Mọi chuyện thật sự vượt khỏi tầm kiểm soát.
Làm gì có chuyện chết đi sống lại, Vệ Lâm Thần ở trong g2iới Huyền học nhiều năm, anh ta biết rất rõ, chỉ có luyện hóa người chết thành con rối thì mới có thể sống lay lắt trên thế gian. Nếu lúc đó nhà họ Phó biết kẻ ra tay với Phó Ngọc Hành là tộc Pháp Sư, thì cho dù nhà họ Phó không đặt chân vào giới Huyền học, bọn họ cũng nhất định dốc toàn lực dùng một số tiền lớn mời đại sư trong giới để gây thiệt hại nặng nề cho tộc Pháp Sư.
Bàn tay của Phó Ngọc Hành đang đặt trên đầu Vệ Lâm Thần hơi dừng lại, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào anh ta lộ ra một tia phức tạp.
Vệ Lâm Thần gỡ bàn tay đang đặt trên đầu mình xuống, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Phó Ngọc Hành rồi hỏi một lần nữa: “Tại sao tộc Pháp Sư lại bắt cóc chúng ta?” “Bọn họ muốn nội tạng và máu của em, bị bắt cóc tống tiền chỉ là ngụy trang, đó chính là lý do tại sao họ không giết em sau đó.”
Phó Ngọc Hành nói ra chân tướng của sự việc, thấy em trai ngồi bệt xuống đất, toàn thân run rẩy, từ sâu trong mắt anh ta hiện lên vẻ không đành lòng.
Phó Ngọc Hành cúi người kéo Vệ Lâm Thần từ dưới đất lên, đỡ lấy hai cánh tay của em trai rồi trầm giọng nói: “Chuyện đã qua, anh không nghĩ em lại trở thành người của giới Huyền học, nếu em là người bình thường, anh tuyệt đối sẽ không nói cho em biết sự thật, có một số việc cứ để trong lòng là được.” Tuy nhiên, sau khi biết sự thật của chuyện này, Vệ Lâm Thần không thể thở nổi.
Hóa ra tất cả là do anh ta!
Vệ Lâm Thần run rẩy lấy trong túi ra một điếu thuốc, anh ta muốn bình tĩnh lại, nhưng tay run đến mức không thể cầm được bao thuốc. Một âm thanh sắc nét vang lên.
Trước mặt Vệ Lâm Thần hiện lên một ngọn lửa.
Vệ Lâm Thần định thần lại, hít một hơi thật sâu điếu thuốc đã được châm lửa, anh ta giơ tay định cầm điếu thuốc nhưng tay vẫn còn run, giống như bị bệnh Parkinson vậy. Trong mắt Vệ Lâm Thần hiện lên hai ngọn lửa, thanh âm lạnh lùng nói: “Em muốn biết! Anh hai, anh có biết em đã đau khổ thế nào trong suốt những năm qua không? Anh có biết bọn họ đã bắt em đeo gông xiềng trên lưng hơn mười năm, đã nhiều năm trôi qua, nhưng bây giờ đêm nào em vẫn còn nằm mơ! Ngày nào em cũng mơ thấy anh bị đám người đó sát hại dã man, xác… Mảnh xác chết bị ném xuống mương như rác rưởi, là em hèn nhát, là em vô dụng, nhưng bây giờ em muốn tự tay báo thù!”
Biết được tộc Pháp Sư là kẻ đứng phía sau, lòng căm thù của Vệ Lâm Thần giống như một ngọn lửa đang bùng cháy.
Phó Ngọc Hành không bị ảnh hưởng bởi sự tức giận của Vệ Lâm Thần, đã nhiều năm trôi qua, sự thù hận trong lòng anh ta đã bị đè nén trong một góc tối, Phó Ngọc Hành đã luyện được khả năng giữ bình tĩnh. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ đau lòng muốn khóc của em ba, Phó Ngọc Hành vỗ vai Vệ Lâm Thần, khẽ thở dài rồi chậm rãi nói: “Tiểu Cẩn, em còn nhớ lần chúng ta đi du lịch vào mùa hè, em đã bị ốm nặng không?”
Chủ đề thay đổi quá nhanh, Vệ Lâm Thần ngơ ngác hỏi: “Khi nào?”
Đôi môi nhợt nhạt của Phó Ngọc Hành hơi nhếch lên: “Ba tháng trước khi bị bắt cóc.” Chẳng trách năm đó cảnh sát không tìm được bất kỳ dấu vết nào của đám côn đồ đó, bọn chúng dường như đã biến mất trên cõi đời này vậy.
Vệ Lâm Thần híp đôi mắt đen sâu không thấy đáy, nghiến răng hỏi Phó Ngọc Hành: “Vậy tại sao năm đó tộc Pháp Sư lại bắt cóc chúng ta? Với ảnh hưởng của nhà họ Phó ở phía nam, một khi bọn chúng bại lộ thân phận, với tình yêu mà cha và ông nội khi còn sống dành cho anh, tộc Pháp Sư nhất định sẽ phải đón nhận cơn thịnh nộ của nhà họ Phó.”
Hơn mười năm trước, khi hai người con trai của nhà họ Phó bị bắt cóc, ông cụ Phó vẫn còn sống. Trực giác của Vệ Lâm Thần nói với anh ta rằng anh hai biết lý do của chuyện này.
Phó Ngọc Hành cụp mắt xuống, yên lặng nhìn bàn tay hai người đang nắm lấy nhau, khóe môi hơi cong lên: “Tiểu Cẩn, chuyện đã qua rồi, truy cứu cũng không có ích lợi gì.”
Trên mặt Vệ Lâm Thần hiện lên một nụ cười còn khó coi hơn khóc, anh ta hất tay Phó Ngọc Hành ra, đưa tay kéo cổ áo Phó Ngọc hành đến tận trước mặt. Khi nghe tin về cái chết của đứa cháu mình nhìn từ nhỏ đến lớn, cơ thể ông cụ không thể chịu đựng được và ông cụ đã chết vì bệnh tật vào hai năm sau đó.
Năm xưa, trong ba người con trai của nhà họ Phó, người con trai cả trưởng thành, người con trai thứ hai hiền lành và người con trai thứ ba thì hơi bướng bỉnh.
Trong số đó, người được cưng chiều nhất là Phó Ngọc Hành, người con trai thứ hai của nhà họ Phó, từ nhỏ đã có tính tình hiền lành, giống như một miếng ngọc dịu dàng ấm áp. Bàn tay nắm chặt cổ áo Phó Ngọc Hành của Vệ Lâm Thần không khỏi mất đi sức lực.
Đôi mắt Vệ Lâm Thần mở to, khuôn mặt lộ rõ sự hoảng loạn và sợ hãi khi sắp sửa làm rõ sự thật của vấn đề.
Vệ Lâm Thần nhẹ giọng thì thào: “Là… là do em sao?” “Tại sao, tại sao lại như vậy?”
Giọng nói của Vệ Lâm Thần run lên, anh ta không thể che giấu cảm giác áy náy và tự trách, ngoài ra còn có sự tức giận đối với tộc Pháp Sư.
Vệ Lâm Thần cứ tưởng rằng sự trở về của anh hai, cho dù là người chết sống lại thì vẫn có thể tháo bỏ gông xiềng nặng nề đè nén trong lòng anh ta nhiều năm qua. Không khó để nhận ra sự che chở mà Phó Ngọc Hành dành cho em trai mình trong lời nói.
Vệ Lâm Thần cắn điếu thuốc trong miệng, đầu óc rối bời, lửa giận tràn ngập trong lồng ngực khiến anh ta giống cái xác không hồn, hoàn toàn không nghe thấy lời nói đùa của anh hai.
Thấy dáng vẻ của em trai, Phó Ngọc Hành khẽ thở dài, từ trong túi lấy ra cái bật lửa. Vệ Lâm Thần cau mày: “Lần đó có liên quan đến chuyện này à?”
Nếu không có quan hệ, anh hai sẽ không đột nhiên nhắc tới chuyện ấy.
Phó Ngọc Hành gật đầu: “Đúng vậy, năm đó em đã kiểm tra toàn diện ở bệnh viện, không chỉ xét nghiệm máu mà còn kiểm tra toàn bộ các cơ quan trong cơ thể, đây chính là nơi phát sinh vấn đề.” Phó Ngọc Hành nắm chặt tay Vệ Lâm Thần, ấm áp an ủi: “Tiểu Cẩn, chuyện đã qua nhiều năm rồi, em không cần tự trách đâu, chỉ cần nhớ rằng em là em trai của anh là được rồi.”
Phó Ngọc Hành không hối hận về việc đã đứng ra khi chưa biết chuyện ẩn giấu bên trong.
Mặc dù đã chết nhiều năm, nhưng trong lòng anh ta chưa bao giờ hối hận.
Bị luyện chế thành con rối, Phó Ngọc Hành vẫn có khí chất phi thường, như thể anh ta vẫn là cậu thiếu niên có hơi thở trí thức và kiềm chế nhiều năm trước.