Dù không có đôi mắt Âm Dương, Hoắc Ch1i cũng có thể cảm nhận được sự quỷ dị của biệt thự nhà họ Kha, cô ta cau mày nhắc nhở: “Phu nhân, nơi này có vấn đề.”
2
Tần Nguyễn nhìn thứ sát khí lạnh lẽo tràn ra từ cửa lớn của nhà họ Kha, cô nghiêm túc gật đầu: “Mấy người không cần đi7 vào cùng tôi, tình huống bên trong rất nguy hiểm.” Ông ta ngửa đầu, ánh mắt nhìn Tần Nguyễn cũng biến thành tuyệt vọng, trong lòng sợ hãi suy đoán chằng lẽ người này thật sự là thầy bói lừa đảo.
Kha Di Huy không có những suy nghĩ như cha mình, anh ta thấy Tần Nguyễn còn trẻ như vậy, dáng dấp cũng rất xinh đẹp trông giống một sinh viên, bất kể anh ta nhìn như thế nào cũng đều thấy cô chẳng có dính dáng gì tới hai chữ đại sư cả. Tần Nguyễn đi theo sau lưng Kha Chí Tân, bước vào phòng khách của nhà họ Kha.
Tiếng kêu thảm thiết từ trên lầu không ngừng vang lên, những tiếng rên rỉ đau đớn chói tai. Ông ta sải bước tới trước mặt Tần Nguyễn, hai đầu gối quỳ trên mặt đất: “Cô Tần, cầu xin cô cứu mạng!”
Tần Nguyễn nhìn xuống người đàn ông trung niên tráng kiện khỏe mạnh đang quỳ trước mặt mình, cô cũng không né tránh. Tần Nguyễn quét mắt một vòng qua khuôn mặt của Kha Chí Tân Và Kha Di Huy, cô khẽ mỉm cười và nói: “Không phải chuyển tiền cho tôi, ông có thể phái con của ông đến ngân hàng, trước tiên lấy danh nghĩa ông chủ Kha quyên góp 50 triệu cho quỹ nhi đồng tàn tật và quỹ giúp đỡ trẻ em lang thang cơ nhỡ. Sau đó dùng danh nghĩa mẹ của ông và hai đứa con trai, lựa chọn một dự án của quốc gia, quyên góp mỗi người 10 triệu cho dự án đó. Còn lại 20 triệu...”
Tần Nguyễn dừng lại, cau mày nhìn Kha Chí Tân, sau đó giơ ngón tay đếm ở trên người ông ta: “Một, hai, ba, bốn, năm...” Tần Nguyễn ngẩn ra trong chốc lát, cô dừng một chút rồi mới hỏi: “Ông chủ Kha, một trăm triệu tiền mặt đã chuẩn bị xong chưa?”
Câu hỏi vừa được đưa ra, Kha Chí Tân sững người ngay tại chỗ, không nói được lời nào. Tần Nguyễn lặng lẽ liếc nhìn đối phương, cô bật cười thành tiếng: “Muốn cứu người, tất nhiên là phải bỏ tiền ra trước!”
Kha Chí Tân đột nhiên nắm chặt tay lại: “Cô Tần, cô thật sự có thể cứu mẹ và con trai út của tôi?” “Nhưng năm... năm người kia, con không biết là ai.”
Kha Di Huy cũng không có cách nào giữ bình tĩnh được nữa, lại có đến năm nạn nhân, hiện tại anh ta chẳng có hơi sức đâu mà oán trách Hà Niệm Chân, chỉ còn lại sởn tóc gáy vì kinh hoàng. Cô nhận nổi cái quỳ lạy này.
Trên người Kha Chí Tân được bao phủ bởi những luồng sát khí tà ác từ mấy con quỷ khác nhau, lệ quỷ đòi mạng, không chết không thôi. Nhìn thấy Kha Chí Tân và Kha Di Huy đứng im tại chỗ, giống như bị điện giật, sắc mặt rơi vào trạng thái nửa si nửa ngốc, Tần Nguyễn cau mày lên tiếng: “Nếu tiếp tục lãng phí thời gian, người ở bên trong sẽ càng đau khổ hơn. Hai người xác định vẫn còn muốn ở lại chỗ này ngây người?”
“Để tôi, tôi sắp xếp!” Kha Chí Tân lau mồ hôi sợ hãi trên trán, ông ta vươn đôi tay run rẩy đẩy con trai cả: “Di Huy, bây giờ con đến ngân hàng và làm theo lời cô Tần nói luôn nhé!” Trước đó anh ta đã nghe cha mình nói, vị đại sư họ Tần kia là Thiên Sư mà ông ấy tìm được ở gầm cầu vượt, ở một nơi vàng thau lẫn lộn như thế sao có thể có cao nhân gì, chẳng qua đều là thầy bói lừa người mà thôi.
Thật không ngờ Tần Nguyễn lại ngồi trên chiếc xe trị giá mấy chục triệu, đây không phải là loại xe mà người bình thường có thể mua được. Mắt anh ta rất tinh, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được hai chiếc xe sang đậu trước nhà mình đã được độ lại cao cấp hơn.
Còn cả mấy người khí thế mạnh mẽ đứng ở trước xe nữa, những người này có ánh mắt rất sáng, tư thế vững vàng, nhìn là biết đều là cao thủ. “Được! Vậy tôi đi luôn!”
Kha Di Huy nghe cô nói vậy thì nhấc chân chạy vào phòng khách, vớ lấy chìa khóa xe trên bàn rồi lao ra ngoài như một trận gió. Anh ta thật sự không biết làm thế nào mà bao nhiêu nhiêu năm qua, nhà bọn họ có thể sống sót dưới bàn tay của Hà Niệm Chân.
Tần Nguyễn chen lời, nói với Kha Di Huy: “Chờ tôi xác định thân phận của bọn họ rồi sẽ bảo cha anh báo cho anh.” Hai ngày trước cô đến bệnh viện thăm Tiêu Vân Sâm, và tình cờ gặp được Kha Chí Tân ở trong phòng bệnh. Lần đầu tiên họ gặp nhau, cô cũng bị khí âm sát trên người đối phương làm cho kinh sợ.
Thậm chí cô còn nghĩ rằng Kha Chí Tân là hung thủ giết người, nên mới bị mấy vong hồn ám. Anh ta không để ý đến chuyện cha mình có phải bị người ta lừa hay không, mà đè nén lửa giận, dùng giọng điệu không tốt hỏi Tần Nguyễn: “Cô còn chưa ra tay đã muốn lấy tiền trước rồi, lúc này chẳng lẽ không phải mạng người mới là thứ quan trọng nhất hay sao?!”
Kha Di Huy có gương mặt đẹp trai nam tính, trên người anh ta mặc bộ đồ thể thao để chạy bộ buổi sáng, nhưng khí chất lại giống như đang mặc một bộ âu phục thẳng thớm, toàn thân toát ra khí chất ưu tú. Và bên trong đôi mắt của người tiếp xúc lâu dài ở giới kinh doanh ấy, phủ đầy sự sắc sảo. “Ba ơi, cứu con, mau cứu con đi, con đau quá!!”
“Chí Tân ơi, Chí Tân.” Cơ thể Hoắc Chi cứng đờ, khí thế thoắt cái trở nên lạnh lẽo: “7Cô có thể bị nguy hiểm không ạ?”
Ánh mắt Tần Nguyễn thản nhiên, cô cười khẩy: “Không cần khẩn trương như vậy, chỉ 2là một con quỷ thôi, nó không làm tôi bị thương được đâu.” Hàng lông mày của Tần Nguyễn hơi chau lại, trong giọng nói có chút mất kiên nhẫn: “Nếu tôi đã tới thì tất nhiên có thể cứu được bọn họ!”
Kha Chí Tân từ dưới đất đứng dậy, đôi mắt nặng nề nhìn xoáy sâu vào Tần Nguyễn: “Được, chỉ có điều muốn chuyển khoản 100 triệu bắt buộc phải thực hiện ở ngân hàng. Trước khi cô đến tôi đã hẹn trước với bên ngân hàng rồi, bên kia cũng đã được phê duyệt. Bây giờ chúng ta đi qua đó tiến hành chuyển khoản ngay đi, đi đi về về lâu quá, mẹ và con trai út của tôi không thể đợi được.” Tần Nguyễn giàu có như thế này, đi ra ngoài luôn có vệ sĩ đi theo tháp tùng thì sao có thể là một thầy bói lừa đảo được.
Kha Di Huy nghĩ đến thái độ vừa rồi của mình đối với Tần Nguyễn mà đổ mồ hôi lạnh. Nghe thấy cô đếm số lượng nạn nhân và chia số tiền thành năm phần, não của Kha Chí Tân không được cung cấp đủ máu, suýt nữa đã trực tiếp ngất đi.
Hóa ra trong tay Hà Niệm Chân không chỉ có hai mạng người, mà là đến năm mạng! Cô gật nhẹ đầu, nói với hai cha con nhà họ Kha đang có vẻ mặt kỳ quái và sợ hãi: “20 triệu còn lại chia làm năm phần, đền bù cho gia đình của các nạn nhân.”
Phân phối như vậy, Tần Nguyễn thực sự không lấy một xu. Anh ta lên xe, nhanh chóng lái đi.
Khi nhìn thấy hai chiếc xe hơi cao cấp sang trọng có giá trị lên đến tám con số ở ngoài cửa, khuôn mặt đẹp trai nam tính của Kha Di Huy biến sắc, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc. Kha Chí Tân và Kha Di Huy nghe thấy tiếng động ngoài cử0a nên bước nhanh ra ngoài, đụng phải Tần Nguyễn đang chuẩn bị đi vào.
Vừa nhìn thấy Tần Nguyễn, Kha Chí Tân giống như gặp được vị cứu tinh, cả thể xác lẫn tinh thần bị tiếng gào thét của mẹ già tra tấn một lúc lâu, giờ phút này đã không còn kìm nén được nữa. Tiếng kêu thảm thiết của bà cụ Kha cùng Kha Di Minh truyền rõ ràng vào trong tai Tần Nguyễn, không hiểu sao cô lại cảm thấy hơi kỳ quái.
Âm thanh kia có vẻ hơi... quá giả tạo.
Kha Chí Tân lau mồ hôi trên trán, lo lắng nhìn Tần Nguyễn: “Cô Tần, mẹ và con trai út của tôi đang ở trên lầu, tôi và Di Huy không tài nào đi lên được, cô có thể đưa hai người họ xuống đây được không?”