Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 884: Hoắc quân tín ra lệnh giết tần nguyễn, tam gia cực kỳ nổi giận?



Khó mà trách người đàn ông nói với giọng không kiên nhẫn, anh ta đã tăng ca liên tục ba ngày.

Trong ba ngày qua, thời gian nkgủ của anh ta không quá một bàn tay.

Vừa định chợp mắt nghỉ ngơi tầm mười phút thì lại bị nhân viên gọi dậy, nên cảm xúc củca anh ta sắp bùng nổ tới nơi. Thấy vẻ mặt Lục Thiên Vinh rất khó coi, Hoắc Quân Tín nhỏ giọng hỏi: “Ngài có muốn tôi tự mình đi không?”

Dù là người nhà họ Hoắc nhưng anh ta cũng leo lên từ tầng đáy, trong những năm làm việc trong đội ngũ, Hoắc Quân Tín đã từng dẫn theo cấp dưới quét sạch một số tổ chức muốn gây hại cho quê hương.

Chuyện lần này có liên quan đến việc tổ chức Hắc Dực tấn công nước nhà, ý định giết người trong lòng Hoắc Quân Tín sôi lên, anh ta muốn lập tức chạy đến hiện trường, tự tay bắt giữ hoặc tiêu diệt những kẻ đó!
Tần Nguyễn chỉ vào bức tường ẩn hiện trong bóng tối trên màn hình: “Có cách nào làm màn hình sáng lên không, tôi muốn nhìn hoa văn trên bức tường này.”

“Chị gái à, chị đừng làm loạn nữa, nếu để bọn họ phát hiện chúng ta xông vào, bất kể chúng ta có nghe hiểu hay không thì cũng gây ra rắc rối lớn đấy! Điều quan trọng nhất bây giờ là làm thế nào để thoát ra!”

Kha Di Minh toát mồ hôi hột vì lo lắng, cậu ta không biết đây là cuộc họp kiểu gì, nhưng nhìn phong cách ăn mặc tối tăm của những người này, cùng với yêu cầu thành viên có quyền hạn mới được vào, Kha Di Minh biết đây không phải nơi mà mình có thể tiến vào.
Thời gian gần đây, bọn họ phải tăng ca cả ngày lẫn đêm vì Hắc Dực tuyển người từ khắp mọi nơi trên toàn quốc qua mạng, để chuẩn bị tiến hành một cuộc thí nghiệm mang tính hủy diệt.

Theo tin tức bọn họ nhận được, Hắc Dực đã nghiên cứu ra một loại vũ khí bí mật có thể phá hủy cả một thành phố, bây giờ là thời khắc mấu chốt, bọn chúng vẫn chưa chọn được thành phố để thử nghiệm.

Cấp trên đã nhận được tin tức và ra lệnh khẩn cho họ, tất cả các đơn vị phải theo dõi tổ chức Hắc Dực, canh giữ từng con đường, phòng ngừa thế lực của Hắc Dực lẻn vào quê hương.
Lục Thiên Vinh nghe vậy thì vội vàng xua tay: “Không cần đâu, ra lệnh tăng gấp đôi số nhân viên phái ra so với những lần làm nhiệm vụ trước đó, có thể trực tiếp bắn chết những người phản kháng!”

Ông ta không dám để Hoắc Quân Tín đi, anh ta đã từng bị thương trong một nhiệm vụ trước khi kết hôn, suýt nữa đã mất mạng. Hoắc Quân Tín phải trải qua hơn hai mươi tiếng phẫu thuật trong phòng cấp cứu thì mới được cứu sống.

Cũng vì chuyện đó, nhà họ Hoắc và gia đình vợ của Hoắc Quân Tín là nhà họ Long suýt nữa đã lật tung cả thủ đô.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, tin tức đã truyền đến Nội Các, thư ký trưởng của người lãnh đạo Nội Các là Hoắc Quân Tín nghe điện thoại.

Khi biết tổ chức Hắc Dực tiếp xúc với người trong nước, khuôn mặt bình tĩnh của anh ta cau lại, vẻ mặt càng lúc càng khó coi.

“Được, xin chờ một chút.”
Sau khi trả lời, Hoắc Quân Tín dùng tay che tai nghe rồi giải thích ngắn gọn với người đàn ông đang phê duyệt tài liệu ở bên cạnh.

Lục Thiên Vinh dừng bút, khuôn mặt uy nghiêm lộ vẻ không vui: “Phái đội cảnh vệ của Nội Các trực tiếp đi bắt người, trong quá trình vây bắt không cần quan tâm đến sống hay chết!”

Hoắc Quân Tín gật đầu, nói vài câu với người bên kia rồi cúp máy.
Ánh mắt của Hoắc Quân Tín lộ ra sự tiếc nuối, anh ta lễ phép gật đầu, xoay người đi ra khỏi văn phòng được trang trí trang nghiêm.

Hoắc Quân Tín nói vài câu với vệ sĩ ở cửa, đối phương khép chân, cung kính chào, sau đó xoay người sải bước rời đi.

Bây giờ nắm bắt được một thông tin quan trọng như vậy, khiến người ta phải nghi ngờ rằng liệu có ai đó muốn tiến hành một giao dịch bất lợi cho quê hương hay không.

Đối mặt với sự nghi ngờ của mọi người, người thanh niên cho mọi người xem thông tin mà cậu ta xác nhận được qua thiết bị.

Nhìn thấy bị đánh dấu bằng phụ đề màu đỏ, người đàn ông trung niên chửi nhỏ một lần nữa: “Mẹ kiếp!”
Tần Nguyễn ghé sát lại gần để quan sát nhưng vẫn không thể nhìn ra cái gì, cô hỏi Kha Di Minh: “Bọn họ là người nước nào? Tôi không hiểu họ nói gì.”

Kha Di Minh đã tắt tiếng ngay khi bước vào phòng chat video.

Nghe thấy câu hỏi của Tần Nguyễn, cậu ta vừa tìm cách thoát khỏi phòng chat vừa trả lời: “Em cũng không hiểu, nhưng chúng ta không nên tiến vào phòng họp này, đây là quyền hạn của hội viên cao cấp.”
Kha Di Minh không hề biết chuyện xảy ra trong vài phút ngắn ngủi vừa rồi, cũng không biết những gia đình xung quanh biệt thự đã lặng lẽ bị thuyết phục rời đi.

Kha Di Minh bây giờ chỉ muốn rời khỏi phòng họp video mà cậu ta đã vô tình ấn vào.

Người trong video đang thảo luận điều gì đó, ngôn ngữ kỳ lạ khiến Kha Di Minh bối rối.
Cậu ta không hiểu cho dù chỉ là một từ trong những gì mà đám người này đang nói.

Khuôn mặt xinh đẹp của Tần Nguyễn rất nghiêm trọng, lông mày nhíu lại, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào màn hình và quan sát bức tường đằng sau đám người.

Hoa văn trên tường khiến cô cảm thấy hơi quen, nhưng vì ánh sáng trong phòng quá tối, hoa văn trên tường lại là màu đen nên Tần Nguyễn không nhìn rõ.
Người thanh niên không để ý đến vẻ mặt âm trầm của sếp, cậu ta chỉ vào màn hình, đỏ mặt hô: “aSếp, trong nước có người bắt liên lạc với tổ chức Hắc Dực!”

“Mẹ!”

Người đàn ông trung niên trợn mắt, chửi thề một câu, cơn buồn ngủ lập tức tan biến.
Trong lúc nhất thời Kha Di Minh không có sức để suy nghĩ, tại sao một nơi chỉ có hội viên cấp cao mới được vào mà cậu ta lại có thể bấm vào một cách khó hiểu.

Tranh thủ lúc mọi người chưa phát hiện, thoát thân mới là điều quan trọng nhất.

Tần Nguyễn không lên tiếng, cô nghiêm túc quan sát thao tác của Kha Di Minh, ghi nhớ kỹ từng bước của cậu ta.
Anh ta đặt cốc nước trong tay xuống, ra lệnh cho mọi người: “Bây giờ tôi sẽ đi báo cáo, mọi người khóa chặt vị trí cụ thể của nơi phát ra tin tức, sau đó cho người bao vây chặt!”

“Rõ!”

Trong văn phòng không hề nhỏ đó, tất cả mọi người quay lại vị trí của mình và lập tức thực hiện mệnh lệnh.
Kha Di Minh ngồi sụp xuống ghế, hít một hơi thật sâu, đưa tay lên lau mồ hôi trên đầu.

Kha Chí Tân nãy giờ vẫn đứng yên lặng ở phía sau, ông ta cảm thấy rất thương xót khi nhìn dáng vẻ bối rối và sợ hãi của cậu con trai út.

Kha Chí Tân đặt tay lên vai con trai, khuyên nhủ: “Di Minh, hay là bỏ đi, chúng ta đừng tìm nữa.”

Gia đình vừa mới yên ổn, ông ta không muốn có thêm sóng gió gì nữa.

Ông ta lo lắng cho tính mạng của con trai hơn là lời hứa thực hiện nguyện vọng cuối cùng của Hà Niệm Chân.

Sau khi thoát khỏi nguy hiểm, thần kinh của Kha Di Minh đã vững vàng hơn rất nhiều.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.