Phó Ngọc Hành rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác.
Mặc dù em ba lúc này n2hìn vô cùng bình tĩnh, nhưng Phó Ngọc Hành có thể cảm giác được hơi lạnh vô tình tỏa ra từ cơ thể Vệ Lâm Thần, ngọn lửa tức giận 7tràn ngập trong không khí. Phó Ngọc Hành muốn gặp người cha có vẻ nghiêm khắc với ba anh em, thực chất lại tràn đầy tình phụ tử nhưng không biết phải diễn đạt như thế nào, ngoài ra còn có người anh cả trưởng thành điềm tĩnh và cậu em ba bướng bỉnh hoạt bát.
Thời gian trôi qua, mọi người đều thay đổi.
Người cha tóc đen mạnh khỏe năm xưa thì bây giờ tóc đã bạc, trên khóe mắt cũng xuất hiện rất nhiều nếp nhăn. Phó Ngọc Hành lộ vẻ bất đắc dĩ, dưới ánh mắt đỏ ngầu của Vệ Lâm Thần, anh ta kể cho em trai mì7nh sự thật của chuyện này: “Thánh nữ của tộc Pháp Sư có một đứa con trai sinh ra đã yếu ớt, nội tạng suy kiệt, nó cần thay nội tạ2ng và máu mới có thể sống sót. Do nó có nhóm máu đặc biệt nên không tìm thấy ứng cử viên thích hợp, năm đó khi chúng ta đi du lịc0h, lần kiểm tra sức khỏe của em đã bị bọn họ đã để mắt tới.”
Vệ Lâm Thần có thể đoán được mà không cần đi sâu vào chi tiết, đơn giản là các chỉ số kiểm tra cơ thể của anh ta phù hợp với điều kiện để cứu con của Thánh nữ tộc Pháp Sư.
Khóe môi Vệ Lâm Thần cong lên thành một nụ cười ác liệt, anh ta lạnh lùng hỏi: “Đứa bé đó còn sống không?” Đúng là ác giả ác báo, chết tốt lắm!
Đáng tiếc anh hai của anh ta lại phải trả giá bằng tính mạng, còn anh ta thì sống lay lắt trên đời.
Ánh mắt Vệ Lâm Thần tối sầm, anh ta đột nhiên hỏi: “Anh hai, anh có biết tình hình nhà họ Hoắc và tộc Pháp Sư bây giờ đang căng thẳng như nước với lửa không?” Phó Ngọc Hành mỉm cười hiền lành, dùng giọng nói mềm mại nhất khiến trái tim Vệ Lâm Thần không ngừng chùng xuống: “Anh biết, lần này Thánh nữ dẫn bọn anh đến thủ đô là để chơi tất tay mà.”
Nếu không có cơ hội lần này, có lẽ Phó Ngọc Hành không thể tiến vào thủ đô.
Ngay từ năm ngoái khi Phó Ngọc Hành ra ngoài hành động, anh ta biết nhà họ Phó đã cá vượt Long Môn, cả gia đình chuyển đến thủ đô. Vệ Lâm Thần muốn vuốt ve những đường máu đó nhưng Phó Ngọc Hành đã tránh đi.
Vệ Lâm Thần ngẩng đầu, trầm giọng hứa với anh hai: “Sẽ có cách, nhất định sẽ có cách!”
Vào lúc này, Vệ Lâm Thần nghĩ đến Tần Nguyễn. Đôi mắt sâu thẳm của Phó Ngọc Hành mất đi vẻ hiền lành, anh ta nặng nề nhìn Vệ Lâm Thần, đôi môi tái nhợt hơi hé mở: “Anh tên là quỷ 16.”
Vệ Lâm Thần túm lấy cổ áo đạo sĩ của Phó Ngọc Hành, tức giận nói: “Anh là Phó Ngọc Hành! Quỷ 16 cái chó má gì! Em hỏi anh một lần nữa, anh là cậu hai nhà họ Phó hay là tay sai của tộc Pháp Sư?”
“Tiểu Cẩn...” Giọng điệu của Phó Ngọc Hành tràn đầy bất đắc dĩ cùng với thở dài nặng nề.
Vệ Lâm Thần gần như khóc rống lên: “Anh hai, anh là cậu hai nhà họ Phó, đáng lẽ là con ông trời, là tộc Pháp Sư đã giết anh, tại sao anh còn phải làm việc cho bọn chúng?”
Phó Ngọc Hành nhìn chằm chằm vào đôi tay mảnh khảnh đẹp mắt của mình, đôi tay này đã dính vào vô số mạng người. Vệ Lâm Thần nhìn chằm chằm vô số đường màu đỏ kỳ quái trên tay Phó Lâm Thần, đôi mắt cay xè, run giọng hỏi: “Đây là cái gì?”
Phó Ngọc Hành nhìn vào đường chỉ màu máu trên cánh tay mình, anh ta nói với giọng điệu chế nhạo: “Bí thuật điều khiển con rối của tộc Pháp Sư, nó có thời hạn, hai ngày nữa anh phải về dùng thuốc.”
Nếu không uống thuốc, Phó Ngọc Hành chắc chắn sẽ chết! Nhưng điều quan trọng nhất là phải biết lập trường của anh hai trong trận đấu cờ giữa nhà họ Hoắc và tộc Pháp Sư.
Phó Ngọc Hành vẫn nói với giọng bình thản như cũ: “Anh về thăm mọi người một chút, cho dù sau này phải chết cũng không tiếc.”
Giọng điệu của Phó Ngọc Hành coi nhẹ sự sống chết, cứ như thể anh ta không phải con rối do tộc Pháp Sư luyện chế, mà là một tu sĩ ẩn thế siêu thoát phàm trần vậy. Vệ Lâm Thần đột nhiên ngẩng đầu: “Anh vẫn muốn quay về tộc Pháp Sư à?”
Vệ Lâm Thần nghe thấy ẩn ý trong câu nói của đối phương.
Phó Ngọc Hành giơ tay nhéo sống mũi, khuôn mặt tái nhợt lộ vẻ mệt mỏi: “Tiểu Cẩn, anh không thể làm chủ được.” Em ba trước mắt có dáng vẻ hiền lành, giống như một công tử hào hoa phong nhã, sự lo lắng ẩn sâu trong mắt khiến Phó Ngọc Hành biết sự vất vả của em ba trong những năm qua.
Nghe thấy lời nói cam chịu của anh trai, Vệ Lâm Thần giống như một đứa trẻ vô lý, tức giận nói: “Em mặc kệ, anh đã về thì không được quay lại nữa!”
Phó Ngọc Hành kéo ống tay áo đạo sĩ lên, để lộ những đường màu đỏ nhạt bao phủ cả cánh tay: “Nếu hai ngày nữa anh không quay về thì linh hồn sẽ tan biến, đây là sự kiềm chế của tộc Pháp Sư đối với anh.” Vệ Lâm Thần lập tức giống như một quả pháo được đốt cháy, anh ta phun ra những lời tục tĩu: “Chết tiệt! Nói thật đi, anh định làm tay sai cho tộc Pháp Sư? Hay là làm con trai thứ hai của nhà họ Phó?”
Nếu anh hai quay về tộc Pháp Sư, anh ấy sẽ đứng ở vị trí đối đầu với nhà họ Hoắc.
Một khi tộc Pháp Sư và nhà họ Hoắc đánh nhau, cho dù nhà họ Phó bây giờ là một trong sáu gia tộc lớn, bọn họ cũng không thể cứu được anh hai. Người anh cả vẫn trưởng thành và điềm tĩnh như hồi thiếu niên, lần này gặp mặt, Phó Ngọc Hành phát hiện anh mình có tâm cơ thâm trầm khó mà nhìn thấu, trên người anh trai có sự khôn khéo ẩn giấu giống cha năm xưa, cùng với mùi máu tương tự tràn ngập trên người.
Còn về phần đứa em ba ở trước mặt, trên người có mùi sách nồng nặc.
Phó Ngọc Hành biết em trai mình bây giờ là thầy giáo, đó là một nghề nghiệp mà anh ta không thể tưởng tượng nổi. Phó Ngọc Hành ngẩng đầu, cười khổ nhìn em trai: “Nhưng anh muốn sống, chỉ khi còn sống thì mới có thể gặp mọi người một lần nữa.”
Sau bao nhiêu năm, Phó Ngọc Hành không ngại để tay mình vấy máu, chỉ vì có một ngày được gặp lại người nhà.
Phó Ngọc Hành muốn gặp lại người ông đã cưng chiều mình vô điều kiện, nhưng ông cụ đã chết. Nếu ai đó có năng lực chống lại tộc Pháp Sư, người đó chỉ có thể là Tần Nguyễn!
Người nhà họ Phó đã vào nhà, nhưng đợi mãi không thấy Phó Ngọc Hành và Vệ Lâm Thần tiến vào, Phó Dận Như được cử ra ngoài xem chuyện gì đang xảy ra.
Nhìn thấy hai đứa em trai vẫn đang đứng trong sân, cậu cả nhà họ Phó đứng trên bậc thang, anh ta cất giọng nói trầm ấm từ tính và hiền lành: “Anh biết hai đứa rất thân nhau, nhưng đâu cần phải đứng đây ôn chuyện chứ, có gì vào nhà nói chuyện.”
Vệ Lâm Thần ngước nhìn Phó Dận Như, người đã oai vệ và trưởng thành hơn so với lúc anh ta bỏ nhà ra đi, Vệ Lâm Thần mím chặt môi, lộ vẻ do dự.
Sau một lúc im lặng, cuối cùng Vệ Lâm Thần quyết định làm theo trái tim mình.
Dưới ánh mắt hiền lành của Phó Dận Như, Vệ Lâm Thần kéo tay Phó Ngọc Hành đi đến trước chiếc xe của mình, mở cửa bên lái phụ rồi đẩy anh ta vào, sau đó quay lại ngồi vào ghế lái.