Cô phát hiện đứa trẻ trong bụng mình v1ẫn bình thường, cơ thể của cô cũng hoàn toàn không có vấn đề gì cả và cô không hề tìm thấy khí huyết sát. Chiêu Đệ hận tất cả bọn họ, bao nhiêu năm qua, chính mối căm hận này đã chống đỡ cho cô ta.
Bây giờ Tần Nguyễn hỏi cô ta có muốn báo thù hay không, hai mắt Chiêu Đệ ngay lập tức nổi lên màu máu. Minh Vương ỷ vào việc Tần Nguyễn không thấy rõ gương mặt thật của mình nên mắt cứ trợn trắng, miệng lại trịnh trọng nói: “Đứa trẻ trong bụng cô không có vấn đề gì, nó rất khỏe, nhưng cô thì lại không được ổn lắm. Vì để tránh việc sau này đứa trẻ hấp thu được quá ít dinh dưỡng từ cơ thể cô, tốt nhất là cô nên bồi bổ nhiều hơn, có món đại bổ nào thì cứ ăn hết đi, cả mấy thứ hiếm như tinh huyết gì đó cũng uống luôn.”
Tần Nguyễn nhẹ nhàng vuốt ve bụng, nhưng vẻ lo lắng ở trên gương mặt cũng không biến mất, cô vẫn thấy không yên lòng, hỏi: “Đứa trẻ thật sự không có vấn đề gì?” Cô ta muốn giết bọn họ!
Muốn nhìn thấy bọn họ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, muốn rút gân, lột da, ăn thịt và bẻ gãy từng khúc xương trên cơ thể họ. Dựa theo phong cách làm việc của cô, thì tất nhiên là có báo thù có báo thù, có oán báo oán rồi.
Chiêu Đệ đã lưu lạc ở bên ngoài hơn mười năm, từ lâu đã quên mất quê hương ban đầu và hai người chồng cũ của mình. Người chồng thứ hai đã già, tuy không đánh đập cô ta nhưng cuộc sống của cô ta vẫn không được dễ chịu.
Vì không sinh được con, đối phương lại bán cô ta đi, triệt để đẩy cô ta xuống vực sâu. Tần Nguyễn nhìn cô ta vui vẻ như thế thì đột nhiên chuyển đề tài: “Vậy cô còn muốn báo thù cha mẹ ruột đã bán mình đi và cả hai gã chồng cũ của cô nữa không?”
Theo quan điểm của Tần Nguyễn, mỗi người trong số bọn họ đều là thủ phạm chính gây ra tình cảnh khốn khổ hiện tại của Chiêu Đệ. Minh Vương biết cô có thai, hắn ta nói qua loa: “Ờ, chúc mừng nhé!”
Tần Nguyễn cũng không để ý tới thái độ thờ ơ của hắn ta, cô tiếp tục nói: “Có người muốn hại đứa trẻ trong bụng tôi, tộc Pháp Sư dùng khí huyết sát làm tổn thương đứa bé, tôi không biết nó có ảnh hưởng gì đến bé hay không, ông giúp tôi xem một chút.” Theo quan điểm của cô, bất cứ ai phụ bạc cô đều phải trả giá đắt.
Khi biết những kẻ đã làm tổn thương mình không phải gánh chịu bất kỳ hậu quả xấu nào, thì cô sẽ đích thân trả lại những người đã làm tổn thương mình gấp mười lần. Chiêu Đệ vội xua tay với Tần Nguy2ễn, cô ta nói bằng giọng gấp gáp và hoảng sợ giải thích: “Không phải, tôi bây giờ đã đến nước trở thành cô hồn dã quỷ như thế này rồi, cũng không c7òn cơ hội được đầu thai nữa. Cho dù được thoát tội thì có ích gì, hồn phách của tôi cũng sắp tan biến rồi, trẻ con là những sinh mệnh mà tôi không 7muốn tổn thương nhất, xin cô hãy tin tưởng tôi, tôi thật sự không làm hại đến bé!”
Tần Nguyễn cũng không đáp lời, thấy trên gương mặt trắng2 bệch của Chiêu Đệ hiện ra vẻ bi thương và hoảng sợ, cô không tiếp tục đề tài này nữa, mà nói: “Môn phái Âm Dương năm xưa làm nhục cô đã bị tôi tiê0u diệt sạch rồi.” “Thật chứ?!” Bên trong đôi mắt đen nhánh của Chiêu Đệ lóe lên ánh sáng kinh người, cô ta sùng bái nhìn Tần Nguyễn.
Tần Nguyễn liếc cô ta một cái, lạnh giọng nói: “Một môn phái làm nhiều việc ác như thế, giữ lại cũng gây họa cho thế gian, bị diệt môn mới là kết cục cuối cùng của bọn chúng.” Nốt ruồi đỏ trên chóp mũi của hắn ta khẽ run lên, cơ thể hắn ta bay tới trước mặt Tần Nguyễn, tỏ ra cam chịu nói: “Bà cô của tôi ơi, cô lại gọi tôi tới làm gì?”
Tần Nguyễn đi thẳng vào vấn đề: “Tôi mang thai rồi.” Hoắc Vân Tiêu biết cô sợ cái gì, bèn mỉm cười: “Được, anh ra ngoài chờ em.”
Anh cúi đầu hôn nhẹ lên môi Tần Nguyễn, sau đó xoa đầu cô rồi mỉm cười rời đi. Tần Nguyễn cau mày, nói: “Bọn họ là thủ phạm đã khiến cô chết thảm, chẳng lẽ cô không muốn báo thù sao?”
Chỉ cần Chiêu Đệ gật đầu, cô sẽ lập tức thả cô ta đi, để cô ta trở về báo thù. Cô kéo tay của Minh Vương định chạm vào bụng mình.
Minh Thiên Hành đang trong tư thế lười nhác nhất thời giật mình một cái, hoàn toàn tỉnh táo lại. Chiêu Đệ mím đôi môi tái nhợt, hai ngón tay không ngừng xoắn xuýt vào nhau, cô ta khẽ lắc đầu với Tần Nguyễn: “Thôi không cần đâu.”
Đối với những người đó, ngoại trừ lúc ban đầu cô ta còn thấy không cam lòng và căm hận, nhưng rồi suy nghĩ kỹ một chút thì lại cảm thấy nhẹ nhõm. Thấy gương mặt Chiêu Đệ tỏ ra thoải mái, Tần Nguyễn lạnh lùng nói: “Tùy cô!”
Người đáng thương tất có chỗ đáng hận. Bị cha mẹ máu lạnh thờ ơ, không để ý đến sự sống chết của cô ta, còn bán cô ta đi như một món hàng, chỉ để em trai có tiền cưới vợ sinh con.
Gã đồ tể bán thịt lợn đánh đập cô ta ngày này qua ngày khác, khiến cô ta mất đi đứa con đầu lòng và bởi vì không thể sinh con nên cô ta lại bị bán đi. Giống như hai mẹ con Hàn Nhàn và Hàn Khả Tâm trước kia vậy, cô đứng nhìn bọn chúng tự gánh chịu hậu quả của chính mình và từng bước một bước xuống vực sâu.
Tần Nguyễn không hiểu được suy nghĩ của Chiêu Đệ, cũng không thể tán đồng phong cách xử sự của cô ta, chuyện này khiến cô nhớ lại mình ở kiếp trước đã ngu xuẩn đến mức nào, bởi vì phải cân nhắc và kiêng kị quá nhiều thứ mà để bản thân rơi vào vực sâu. Làn sương mù màu đen tuôn ra từ trên người Chiêu Đệ cũng dần dần đổi màu, phần rìa của màn sương từ từ chuyển sang màu máu.
Nhưng, không biết cô ta nghĩ tới cái gì mà sương mù sắp chuyển thành huyết sát bỗng rút lui và quay trở về sát khí màu đen nồng đậm. Nhưng ngửi được mùi trầm hương quen thuộc quanh quẩn nơi chóp mũi, động tác trên tay Tần Nguyễn dừng lại.
Cô quay đầu nhìn về phía Tam gia đứng ở bên cạnh, nhẹ nhàng nói: “Anh đi ra ngoài chờ em trước đi, em tiễn cô gái ngu xuẩn này xong rồi sẽ đi ra ngay, chúng ta cùng trở về nghỉ ngơi, nhân tiện bàn bạc chuyện ngày mai tính sổ với tộc Pháp Sư.” Phải biết rằng, ở dưới Luyện Ngục gần trăm năm, đối phương chưa từng nương tay với cô, vì để rèn luyện thần thể nên không phải hắn ta chưa từng chạm vào cơ thể của cô.
Bây giờ lại bày ra tư thế như tránh rắn rết thế này thật là quá kỳ lạ và đáng ngờ. Nhỡ mà để Đế Quân biết hắn ta đụng chạm vào Tần Nguyễn thì cho dù là vô tình hay cố ý, hay chỉ là tiếp xúc bình thường thì với sự ghen tuông của bông hoa vạn năm không nở, một khi nở hoa là muốn chết người kia, chắc chắn sẽ trả thù hắn ta.
Vả lại, tộc Pháp Sư ra tay với Tần Nguyễn? Không phải Đế Quân đang ở bên cạnh Tần Nguyễn à, nếu như có chuyện gì thì bình giấm chua già khú đế kia đã ra tay từ lâu rồi.
Nhưng Tần Nguyễn lại không biết chuyện này, hiện giờ cô đang rất lo lắng đứa trẻ xảy ra vấn đề. Nhưng dù sao Kiều Hi cũng đã xin tha cho Chiêu Đệ, mà đối phương cũng phù hợp với điều kiện được đầu thai một lần nữa, cho nên Tần Nguyễn không ngại cho cô ta một cơ hội.
Hai tay cô bấm pháp quyết, bắt đầu triệu hồi Âm sai Địa Phủ. Hắn ta nhanh chóng hất tay Tần Nguyễn ra, rồi dịch chuyển tức thời đến chỗ tường, kéo giãn khoảng cách với Tần Nguyễn, hành động của hắn ta cực kỳ nhanh chóng giống như Tần Nguyễn là vi khuẩn đụng vào là sẽ chết vậy.
Mặt mũi Minh Vương tràn đầy sợ hãi nhìn chằm chằm Tần Nguyễn, hắn ta run giọng nói: “Bà cô ơi, chúng ta quân tử động khẩu không động thủ nhé, cô đừng có mà hại tôi!” Người cô triệu hồi lại là Minh Vương.
Minh Thiên Hành lại bị Đế Quân Lệnh triệu hồi lên, sắc mặt hắn ta đen sì, lúc nhìn thấy Tần Nguyễn thì càng đau đầu hơn. Tần Nguyễn đưa mắt nhìn theo bóng dáng cao gầy của anh, cô thay đổi thủ pháp niệm pháp quyết, không còn triệu hồi Âm sai nữa.
Cô nhắm mắt lại, quanh người tản ra thứ ánh sáng vàng thần thánh, cô lẩm bẩm: “Phụng pháp lệnh của quỷ tổ Bắc Thái Đế Quân, chúng thần linh Địa Ngục đều nghe lệnh ta, giết quỷ diệt thần, nhân danh Đại Đế Bắc Âm Phong Đô! Minh Vương đang ở đâu? Hãy mau chóng trở về!” Chiêu Đệ rũ mắt xuống, cô ta nói bằng giọng rất nhẹ: “Cha mẹ đã sinh ra tôi, bọn họ bán tôi đi thì coi như là tôi báo đáp công ơn nuôi dưỡng của họ. Còn tay đồ tể kia mua tôi về như một món hàng, lẽ ra tôi không nên trông đợi gì ở hắn, một kẻ bức tử người vợ thứ nhất như hắn, sớm muộn gì cũng sẽ gặp phải báo ứng. Về phần người chồng thứ hai của tôi, ông ta chẳng qua chỉ là một người nông dân miền núi mù chữ, hành động của những kẻ ngu dốt cũng là vô tri và tôi không có cách nào thay đổi được hành vi dã man của những người được nuôi dưỡng bởi những tập tục cổ hủ ấy. Ở quê của chúng tôi, con gái bị bán đi là chuyện thường xuyên xảy ra, tôi không thể trách bất cứ kẻ nào, muốn trách thì chỉ trách mình xui xẻo, không đầu thai vào gia đình tốt.”
Khóe môi Tần Nguyễn giật giật, cô không thể nào hiểu được suy nghĩ của Chiêu Đệ. Từ ký ức mà cô lấy được ở trong đầu Chiêu Đệ, thì kế hoạch của tộc Pháp Sư nhằm vào đứa trẻ trong bụng cô, có thể nói là nắm chắc phần thắng trong tay.
Mà chính Huyền Thanh cũng từng vô cùng phách lối mà tuyên bố, tộc Pháp Sư sắp có thêm một vũ khí có lực sát thương cực mạnh. Gã bảo, một khi đứa trẻ ở trong bụng cô được luyện chế thành quỷ nhỏ, thì nó sẽ quét ngang giới Huyền học. Cả đời cô ta sẽ không bao giờ có thể quên được những cơn ác mộng và sự sỉ nhục mà năm đó cô ta đã phải trải qua trong môn phái Âm Dương.
Bây giờ biết những kẻ kia đều đã chết, cả linh hồn của cô ta đều trở nên nhẹ nhàng, sát khí màu đen trên người cũng giảm đi một chút, mối hận thù của cô ta đối với môn phái Âm Dương cũng tiêu tán theo. Minh Vương còn định nói qua loa với Tần Nguyễn vài câu, thì bỗng nhiên hắn ta cảm nhận được một luồng hơi thở tử vong nồng đậm ập vào mặt mình.
Thứ khí thế mạnh mẽ tự nhiên kia chẳng phải là của vị Đế Quân bễ nghễ thiên hạ, không ai sánh nổi đấy à.