị Tô” để đến thôn nhà Tô vào đêm trước hôn lễ. Vì địa vị khác nhau giữa hai thôn, trưởng thôn tiếp đãi vô cùng nhiệt tình, đồng thời vô tình hay cố ý “tạo” cho bọn họ một cơ hội.
Sau đó mọi thứ phát sinh vô cùng tự nhiên, Kỳ Viễn trong lòng mong đợi vào một cuộc hôn nhân mĩ mãn đã trải qua một khoảng thời gian “hạnh phúc” với Tiểu Tô. Những lúc ở bên, tình yêu của Kỳ Viên như dòng nước chảy không ngừng, từng chút tụ vào đầu nguồn “Tiểu Tô”. Thậm chí hắn còn cảm thấy tai nạn của chị Tô là ơn huệ của Thần, nếu không hắn sẽ mãi mãi không biết được trên đời còn có một người phù hợp với hắn đến vậy.
Khương Thạch vô cùng yên tâm với những cảnh quay này, trừ những yếu tố phức tạp bên ngoài, bản chất của nó là cảnh rung động thường gặp nhất, không lý gì Khâu Hành Phong và Lục Tu Mộc không diễn nổi.
Đạo diễn Khương cho bọn họ sự tín nhiệm cao nhất, thẳng thừng đi theo một tổ khác, chú tâm vào những cảnh đụng chạm giữa “chị Tô và cha mẹ Kỳ”.
Sau khi mở máy, Triệu Dương ở lại tổ của Lục Tu Mộc. Hầu hết biên kịch truyền hình khi viết cảnh “rung động” đều có một quy trình, Triệu Dương dù không am hiểu điều ấy nhưng cũng theo cái khuôn này đến bảy, tám phần.
Đại khái là phân thành ba bước, đầu tiên cho hai vai chính cơ hội “tâm sự” riêng, tiếp theo tạo ra cơ hội tiếp xúc cơ thể bên ngoài, như ngón tay chạm nhau lúc lơ đãng, hay cái ôm “không thể tránh được”, cuối cùng là người ngoài trêu đùa, cái gì mà “hai người đẹp đôi thật đấy”, chọc thủng tầng giấy mỏng manh giữa hai nhân vật chính.
Chuyện này đúng là theo khuôn sáo cũ, nhưng chẳng phủ định được, đây là hình thức yêu đương của đa số mọi người.
Triệu Dương rất thông minh, vì cuộc hôn nhân này không bình thường, ông trực tiếp gộp loạn ba bước vào làm một.
Trình tự lộn xộn biểu lộ tình cảm hoang đường của bọn họ.
Các cảnh diễn trước đó đều vô cùng thuận lợi, gần như là một lần qua luôn, chỉ có vài cảnh đặc tả mới phải quay lại mấy lần. Rất nhanh đã đến “cảnh đặc biệt” nơi hai bọn họ thổ lộ tình cảm, vào giờ ăn trưa, Triệu Dương đặc biệt giải thích cho bọn họ.
Triệu Dương: “Cảnh này không phải trọng điểm của “Hỉ yến” nhưng là bước ngoặt quan trọng trong mạch truyện. Hai cậu cố gắng qua trong một lần, vì tôi muốn kéo máy quay về sau để tạo góc độ cho bối cảnh… Các cậu có thể hiểu được nhỉ, tôi cũng không biết từ chuyên môn là gì.”
“Dolly shot*.” Lục Tu Mộc bổ sung.
(*) Dolly shot, gốc là 斜式推轨, thuật ngữ quay phim của Mỹ, chỉ việc kéo máy quay về sau theo đường ray, xoay theo một góc nghiêng so với chủ thể quay chụp (tạm dịch từ Baidu), khi hỏi bạn mình (@jfwclee) thì được gợi ý thuật ngữ dolly shot và thấy khá tương đồng nên dùng từ tiếng Anh này
“Đúng đúng, chính là nó.” Triệu Dương dừng một chút, bàn tay xoa mặt bàn đầy dầu mỡ. “Tôi thì không lo khả năng diễn của hai cậu, chủ yếu muốn nói về trạng thái của Kỳ Viễn và Tiểu Tô thôi.”
Khâu Hành Phong bất mãn chậc khẽ một tiếng: “Tôi thấy nhà làm phim mấy người có thú vui “tăng ca” hay gì, ăn cơm cũng không yên.”
Vừa nói, hắn vừa gắp đồ ăn cho Lục Tu Mộc, giọng điệu hòa hoãn: “Ăn thêm chút đi, không vội.”
“No rồi.” Lục Tu Mộc đáp qua loa.
“Sao như trẻ con thế, ăn cơm cũng cần người dỗ à?” Khâu Hành Phong đẩy bát về phía cậu. “Hôm nay không có khoai nướng cho cậu ăn thêm đâu.”
Lục Tu Mộc đột nhiên nghĩ đến, mấy ngày nay ở chung, đêm nào Khâu Hành Phong cũng như mấy động vật nhỏ dùng đủ mọi thủ đoạn lừa gạt lấy thêm đồ ăn cho cậu, khiến cậu có ảo giác mình lên cân rồi.
“Tôi đang muốn không chế cân nặng.” Lục Tu Mộc oán trách, lại nói một đằng làm một nẻo mà cầm đũa lên, nhanh chóng và hai lần, cho Khâu Hành Phong xem cái bát rỗng. “Ăn xong rồi.”
Cậu ăn gấp, vì đang nói chuyện, toàn bộ đồ ăn trong miệng đẩy sang một bên.
Khâu Hành Phong nhìn cậu, dùng ngón trỏ chọc phần má đang phồng lên.
Xúc cảm không tệ, nhịn không được, Khâu Hành Phong lại chọc lần nữa.
Lục Tu Mộc ngây ra mấy giây, im lặng đập tay hắn xuống: “Vui không?”
“Ừ.” Khâu Hành Phong quay đầu, không khống chế được khóe môi đang giương lên.
“Rốt cuộc trong hai ta ai mới là trẻ con?” Lục Tu Mộc ầm ĩ với hắn. “Nhắc anh một chút, anh sắp ba mươi tuổi rồi đấy.”
Khâu Hành Phong lập tức giơ tay xin hàng.
Bọn họ ở chung vô cùng tự nhiên, người khác nhìn thấy còn cảm thán một câu “Quan hệ của hai thầy tốt quá”, chỉ có Triệu Dương nhíu mày thật khẽ.
Không đúng, trạng thái này sai rồi.
Đúng hơn là trạng thái của Lục Tu Mộc sai.
Đoàn làm phim là nơi dễ nảy sinh tình cảm nhất, cả nghĩa tình lẫn căm ghét. Nó tạo ra một hoàn cảnh giả tạo nhưng chân thực, nhốt những diễn viên có khả năng đồng cảm cao nhất bên trong, để bọn họ cảm nhận hành vi và ký ức của nhân vật, rất dễ xảy ra va chạm tình cảm kịch liệt.
Đây cũng là lí do ngày đóng máy sẽ có những diễn viên khóc lóc kêu than.
Khâu Hành Phong có thể đồng cảm với tình yêu sinh động của Kỳ Viễn, nên hắn thân mật với Lục Tu Mộc một chút cũng không có gì đáng trách, nhưng Lục Tu Mộc không thể thuận theo hắn được–
Tiểu Tô không yêu hắn.
Triệu Dương không thể nói thẳng trước mặt Khâu Hành Phong, ho nhẹ một tiếng: “Gia đình Kỳ Viễn không phức tạp như Tiểu Tô, hắn cũng không kháng cự, hơn nữa rung động từ bản năng, những thứ này phải có trong lời thoại của hắn. Hắn là người chủ động.”
Ông nói với Khâu Hành Phong: “Cậu có thể làm một chút động tác mập mờ, đừng do dự, cũng không cần cân nhắc xem có vượt ranh giới hay không. Tiểu Tô là hôn phu của cậu, tất cả hành vi đều hợp lý.”
Khâu Hành Phong nghe chăm chú, gật đầu ra chiều suy nghĩ.
“Còn cậu–” Triệu Dương nhìn về phía Lục Tu Mộc. “Cứ diễn theo kịch bản là được.”
Ông cố tình kéo dài hai chữ “kịch bản” hòng thức tỉnh Lục Tu Mộc, tiếc là cậu không bắt được ám hiệu này, mắt vẫn còn đang dán lên người Khâu Hành Phong.
Gần như trong một giây, Triệu Dương nói bất chấp: “Coi như vì bản thân cậu, tuyệt đối đừng để Tiểu Tô thích Kỳ Viễn.”
Không những không thể lý giải mà còn thiếu logic, Triệu Dương lại hiểu hàm ý đằng sau – Đoàn làm phim “Hỉ yến” dùng cách “kịch bản lừa” để quay, chưa đến thời khắc cuối cùng, không một diễn viên nào có thể khẳng định kịch bản trong tay mình là “chính xác”.
Kể cả Lục Tu Mộc.
Từ trước khi bắt đầu, Khương Thạch đã cho Triệu Dương viết ba kết cục khác nhau. Bản đầu tiên là cái kết “đại đoàn viên” trong tay Khâu Hành Phong, hai bản còn lại kết thúc bằng việc “Tiểu Tô kết thúc sinh mạng”.
Khác biệt duy nhất ở biến hóa tình cảm của Tiểu Tô.
Từ khoảnh khắc bị chị Tô bức hôn, Tiểu Tô đã quyết định – cậu muốn chết ở giữa buổi tiệc cưới ngu muội này.
Dựa theo tập tục, hai người mới được chọn sẽ đứng trước Thần để nhận sự “ngưỡng mộ” và “chúc phúc” của mọi người, nên hôn lễ chính thức chắc chắn sẽ tổ chức trong miếu Nhân duyên.
Tiểu Tô muốn ở trước mặt “Thần”, kết thúc sinh mạng của bản thân.
Là loại khinh thường cay nghiệt và châm biếm tột cùng.
Cậu sẽ đứng ở nơi cao nhất, trào phúng tín ngưỡng nực cười đã khắc vào trong xương mỗi thôn dân, châm chọc vận mệnh hoang đường mà đáng buồn.
Đồng thời cũng là sự trả thù đẫm máu.
Mỗi giọt máu chảy ra từ cơ thể của cậu đều sẽ hóa thành lưỡi dao, từng chút đâm vào lòng chị Tô.
Theo hướng đi này, không thể nghi ngờ Kỳ Viễn sẽ trở thành người “vô tội nhất”. Nếu Tiểu Tô không có bất kì tình cảm gì với hắn, Kỳ Viễn sẽ chỉ là “công cụ” để cậu đạt được mục đích; nhưng nếu giữa bọn họ là đôi bên tình nguyện, sự chọn lựa của Tiểu Tô sẽ mang nhiều sự thương tiếc hơn. Ở một góc độ khác, cái chết này có thể mang đến nhiều sự mâu thuẫn và đồng cảm đối với “phong kiến ngu muội” cho người xem hơn.
Thật ra Triệu Dương nghiêng về phía “cái chết của Tiểu Tô chỉ để trả thù”.
Ông từng nói với Khương Thạch: “Nếu Tiểu Tô thích Kỳ Viễn, cái chết của cậu ấy sẽ có thêm một lớp nghĩa phản kháng đối với phong tục dị thường này, cũng cho nhân vật này vòng hào quang “vĩ đại”. Tôi thấy không cần thiết, để nhân vật riêng rẽ có thể thể hiện tính cách nhân vật nhiều hơn.”
Khương Thạch nhìn những kịch bản khác nhau, nói: “Cuối cùng người quyết định cái kết không phải chúng ta.”
“Thế là ai?”
“Người diễn vai Tiểu Tô.” Khương Thạch giương mắt. “Ông và tôi đều chỉ xem là người bên ngoài bộ phim, không phải người viết nên câu chuyện này. Tôi cần một nhân vật sống động, chân thực vượt ra ngoài kịch bản.”
Nghĩ đến đây, Triệu Dương thở dài, trong lòng tự nhủ lão già Khương Thạch này chắc hẳn có ý đồ từ trước rồi. Nếu tiếp tục đi theo hướng này, có lẽ ông sẽ không thấy được kết cục mình mong đợi.
Không biết là Tiểu Tô ảnh hưởng đến Lục Tu Mộc, hay là Lục Tu Mộc ảnh hưởng lại Tiểu Tô…
Theo tiếng hô “Các bộ phận chuẩn bị”, Triệu Dương dõi theo màn hình máy quay.
Bên ngoài, Tiểu Tô và Kỳ Viễn ngồi bên mép cửa, giữa bọn họ là không khí lúng túng “nửa quen nửa lạ”, hai người nhất thời không nói gì.
Kỳ Viễn hơi sốt sắng, còn có ý khác, hắn không biến sắc liếc qua sườn mặt của Tiểu Tô, nhưng không dám dừng mắt quá lâu.
Không ngờ Tiểu Tô vẫn phát hiện: “Anh nhìn tôi làm gì?”
Kỳ Viễn nghẹn lời, ngại ngùng cười khan: “Dung mạo của cậu rất giống chị Tô.”
Tiểu Tô im lặng, trợn mắt: “Bọn tôi là chị em ruột. Tôi không giống chị ấy, chẳng lẽ lại giống anh?”
Kỳ Viễn bị phủ đầu nên không vui, cúi đầu cười: “Cô ấy rất đẹp.”
Tiểu Tô giật môi, định nói “Cảm ơn”, sau đó bỗng hiểu thực ra Kỳ Viễn đang vòng vo khen mình. Câu nói trong miệng đi một vòng, biến thành một chữ “ồ” khô khốc.
Có lẽ phát hiện đối phương đang kháng cự, hoặc vì thấy mình vồ vập quá, tóm lại Kỳ Viễn nhanh chóng đổi chủ đề: “Tôi thấy rất nhiều sách trong phòng của em.”
“Ừ.” Tiểu Tô đáp. “Tôi thích đọc sách.”
“Vậy có cơ hội em nhất định phải đến thư viện.” Thấy ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Tô, Kỳ Viễn giải thích. “Trên trấn muốn phổ cập văn hóa nên xây chỗ đọc sách khắp nơi. Bên trong thư viện có cả trăm ngàn cuốn, nếu em không vội có thể ở trong đó cả ngày, còn nếu có việc cũng có thể mang về nhà đọc, chỉ cần trả một số tiền rất ít để mượn.”
Tiểu Tô nghe được thứ mới lạ, không muốn biểu lộ mình quá thiếu hiểu biết, nhỏ giọng lầm bầm: “Sao tôi chưa từng nghe bọn họ nhắc đến…”
“Mới xây xong không lâu.” Kỳ Viễn nói. “Hôm trước tôi đi mua đồ, vừa lúc thấy bọn họ khai trương.”
Lúc này Tiểu Tô mới hiểu rằng Kỳ Viễn khác với mình. Hắn có thể đi vào thế giới mà cậu hướng đến một cách dễ dàng, bình thường như chuyện ăn cơm, đi ngủ vậy.
Tiểu Tô vừa hâm mộ vừa đố kỵ, lại nhen nhóm chút hi vọng: “Anh kể thêm chuyện trên trấn cho tôi đi.”
Kỳ Viễn cười đáp ứng, nói từ con đường bằng phẳng đến đủ kiểu đồ ăn vặt, đến tận lúc hai chân tê rần. Hắn đứng lên, giậm chân.
“Còn gì nữa không!” Tiểu Tô không để cho hắn dừng lại.
Kỳ Viễn không nói tiếp, quay người lại nhìn về phía Tiểu Tô: “Thích chuyện trên trấn như thế sao?”
“Anh không muốn nói thì tôi.” Tiểu Tô bực dọc quay đầu.
Kỳ Viễn tiến lên một bước, khẽ nâng cằm cậu lên: “Muốn chứ, sao lại không muốn.”
Ánh mắt hai người va vào nhau.
Kỳ Viễn nói: “Về sau không chỉ kể cho em nghe, còn dẫn em đi nữa. Chờ đến khi em được gả đến–”
Tiếng nói của hắn bỗng dừng lại. Vì hắn đột nhiên nhận ra, chữ “gả” này dường như không thích hợp để gán cho một chàng trai, hắn không muốn xem Tiểu Tô như một thứ phụ thuộc vào mình, cũng không muốn khinh thường cậu.
Bọn họ bình đẳng với nhau.
Kỳ Viễn nhẹ giọng sửa lời: “Chờ đến khi chúng ta kết hôn xong sẽ đi lên trấn. Nếu em thích thì có thể ở đó vài ngày.”
Hắn đứng ngược sáng, cả người như đang chiết xạ lại ánh sáng mờ ảo.
Có lẽ vì bị ảnh hưởng bởi mặt trời, trong mắt Tiểu Tô cũng xuất hiện một tia sáng rất nhỏ: “… Thật sao?”
“Thật. Không lừa em đâu.”
Vừa dứt lời, Kỳ Viễn cúi người, đặt lên trán Tiểu Tô một nụ hôn dịu dàng.
Đôi môi của hắn ấm áp, trên đó có vài vảy khô rất nhỏ, cọ vào da không dễ chịu lắm, nhưng Tiểu Tô lại cảm thấy tất thảy đều hoàn mỹ.
***
Thời gian như dừng lại vào đúng lúc này, tiếng tim đập của Lục Tu Mộc và Tiểu Tô như chồng lên nhau, trên cổ cũng xuất hiện ráng đỏ. Cậu hơi hoảng hốt, dần không phân biệt nổi sau cùng sự rung động này đến từ ai.
Giữa hàng vạn suy nghĩ rối ren, cậu chỉ lưu lại một ý nghĩ – Tiểu Tô làm sao có khả năng không thích Kỳ Viễn cho được.