Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 868: Duyên phận kỳ diệu, bảy năm không phát hiện con người thật của bạn gái



Tần Nguyễn thà nằm ườn trên ghế sô pha chơi điện thoại, còn hơn là đấu trí và đấu dũng với những người đang thăm dò cô tro1ng bóng tối.

Trong số những người đến nhà họ Hoắc thăm hỏi, cũng có người nịnh nọt tâng bốc cô. Hoắc Chi buồn bực nhìn theo bóng lưng Tần Nguyễn, trái tim vô cùng thấp thỏm, Tam gia đã giao cho cô ta nhiệm vụ để phu nhân ra mặt tiếp đãi khách.

Các danh gia vọng tộc đến từ khắp mọi nơi được phu nhân tự mình chiêu đãi, đây là thái độ của nhà họ Hoắc muốn nói với người bên ngoài, nhà họ Hoắc đã có nữ chủ nhân.
Hoắc Chi đưa nội dung hiển thị trên màn hình đến trước mặt Tần Nguyễn: “Phu nhân, bạn gái của Hoắc thất thiếu là pháp sư, xuất thân từ môn phái Trường Sinh, theo tư liệu điều tra, cô ta rất tà ác, ra tay sẽ thấy máu, thủ đoạn tàn nhẫn, những đơn đặt hàng mà cô ta tiếp nhận chưa bao giờ thất bại. Hai năm trước, tại một khu du lịch ở phía Nam đã xảy ra một vụ các du khách bị trúng tà tập thể, môn phái Trường Sinh đã phái Vu Phạm tới đó, cùng với những đại sư từ nơi khác, bọn họ đã phát hiện đây là do ma quỷ đang làm loạn, nếu trong thời gian nhất định không thể đánh thức du khách, vậy thì những người này vĩnh viễn không thể tỉnh lại nữa. Vu Phạm bằng chính sức mạnh của mình đã chống lại sự can ngăn của các đại sư khác, cô ta lấy máu của toàn bộ du khách, đồng thời sử dụng bí thuật đả thương kẻ địch một nghìn, tự tổn hại tám trăm của môn phái Trường Sinh để giật lại mạng sống cho các du khách từ tay quỷ ác mộng.”

Tần Nguyễn cau mày: “Đó chẳng phải chuyện tốt sao?”
Tần Nguyễn gật đầu, trả máy tính bảng lại cho đối phương: “Cô cứ coi như không biết chuyện này đi, đợi tôi gặp Vu Phạm xong rồi lại tính.”

Hoắc Chi cau mày, Vu Phạm khiến cô ta không yên tâm.
Tần Nguyễn nghe máy, một giọng nói vừa lạ vừa quen vang lên: “Cô Tần?”

Tần Nguyễn dựa vào mép bàn, bình tĩnh hỏi: “Ông là ai?”
Khóe môi của Tần Nguyễn cong lên một nụ cười lạnh, chỉ qua vài lời ngắn ngủi của đối phương, cô biết ông ta muốn thăm dò.

Tần Nguyễn gõ ngón tay út, thản nhiên hỏi: “Ông Kha, ông muốn tôi nói gì?”
Đầu óc của Tần Nguyễn vẫn rất tỉnh táo, biết rõ kiếp này mình theo đuổi cái gì, vì vậy cô không hưởng thụ cảm giác được người khác tâng bốc.

Hoắc Chi đứng bên cạnh háo hức nhìn, Tần Nguyễn cố kìm nén ý nghĩ muốn vứt hết không làm nữa, cô khẽ thở dài.
Hoắc Chi: “Là người à.”

“Là người sẽ có nhược điểm, cho dù là quỷ thì cũng phải sợ một số thứ nào đó, tôi và Vu Phạm đã từng quen biết, nếu người này tới gây chuyện, tôi có năng lực khiến cô ta có đến mà không có về.”
Tần Nguyễn liếc nhìn tư liệu rồi hỏi: “Hoắc Kỳ có nói bạn gái của cậu ta sẽ tới khi nào không?”

Hoắc Chi: “Thất thiếu nói có lẽ là buổi tối.”
“Không gặp.”

Tần Nguyễn đút hai tay vào túi, nhẹ nhàng bước lên lầu.
Nhìn từng sự kiện đẫm máu được ghi lại, Tần Nguyễn thấy Vu Phạm không phải người lương thiện, cô ta thực sự là một kẻ hung tàn.

Hoắc Kỳ và Vu Phạm hẹn hò được bảy năm, nhưng không phát hiện con người thật của bạn gái, mắt của cậu ta thực sự cận nặng.
Vẻ mặt của Hoắc Chi nghiêm trọng: “Phu nhân có thể không biết, bí thuật mà Vu Phạm sử dụng sẽ bị cắn trả, những người được cô ta cứu cho dù sống sót thì cũng mất đi một nửa tuổi thọ.

“Nếu cô ta không cứu thì những người đó đã chết rồi.”
Đột nhiên, không biết nghĩ tới cái gì, hai mắt của Hoắc Chi sáng lên, cô ta nhìn thẳng vào hướng mà Tần Nguyễn rời đi.

Nếu ngày mai phu nhân có việc, vậy cô ta sẽ sắp xếp những người đó vào ngày kia là được.
Cảm giác 2được người khác tâng bốc cũng rất thú vị, nhưng Tần Nguyễn không thể chịu được việc trong vòng một ngày bị vài nhóm khách7 khen ngợi, kiểu khen ngợi này chẳng phải giống như nước ấm nấu ếch à.

Những người đó chỉ tôn kính thân phận vợ c7ủa chủ nhân nhà họ Hoắc mà thôi.
Hoắc Chi rất hài lòng với sự nhanh trí của mình, những ngón tay sửa đổi lịch trình công việc của ngày mai trên máy tính bảng.

Ngay sau khi đẩy lịch tiếp đón các danh gia vọng tộc của Ma Đô và thành phố Thâm lùi lại một ngày, trên màn hình đột nhiên hiện lên một email.
Cô biết ai sẽ sốt ruột gọi cho mình vào lúc này.

Giọng nói trong điện thoại vô cùng nghiêm trọng: “Cô Tần, tôi là Kha Chí Tân, Hà Niệm Chân là vợ hai của tôi và bây giờ cũng đã là vợ cũ, cô ta đã giết người, tất cả những rắc rối của nhà họ Kha đều do cô ta gây ra. Vào một tiếng trước, tôi đã thu thập tất cả chứng cứ Hà Niệm Chân giết người rồi đưa cô ta đến đồn cảnh sát, giết người phải đền mạng, cô ta sẽ phải chịu trách nhiệm vì những gì mình đã làm, nhà họ Kha đã làm đến mức như vậy, liệu những chuyện xấu có dừng lại không?”
Thế giới này thật là nhỏ, như vậy mà cũng có thể gặp nhau, duyên phận thật là kỳ diệu.

Nhưng Hoắc Kỳ nói bạn gái của mình rất ngoan ngoãn và ngây thơ, người đó thực sự là Vu Phạm sao?
Đối phương khẽ cúi người rồi rời đi.

Tần Nguyễn đi về phòng, cầm chiếc điện thoại đang đặt trên bàn lên, vẫn là số lạ gọi lúc trước.
Nhiệm vụ to lớn sắp bắt đầu, vậy mà lại bị Tần Nguyễn cắt ngang, Hoắc Chi sợ Tam gia sẽ trách mình làm việc không tốt.

Hoắc Chi đứng đó vẻ mặt đau khổ, bàn tay nắm chặt chiếc máy tính bảng, lúc thì cau mày, khi lại mím môi.
Nhìn tiêu đề trên email, Hoắc Chi mở ngay mà không hề nghĩ ngợi, sau khi thấy thông tin bên trong, đôi mắt xinh đẹp của cô ta hiện lên sự lạnh lẽo, Hoắc Chi vội vàng chạy lên lầu.

Hoắc Chi đứng ở cửa phòng ngủ, hô to với bên trong: “Phu nhân, có chuyện xảy ra rồi!”
Tần Nguyễn cầm máy tính bảng từ trong tay Hoắc Chi rồi xem thông tin của Vu Phạm.

Vu Phạm, đó chẳng phải là người cãi lại Vệ Tây Thi trong nhóm chat [Bắc Thái Đế Quân ở trên] hay sao.
Tần Nguyễn lấy chiếc điện thoại đang bị tắt tiếng ra, nhìn thấy hơn chục cuộc gọi lạ, mắt cô sáng lên, cô lắc lư chiếc điện thoại trước mặt Hoắc Chi rồi cười nói: “Ngày mai tôi có việc phải ra ngoài.”

Hoắc Chi biết điều này là thế nào, cô ta lộ vẻ khó xử, lên tiếng khuyên: “Phu nhân, người của bên Ma Đô và thành phố Thâm đều có địa vị không thấp, cô gặp một lần cũng tốt ạ.”
Nhưng Tần Nguyễn vẫn đang ở tuổi thanh niên, nhìn qua rất non nớt và không có tí2nh uy hiếp, liệu có mấy người là thật lòng.

Nếu Tần Nguyễn thực sự có đầu óc non nớt, bị những lời khen ngợi như 0vậy vây quanh lâu ngày, sớm muộn gì cũng đánh mất chính mình.
Cửa bị Tần Nguyễn mở ra từ bên trong, cô đã cởi bộ quần áo đặc biệt mặc để tiếp khách, và thay vào đó là một bộ quần áo ở nhà rộng rãi thoải mái.

Tần Nguyễn khẽ mỉm cười, cứ tưởng Hoắc Chi định tiếp tục khuyên mình: “Có chuyện gì xảy ra thế?”
Kha Chí Tân thấp giọng nói: “Đương nhiên là tôi muốn nghe sự thật.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.