Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 880: Dù cơ thể tôi bẩn thỉu, nhưng đôi tay này vẫn sạch sẽ



Kha Chí Tân thật sự rất thưởng thức Hà Niệm Chân, cho dù là sắc đẹp, mưu mô, hay thủ đoạn tàn nhẫn của cô ta.

Sống cùng 1nhau bao nhiêu lâu nay, vậy mà ông ta chưa từng phát hiện vợ cũ lại là một người phụ nữ lý trí và thông minh như vậy, trong lòn2g ông ta cảm thấy có chút tiếc nuối. Hà Niệm Chân cau chặt mày, cô ta nói bằng giọng không kiên nhẫn: “Bỏ cái vẻ mặt gi7ả tạo này của anh đi, trông còn dối trá hơn nhiều so với lúc anh thẳng thừng bày tỏ muốn tôi, thật khiến tôi buồn nôn!”
Kha Chí Tân lúng túng sờ mũi, chột dạ cúi đầu xuống.

Đúng là ông ta thưởng thức Hà Niệm Chân thật đấy, nhưng kiêng kị 2cô ta nhiều hơn, và còn có một chút cảm giác may mắn nữa.
Đôi môi màu hồng nhạt của Tần Nguyễn mỉm cười: “Những người gián tiếp bị cô giết chết chẳng lẽ hậu quả không được tính trên đầu cô à, đôi tay này của cô thật sự sạch sẽ sao?”

Đôi mắt u ám của Hà Niệm Chân khẽ lóe lên, cô ta cười khẽ, vô vị nói: “Những kẻ đã từng hại tôi đều bị chết hoặc bị thương, nguyên nhân gián tiếp là do tôi gây ra, nhưng tay tôi không dính máu của bọn họ. Nếu như tôi phải nhận hậu quả xấu thì sẽ tự có Minh Vương phán quyết.”
“Những kẻ đáng chết đều đã chết, ngay cả khi tôi tra tấn con trai kẻ thù đến mức mắc hội chứng Stockholm, thì tôi cũng không thể cảm nhận được một chút vui vẻ nào, có lẽ tâm lý của tôi bẩm sinh đã không có những thay đổi như của con người bình thường.”

Hà Niệm Chân giơ hai tay lên và thở dài: “Kiếp này, tôi sạch sẽ đến với thế giới này, dù bị rơi vào hoàn cảnh người đầy dơ bẩn thì cũng may mắn là đôi tay này vẫn còn sạch sẽ.”
Lần này, Hà Niệm Chân không trả lời ngay.

Đôi mắt lạnh lùng và u ám của cô ta nhìn chăm chú vào Kha Chí Tân, khắp người phả ra hơi thở khó chịu.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào ông ta.

Kha Chí Tân mím môi, ông ta nhìn Hà Niệm Chân rồi hỏi: “Bao nhiêu năm qua, cô có từng tham ô công quỹ của công ty không?”
Mặt Kha Chí Tân xanh lét, ông ta tức giận đến mức hơi thở cũng trở nên nặng nề, lửa giận đè nén quanh người không thể kiểm soát được.

Hà Niệm Chân cười đủ rồi, nhìn gương mặt dần vặn vẹo của Kha Chí Tân thì nói: “Kha Chí Tân ơi là Kha Chí Tân, tính tình anh đã không tốt lại còn mang nặng chủ nghĩa đàn ông, luôn luôn coi phụ nữ như đóa hoa leo bám, phải sống phụ thuộc vào đàn ông. Chúng ta ngay từ đầu đã không đi cùng đường, năm đó lúc vừa chạm mắt nhau, sau khi biết được thân phận của anh, mỗi khi chúng ta ở bên nhau thì tôi vẫn luôn có tính toán. Nếu tôi mà muốn thì qua nhiều năm như vậy đã ép khô giá trị lợi dụng của anh từ lâu rồi, dù sao sau khi kết hôn, anh đối xử với tôi cũng không đến nỗi nào. Anh chỉ thỉnh thoảng ở bên ngoài ăn vụng thôi, tôi biết hết đấy, chẳng qua so với những kẻ súc sinh nam nữ gì cũng ăn sạch kia thì anh có khá hơn một chút. Chỉ vậy thôi, ít nhất anh không bức hại ai, cũng không có tranh chấp tình cảm với những người phụ nữ khác, nếu không tôi có chết cũng muốn kéo anh chết cùng.”
Hà Niệm Chân: “... Có.”

“Có từng gây tổn thương cho Di Minh và Di Huy không?”
Kha Chí Tân nghe vậy mà mồ hôi lạnh toát ra khắp người, cơn ớn lạnh ở sau lưng khiến ông ta vô thức sờ lên cánh tay mình.

Hà Niệm Chân nói nhẹ nhàng trấn an: “Đừng sợ, chẳng lẽ tôi còn có thể cản trở một người muốn đánh và một người thích bị đánh à, tôi sẽ không xen vào chuyện anh tình tôi nguyện đó của anh.”
Khi Hà Niệm Chân nhìn sang, cô khen: “Hà phu nhân, cô là một người phụ nữ rất thông minh.”

Ngay sau đó, giọng nói liền thay đổi: “Đáng tiếc, tôi không thể đồng ý với việc cô tự sát. Cô có tiền, có quyền, danh lợi cũng đều do mình tranh thủ mà có được, tại vì sao cô lại không mạnh dạn hưởng thụ. Với tác phong làm việc cầm lên được thì thả xuống được mà ngay cả một người đàn ông cũng khó làm nổi của cô, sống đến cuối đời chẳng phải rất tốt sao?”
Hà Niệm Chân tinh nghịch nháy mắt với Tần Nguyễn, trông giống một cô thiếu nữ đáng yêu: “Bởi vì tôi đã chơi chán rồi, không muốn tiếp tục nữa.”

Đôi mày xinh đẹp của Tần Nguyễn khẽ nhướng: “Chơi chán rồi?”
Cô ta nhìn Kha Chí Tân mà cười đến gập cả người, nếu như quỷ có nước mắt thì chắc lúc này mắt cô ta đã ngấn nước rồi.

Ông ta bị cười nhạo à?
Kha Chí Tân thua, ông ta hơi thở phào, giọng dịu đi nhiều: “Nếu cô đã thành thật trả lời hai câu hỏi đầu tiên thì tôi sẽ dọn dẹp mớ rắc rối này giúp cô, giữ cho cô chút thể hiện cuối cùng. Sau khi cô đi rồi, tôi sẽ xóa tất cả những gì cô đã làm và để cô ra đi trong sạch sẽ, đến lúc chết những người hâm mộ của cô sẽ chỉ nhớ đến những cái tốt đẹp của cô thôi.”

Hà Niệm Chân khẽ mở mắt, đột nhiên cười lớn: “Ha ha ha...”
Sứ giả đi đến bên cạnh Hà Niệm Chân, bắt lấy vong hồn của cô ta chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên Kha Chí Tân hô lên: “Chờ một chút!”
Nếu như Hà Niệm Chân còn sống, thì ngày nào ông ta cũng sẽ ph0ải sống trong nơm nớp lo sợ, lo lắng cho sự an toàn của chính mình và càng bất an hơn về quyền sở hữu của Giải trí Á Hoàng trong tương lai.

“Bốp bốp bốp!!”
Tần Nguyễn dùng ánh mắt đùa giỡn đánh giá Hà Niệm Chân một lượt từ trên xuống dưới: “Cô không sợ mình rơi vào kết cục hồn phách tan biến à?”

“Nếu như cô đã từng trải qua nỗi tuyệt vọng tối tăm không thấy ánh mặt trời, thì sẽ thấy chết cũng là một điều xa xỉ.”
Trên mặt Hà Niệm Chân không có chút e ngại nào, trên mặt cô ta nở một nụ cười rạng rỡ thoải mái.

Đến ngay cả chết cô ta còn không sợ, thì cũng chẳng sợ gì chuyện hồn phách bị tan biến.
Kha Chí Tân nhỏ giọng cãi lại: “Bao nhiêu năm qua, tôi vẫn luôn cho cô đủ sự tôn trọng khi chúng ta đến các bữa tiệc hay ở trong những trường hợp công khai.”

Hà Niệm Chân nhớ lại cuộc hôn nhân nhiều năm của mình, cô ta nghiêm túc gật đầu.
“Đúng là như thế, sau khi kết hôn, không có người phụ nữ nào đến tìm tôi gây sự, chứng tỏ anh là một khách làng chơi đủ tư cách, đi giữa muôn vàn đóa hoa mà không bị dính một cái lá nào.”

Kha Chí Tân khó thở.
Hà Niệm Chân nghĩ ngợi một chút rồi lắc đầu: “Không có.”

Tần Nguyễn gật đầu: “Cô cần phải đi rồi.”
Qua khóe mắt, Tần Nguyễn nhìn thấy cách đó vài mét ở phía bên trái, Kha Di Minh đang mở hé cửa, lén lút nhìn bọn họ.

Tính toán thời gian, cô hỏi Hà Niệm Chân: “Cô còn lời gì muốn nhắn nhủ không?”
Kha Chí Tân cảm thấy một cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân xông vào tim, cổ họng khô khốc của ông ta khó khăn nuốt xuống.

Khi ông ta vô thức muốn lùi lại, thì Hà Niệm Chân nói: “Không.”
Ông ta luôn có cảm giác Hà Niệm Chân đang mắng mình, nhưng ông ta không có chứng cứ.

Hà Niệm Chân trả lời câu hỏi lúc trước của ông ta: “Những năm qua, tôi đã biển thủ tổng cộng 50 đến 60 triệu tiền của công ty, số tiền này đối với anh mà nói chỉ là chín trâu mất một cọng lông mà thôi. Còn về chuyện gây bất lợi cho công ty, những dự án do tôi phụ trách đều bị tôi lợi dụng để trả thù cá nhân, những dự án đó tổn thất khá nhiều tiền, tổng cộng cũng khoảng 200 triệu.”

Sắc mặt Kha Chí Tân thay đổi: “Chỉ thế thôi?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.