Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 879: Tôi chỉ đùa chơi với anh, nhưng anh lại cầu hôn tôi



Kha Chí Tân nghe mà tê cả da đầu, trực giác khiến ông ta cảm thấy những gì mà Hà Niệm Chân sắp nói không phải là điều mà một doanh nhân như ông tak nên nghe.

Hà Niệm Chân không biết trực giác nhạy bén của Kha Chí Tân, cô ta giống như tìm được người để tâm sự, bèn trút bỏ nỗi tủi nhụcc đè nén trong lòng nhiều năm ra ngoài.

“Năm đó Giám đốc Thai dùng quyền thế ép tôi đi cùng với ông ta, thậm chí còn chia sẻ tôi với ngườia khác, khi đó tôi còn có người nhà nên không dám không nghe lời. Chờ những người kia chơi chán, không còn tìm thấy cảm giác mới mẻ ở trên người tôi nữa, vì để hoàn thành nhiệm vụ hàng năm của trang web Black Mandala, Giám đốc Thai đã mang tôi ra tiến hành đấu giá, thù này không báo thì uổng kiếp làm người của tôi quá!” “Nói cho hai người biết một bí mật, những bài đăng mà Giám đốc Thai đăng lên diễn đàn của trang web Black Mandala, hoặc là những bài đăng do người phương Đông đăng lên, luôn có một huy hiệu hình hoa mẫu đơn ở góc dưới bên trái, đó là huy hiệu nhận dạng của tất cả các thành viên phương Đông.”

Tần Nguyễn bình tĩnh hỏi: “Khi thành viên của các quốc gia khác đăng bài, cũng sẽ có huy hiệu đặc biệt riêng sao?”

Hà Niệm Chân gật đầu: “Đương nhiên. Năm đó tôi bị coi như một món hàng và bị bán cho một nhà quý tộc nào đó ở Bắc Anh, đất nước đó có huy hiệu hình hoa tường vi.”
Bắc Anh là quốc gia chỗ ông ngoại của Tần Nguyễn.

Tần Nguyễn nghĩ đến bác hai đào hoa của mình thì thầm nghĩ, chẳng lẽ lại máu chó như thế.

Nhưng cô vẫn không yên lòng mà hỏi một câu: “Nếu như cô có thể sống sót trở về từ Bắc Anh, thì vị quý tộc mua cô có phải là người nước ta không?”
Ông ta còn có một công ty công nghệ hàng đầu ở trong ngành, địa vị của đối phương cũng không nhỏ, là một công ty nổi tiếng trong nước được phía trên ủng hộ.

Còn nữa, mặc dù Giám đốc Thai là từ tầng dưới đáy leo lên, nhưng cũng không thể coi thường bối cảnh phía sau lưng ông ta.

Hà Niệm Chân là một người phụ nữ mà lại có năng lực này, tại sao còn kết hôn với ông ta.
Hà Niệm Chân sờ lên làn da trắng muốt đã trở thành quỷ hồn của mình, cô ta nháy mắt với Kha Chí Tân và cười hỏi ông ta: “Anh thích cơ thể của tôi sao? Trước khi về nước cơ thể tôi chằng chịt vết thương, ngoại trừ khuôn mặt ra thì không có chỗ nào là hoàn chỉnh, để có thể đứng trước mặt mọi người một lần nữa, tôi đã phải làm giải phẫu ghép da. Nhưng những đau đớn đó không là gì so với sự tra tấn mà tôi phải chịu đựng trong những năm ở bên cạnh Giám đốc Thai, cùng vị quý tộc người Bắc Anh kia.”

Môi Kha Chí Tân khẽ run lên, ông ta hỏi: “Với năng lực của cô có thể giải quyết những người kia mà khiến người ta không thể tìm ra chứng cứ gì. Vậy tại sao cô lại đồng ý lấy tôi?”

Ông ta biết vị giám đốc nổi tiếng đó, nghe đồn rằng người kia có một chút quan hệ với sáu thế gia ở trên.
Hà Niệm Chân lắc đầu: “Không phải, gia tộc bọn họ là quý tộc cổ ở địa phương, tôi không thể nói ra danh tính thực sự của bọn họ.”

Kha Chí Tân khàn giọng hỏi: “Cô đã gặp phải cái gì ở nơi đó?”

Hà Niệm Chân lại cười, nụ cười kỳ quái, còn kèm theo một chút hưng phấn: “Ở đất nước xa lạ kia, tôi phải chịu sự tra tấn của một con chim sẻ bị nhốt trong lồng hơn nửa năm, trải qua thập tử nhất sinh mới trở về được quê hương. Lúc Giám đốc Thai nhìn thấy tôi thì cực kỳ sửng sốt, nhưng gã không còn dám trêu chọc tôi nữa, vì gã cho rằng tôi vẫn là con chim hoàng yến của gia đình quý tộc kia.”
Ông ta chỉ cảm thấy tim gan cào xé, trong đầu tràn ngập ý muốn chiếm hữu đối phương.

Đều là người trưởng thành cả, thứ họ muốn không gì khác hơn là sự quấn quýt về thể xác.

Bọn họ trải qua những buổi hẹn hò lý trí, những bữa tối dưới ánh nến và đủ loại lãng mạn do tiền bạc mang lại, cuối cùng lên chiếc giường trong khách sạn, cùng nhau làm một trận chiến đấu hài hòa.
Nhìn thấy nụ cười của vợ cũ, Kha Chí Tân hơi rùng mình: “Trừ Giám đốc Thai ra, những năm qua cô hẳn là còn gián tiếp giết thêm mấy người nữa đúng không?”

Chính miệng Tần Nguyễn đã nói cho ông ta biết, trên người ông ta có oán khí của năm vong hồn.

Hà Niệm Chân gật đầu, vô cùng hào phóng thừa nhận: “Còn khoảng, một, hai, ba, bốn, năm người. Anh phải biết là tôi đã che giấu thực lực của mình và tích lũy quan hệ trong nhiều năm, chỉ để tìm cơ hội trả thù. Mấy năm trước, một vị đạo diễn nổi tiếng bị thân bại danh liệt, vướng vào chuyện ngoại tình, ảnh khiêu dâm bay đầy trời, còn bị phanh phui vụ trốn thuế, chính tôi là người ở sau lưng thúc đẩy. Phải rồi, trước khi chúng ta kết hôn, người thừa kế của công ty công nghệ hàng đầu trong nước, nửa đêm đâm xe vào vách núi, cũng có bút tích của tôi. Bọn họ ấy à, mỗi người đều để lại trên thân thể tôi rất nhiều đau thương, tôi kéo dài hơi tàn cho đến nay còn không phải là để trả thù bọn họ.”
Cảm giác đau đớn đó khiến cô không khỏi đồng cảm với những gì Hà Niệm Chân đã phải trải qua.

Hà Niệm Chân cười, tiếng cười thê thảm tự giễu: “Bọn họ làm sao có thể cho tôi cơ hội, tôi vĩnh viễn nhớ kỹ đêm đó trời nhiều mây, bầu trời mưa phùn, gió lạnh thấu xương. Bọn họ đánh tôi ngất xỉu, lúc tỉnh dậy thì tôi đã ở trên thuyền, sau đó tôi được đẩy lên một chiếc máy bay tư nhân và được đưa đến buổi đấu giá trực tiếp.”

Dưới ánh mắt thương hại của Kha Chí Tân, và ánh mắt phức tạp của Tần Nguyễn, Hà Niệm Chân hơi nghiêng đầu.
Trong những lần tiếp xúc sau đó, bỗng một ngày Kha Chí Tân bất ngờ nảy sinh ý định cưới Hà Niệm Chân.

Ông ta không yêu Hà Niệm Chân, nhưng thích cơ thể của cô ta và sự biết điều lẫn hào phóng của cô ta, hơn nữa thân phận của ông ta cũng cần một người phụ nữ đứng bên cạnh mình.

Khi nghe câu hỏi của Kha Chí Tân, cô ta thất thần trong giây lát, rồi mỉm cười: “Đương nhiên là bởi vì thân phận của anh có giá trị lợi dụng rồi, tái hôn ở tuổi trung niên, anh cũng đừng nói là mình yêu tôi đi.”

Kha Chí Tân hít một hơi thật sâu và lên tiếng chất vấn: “Năm đó khi tôi và cô gặp nhau ở tiệc rượu, có phải đã được lên kế hoạch trước rồi không?”

Khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của Hà Niệm Chân hiện lên vẻ bất đắc dĩ, cô ta gắt giọng theo kiểu thân mật của vợ chồng: “Nào có khoa trương như vậy, rõ ràng là lúc anh nhìn thấy tôi, hai mắt cứ đăm đăm ấy. Tôi thấy anh đáng thương, chủ động đưa tới tận cửa mà thôi, đấy là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ánh mắt tán thưởng thẳng thắn trong mắt của một người đàn ông như vậy, thật là thuần khiết. Ánh sáng trong mắt anh là thưởng thức cơ thể của tôi, thích sắc đẹp của tôi chứ không hề có tính kế, không có sự dâm tà khiến người ta thấy ghê tởm, cũng không có sự không tôn trọng đối với phụ nữ.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.