Hoàng Hậu Nương Nương Cứu Hỏa Hằng Ngày

Chương 11



Những năm gần đây da mặt Bạch Sơ Nguyệt càng dày hơn, cũng ngày càng biết giả vờ hơn, trời mưa sấm sét đã nói mình sợ, Nguyễn Âm bị lừa vài lần cũng sáng mắt ra.

Bây giờ còn dùng chiêu này với nàng, tưởng nàng là đứa ngốc à?

“Âm âm ~ “ Bạch Sơ Nguyệt cố ý nâng âm cuối lên.

Nguyễn Âm nổi da gà, “Nếu em không ra ngoài chị sẽ gọi người vào.”

“Bọn họ đã chạy trốn từ lâu rồi, lúc này không ai dám tới đâu, chị đừng cố chấp nữa.” Bạch Sơ Nguyệt đi quanh bàn, trực tiếp nằm ở trên giường.

Ngay khi y định cởi giày đã bị Nguyễn Âm nắm cổ áo, dễ dàng thả y xuống giường. Bạch Sơ Nguyệt không động đậy, cứ thế nằm trên mặt đất.

Nguyễn Âm ngồi xếp bằng trên giường, nhướng mày nhìn Bạch Sơ Nguyệt trên mặt đất, “Em có tin là chị có thể trực tiếp ném em về Dưỡng tâm điện không.”

Bạch Sơ Nguyệt vỗ vỗ quần áo đứng dậy, bất đắc dĩ nói: “Chị chính là hoàng hậu của em, ngủ chung thì có làm sao đâu. “

“Lúc trước chúng ta đã quy ước ba điều, làm hoàng đế phải giữ lời.” Nguyễn Âm không hề sợ hãi mà cười khiêu khích y.

Năm Bạch Sơ Nguyệt mười sáu tuổi, Nguyễn Âm nhận được áp lực từ nhiều nơi, dù sao thì hoàng đế cũng đã thành niên rồi, tự nhiên có thể tiến hành một số việc.

Nhưng Nguyễn Âm không muốn làm điều này, trong suy nghĩ của nàng Bạch Sơ Nguyệt giống như một đứa em trai vậy, chỉ vậy thôi, nếu tiến thêm một bước sẽ rất kỳ quái.

Vì thế nàng tìm đến Bạch Sơ Nguyệt, phàn nàn khóc lóc các thứ, Bạch Sơ Nguyệt mềm lòng nên đồng ý với yêu cầu của nàng.

Nghĩ đến đây Bạch Sơ Nguyệt thầm nghiến răng, rốt cuộc lúc trước đầu y bị lừa đá hay sao lại đồng ý với yêu cầu như thế chứ, làm hại bây giờ khó tiến thêm một bước.”

“Âm Âm, em nghĩ…”

Bạch Sơ Nguyệt chưa kịp nói hết lời thì đã bị Nguyễn Âm cắt ngang, chỉ thấy Nguyễn Âm nghiêm mặt nói: “Gọi chị là chị.”

“Em sợ ngủ một mình, có thể …” Bạch Sơ Nguyệt cố ý lộ ra vẻ mặt đau khổ.

“Sợ đúng không?” Nguyễn Âm nheo mắt, “Trong Dưỡng tâm điện có rất nhiều người, nếu không được thì có thể để cho Phúc công công ngủ cùng.”

“Sao chị lại nhẫn tâm để em ngủ chung với họ chứ.” Bạch Sơ Nguyệt buồn bực nhìn nàng.

Nguyễn Âm tự gật đầu, “Chị nhẫn tâm thế đấy.”

Ánh mắt Bạch Sơ Nguyệt nhìn Nguyễn Âm đột nhiên sáng ngời: “Chị không biết đâu, hôm nay các đại thần lại thúc giục, em đến đây là vì đã đồng ý với lời của bọn họ. Nếu để bọn họ biết đế hậu không ngủ chung thì tấu chương lại dâng lên ào ào nữa đấy.”

Nguyễn Âm không hề phản bác lại lời này, đây không phải là lần đầu tiên u nhắc việc này trước mặt nàng, hiển nhiên trong triều đã nghị luận việc này từ lâu rồi.

Sau khi cân nhắc ưu khuyết điểm, Nguyễn Âm nhìn Bạch Sơ Nguyệt, “Đêm nay ngươi có thể ở lại Phượng Thanh Cung nhưng không được phép ngủ trên giường, nếu không muốn thì trở về Dưỡng tâm điện.”

Bạch Sơ Nguyệt chớp chớp mắt, “Ý của các đại thần là muốn chúng ta ngủ cùng nhau, chẳng lẽ chị lại không muốn để em ngủ trên giường? Huống chi tai mắt trong cung nhiều, nếu truyền ra ngoài thì không hay. “

Ha, tai mắt trong cung là của ai sao nàng có thể không biết được?

Nguyễn Âm không vạch trần điều này, nàng chống cằm, “Vậy thì em có thể nằm dưới đất, ngay dưới giường của chị.”

Bị ánh mắt của Nguyễn Âm bức bách, Bạch Sơ Nguyệt thuần thục đi đến tủ lấy chăn bông, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Thật là không hợp tình hợp lý tì nào, đường đường là hoàng đế mà chỉ có thể ngủ dưới đất.”

Sau khi đặt chăn bông xuống đất, Bạch Sơ Nguyệt trực tiếp nằm xuống.

Thấy vậy, Nguyễn Âm cũng yên tâm nằm trên giường, quay đầu nói với Bạch Sơ Nguyệt đang nằm dưới đất: “Cứ để đèn đi.”

Bạch Sơ Nguyệt vung tay lên, ngay khi cơn gió mạnh lướt qua, đèn đuốc sáng trưng trong phòng liền tắt đi, chỉ còn ánh sáng yếu ớt của một ngọn nến cách đó không xa.

“Đi ngủ đi, đừng nghĩ đến những chuyện khác.” Trước khi nhắm mắt lại Nguyễn Âm còn nói thêm một câu.

Bạch Sơ Nguyệt ở dưới đất nhỏ giọng đáp lại, “Ừm.”

***

Ngày hôm sau.

Trời vừa hửng sáng, tiếng chim hót líu lo bên ngoài đánh thức Nguyễn Âm, nàng dụi dụi mắt, định đổi tư thế ngủ tiếp.

Thế nhưng khuôn mặt tuấn tú phóng đại bên cạnh lại khiến nàng giật mình, đến khi nhìn thấy đó là Bạch Sơ Nguyệt, cơn tức giận trong lòng Nguyễn Âm lập tức xông lên đỉnh đầu.

Có lẽ là sự tức giận của Nguyễn Âm quá rõ ràng, lông mi của Bạch Sơ Nguyệt run lên rồi nhẹ nhàng mở mắt ra, sau một lúc kinh ngạc liền biến thành chột dạ.

“Tại sao em lại ở trên giường của chị?” Nguyễn Âm nghiến răng hỏi y.

Bạch Sơ Nguyệt nghẹn ngào trả lời: “Mặt đất vừa cứng vừa không thoải mái nên em mới vô thức leo lên giường… “

“Em nghĩ chị sẽ tin sao?” Nguyễn Âm cười lạnh một tiếng.

Cơ thể Bạch Sơ Nguyệt co rụt lại, lui về phía sau, y nói đầy ngại ngùng: “Nếu chị không tin em cũng không có cách nào cả.”

Đột nhiên Nguyễn Âm ngồi bật dậy đá Bạch Sơ Nguyệt, theo sau đó trong Phượng Thanh cung truyền ra một tiếng hét thảm thương.

Tiểu Hà và Lăng Hương chờ bên ngoài nghe thấy tiếng hét của Bạch Sơ Nguyệt nhưng không hề ngạc nhiên, chỉ nhìn nhau rồi lắc đầu.

Cuối cùng Bạch Sơ Nguyệt bị Nguyễn Âm đuổi đi, còn Tiểu Hà và Lăng Hương vào rửa mặt chải đầu cho Nguyễn Âm.

Ngồi trước bàn trang điểm Nguyễn Âm lại càng bực bội hơn, “Các em nói xem có phải là ngài ấy có tật xấu gì không!”

Tiểu Hà và Lăng Hương đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, im lặng không lên tiếng. Nguyễn Âm có thể nói như vậy nhưng các nàng không thể, chỉ có thể im lặng cho qua.

“Má Lan là bà vú của thánh thượng, không bằng bà đi hỏi má xem.” Lăng Hương đưa ra ý kiến.

Nguyễn Âm kìm lại sự tức giận của mình, nghe Lăng Hương nhắc tới má Lan nàng cũng thấy đây là một ý kiến không tệ, nàng nhấc tay lên, “Tiểu Hà, mời má Lan đến đây.”

Một lát sau má Lan đã đến Phượng thanh cung, Nguyễn Âm đang dùng điểm tâm, nàng miễn hành lễ cho má Lan và bảo bà ngồi xuống.

“Bà gọi lão nô tới là muốn bàn chuyện gì quan trọng à?” Má Lan hỏi với vẻ mặt không hiểu gì.

Nguyễn Âm cho mọi người lui hét rồi nói nhỏ với má Lan chuyện hôm qua, bao gồm cả việc y chảy máu mũi, “Má nói xem ngài ấy đột nhiên chảy máu mũi có phải là do nguyên nhân gì khác không?”

Nàng biết bên người Bạch Sơ Nguyệt đến cả cung nga hầu giường cũng không có, chuyện này lại càng kỳ lạ hơn.

Sau khi nghe xong má Lan chỉ nhìn Nguyễn Âm một cách khó hiểu rồi đáp: “Thánh thượng quả nhiên đã lớn rồi, có thể làm được một vài việc.”

“Việc gì?” Nguyễn Âm vội hỏi.

“Tuyển tú.” Má Lan cụp mắt, “Ngài ngự tuyển tú là chuyện thường tình, huống chi hậu cung của ngài ngự trừ hoàng hậu là bà cũng không có phi tử nào cả. Đây là chuyện lạ khó có thể tin được, nếu bây giờ tuyển tú lấp đầy hậu cung thì cũng có thể giải quyết những rắc rối của đế hậu.”

Nguyễn Âm lẩm bẩm, “Tuyển tú…”

“Bà nghĩ thế nào?” Má Lan nở nụ cười đầy ẩn ý.

Nguyễn Âm bỏ qua cảm giác khó chịu trong lòng, gật đầu nói: “Quả thật là một cách hay, có thể một viên đá giết chết ba con chim.”

“Bà định khi nào thì tổ chức?” Má Lan lại hỏi.

Nguyễn Âm suy nghĩ một chút rồi nói: “Đương nhiên chuyện này phải thông qua ngài ngự, còn có cả các đại thần bên kia nữa, cũng nên hỏi ý kiến của bọn họ.”

Nàng nghĩ các đại thần cũng sẽ đồng ý thôi, dù sao họ cũng đã nhắc tới chuyện này từ lâu rồi.

“Nếu bà đồng ý lão nô sẽ thông báo cho thánh thượng.” Má Lan đứng dậy thi lễ với Nguyễn Âm.

Nguyễn Âm gật đầu: “Được, vậy đành làm phiền má rồi.”

Sau khi má Lan hành lễ lui ra, trong phòng chỉ còn lại một mình Nguyễn Âm, nàng nhìn bữa sáng trên bàn, tuy rằng phong phú nhưng nàng không còn cảm giác ngon miệng nữa.

Nàng thở dài, đặt đũa xuống.

Mãi một lúc sau vị chua xót trong lòng vẫn không tan đi khiến nàng cảm thấy hụt hẫng.

***

Sau khi nghe má Lan nói Bạch Sơ Nguyệt suýt chút nữa đã đập cả Dưỡng tâm điện, trong cung đều quỳ xuống, tất cả thái giám và cung nữ đều lộ ra vẻ sợ hãi.

Chỉ có Phúc công công và má Lan vẫn bình tĩnh.

Thậm chí Phúc công công còn khẽ cười, “Hẳn là bà không hiểu ý nghĩa của việc tuyển tú, sao thánh thượng lại phải tức giận làm gì, lúc này ngài càng nên nghĩ cách giải quyết mới đúng.”

“Còn có thể giải quyết thế nào nữa, nàng ấy đã tìm nữ nhân cho trẫm rồi.” Bạch Sơ Nguyệt tức giận nói.

“Bà muốn hỏi ý của các đại thần trước, chi bằng thánh thượng xuống tay từ chỗ các đại thần đi.” Má Lan bên cạnh kịp thời đưa ra ý kiến của mình.

“Quả thật là nên như thế.” Con ngươi Bạch Sơ Nguyệt sáng ngời lộ ra sự vui sướng, “Sao trẫm lại không nghĩ ra chứ.”

Hai ngày sau, Nguyễn Âm dùng danh hoàng hậu mời bốn đại thần tới, trong đó có Lý đại nhân.

Bốn vị đại thần run rẩy hành lễ rồi thành khẩn hỏi: “Không biết bà tìm chúng thần đến đây là có việc gì?”

“Năm nay ngài ngự cũng đã mười tám tuổi rồi?” Sau khi hắng giọng Nguyễn Âm mở lời: “Hậu cung trống trải đã lâu, có phải đã đến lúc nên tuyển tú lập đầy hậu cung không?”

Bốn vị đại thần ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, chẳng ai nguyện ý nói trước cả, cuối cùng ba người kia đẩy Lý đại nhân ra.

“Ồ? Lý đại nhân muốn nói gì sao?” Nguyễn Âm cười nhướng mày hỏi.

Lý đại nhân ho khan hai tiếng, “Hạ thần cảm thấy đây là việc giữa hoàng đến và hoàng hậu, những người khác không nên xen vào.

Nguyễn Âm: “?”

Nàng nhìn Lý đại nhân đầy nghi ngờ, điều này khác với những gì họ đã nói trước đó. Nàng còn nhớ năm ngoái họ liên danh dâng tấu chương thỉnh hoàng đế chọn vài người trong các đại gia tộc tiến cung, trận thế kia suýt chút nữa đã phá tan cả ngự thư phòng.

Cuối cùng nếu không phải do Bạch Sơ Nguyệt dùng thái độ cứng rắn trấn áp đám người này lại thì có thể họ còn chẳng thèm vào triều, thậm chí còn quỳ bên ngoài Dưỡng tâm điện. Thái độ lúc ấy rất kiên quyết.

“Đây là kết quả các người cùng nhau thương lượng ra sao Lý đại nhân?” Nguyễn Âm nhìn họ bằng ánh mắt hoài nghi, có thế nào đi nữa thì nàng cũng không tin đâu.

Một vị đại thần khác cũng chắp tay nói: “Thưa bà, tuyển tú là một chuyện lớn, hạ thần cảm thấy chuyện này nên để ngài ngự định đoạt, mà chúng thần chỉ cần nghe theo ý kiến của hai vị là được.”

Lúc này vị đại thần bên cạnh cũng phụ họa theo: “Lời của hai vị đại nhân cũng là lời trong lòng của thần. Huyết mạch của Đại Tề vẫn nên duy trì từ Đế hậu mới đúng, thánh thượng cũng sẽ vui hơn.”

Vị đại thần cuối cùng chưa nói lời nào cũng cúi người nói: “Thần tán thành.”

Nguyễn Âm: “…”

Hôm nay những người này uống nhầm thuốc à…
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.