Gả Cho Nhiếp Chính Vương

Chương 40: Bồ Câu Đưa Thư





Hạ Uyên vốn định gọi người mang mấy con bồ câu đưa thư kia tới để anh nhìn thử, có điều nhớ đến đây là chỗ ở của Đào Tân Tri, làm chuyện gì cũng không tiện, cuối cùng quyết định ra ngoài thành một chuyến, hơn nữa Tiết Vân Chu rất tò mò với bồ câu đưa thư nên đưa cậu đi cùng.

Đại quân vẫn đóng quân ở chân núi ngoài thành như trước, từ xa nhìn lại có chút tráng lệ.

Vài vị tướng lãnh trong doanh nghe nói Hạ Uyên và Tiết Vân Chu tới vội vàng ra khỏi trướng nghênh đón, vốn cho rằng bọn họ sẽ cưỡi ngựa đến, không ngờ lại nhìn thấy một chiếc xe ngựa.

Hạ Uyên xuống xe trước, sau đó vươn tay muốn dìu Tiết Vân Chu.

Tiết Vân Chu nhìn bộ dáng cẩn thận của anh đột nhiên cảm thấy hơi đau răng, theo bản năng rút tay mình về, nhếch miệng nói: "Anh hai, anh cũng quá căng thẳng rồi đi..."
Hạ Uyên nhìn cậu trầm mặc một lát, nói: "Anh sợ em ngã."
Tiết Vân Chu: "..."
Hạ Uyên thấy cậu nửa ngày bất động, không khỏi nâng mi: "Sao không xuống?"
"...Ừm." Tiết Vân Chu ngoan ngoãn rướn người để anh dìu xuống, sau đó lặng lẽ liếc anh một cái, buồn bực nói: "Không phải anh coi em là phụ nữ đấy chứ? Tuy rằng đúng là em mang thai thật, nhưng mà..."
"Không có, em đừng nghĩ nhiều." Hạ Uyên kéo cậu đi vào doanh trướng: "Nếu là thân thể của em ở hiện đại thì anh sẽ không lo lắng như vậy, nhưng cơ thể hiện giờ của em ít rèn luyện, hình như còn bị rối loạn tăng động*, anh sợ em lại ngã giống như lần trước."
* Từ gốc là từ này 多动症 (duō dòng zhēng): mình tra google thì thấy kết quả để là chứng rối loạn tăng động – thiếu lực chú ý (ADHD), mình cũng không hiểu lắm, ai biết thì cmt để mình sửa ạ.

Tiết Vân Chu càng nghe càng sầu, nói thầm: "Anh mới rối loạn tăng động, cả nhà anh rối loạn tăng động."

Hạ Uyên nghe xong dở khóc dở cười: "Cả nhà bao gồm cả em đấy." Nói xong lại xoa lòng bàn tay Tiết Vân Chu, nhìn cậu một chút nghiêm túc nói: "Thật sự không coi em là phụ nữ, em không cần rối rắm chuyện mang thai.

Cơ thể tất cả đàn ông ở thế giới này đều có cấu tạo như vậy, em không phải ngoại lệ.

Anh lo cho em là bản năng, vì em hiện đang ở thời kì đặc biệt, cái này không liên quan gì đến giới tính của em."
Tiết Vân Chu mím môi, mơ hồ cảm thấy được đúng là mình quá mẫn cảm với việc này.

Thật ra cậu rất chờ mong đứa con mang gen của hai người, nhưng ở thế giới trước là một thanh niên bình thường sinh sống hai mươi năm, quan niệm không phải một sớm một chiều là thay đổi được.

Tiết Vân Chu nhịn không được tưởng tượng một chút, nếu người mang thai là anh hai, hẳn là ảnh sẽ rối rắm hơn cậu nhiều, mà cậu nhìn anh hai mang thai hẳn cũng sẽ lo lắng hơn anh ấy hiện giờ.

"Phụt..." Vẻ mặt Tiết Vân Chu vẫn buồn bực nãy giờ đột nhiên vui vẻ.

Hạ Uyên chẳng hiểu gì cả: "Em cười cái gì?"
Tiết Vân Chu hắng giọng nghiêm nghị nói: "Không có gì, em chỉ cười vu vơ thôi." Nói xong liếc bụng Hạ Uyên một cái rồi lại cười run vai.

Hạ Uyên: "..."
Hai người rất nhanh đi đến cửa doanh trướng, vài vị tướng lãnh vừa nhìn thấy thái độ thận trọng của Hạ Uyên dìu Tiết Vân Chu xuống xe ngựa liền khiếp sợ, một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn, mãi đến khi Hạ Uyên đảo mắt qua mới giật mình ôm quyền hành lễ.

Hạ Uyên hỏi: "Nghiêm Quan Ngọc thế nào rồi?"
Điền tướng quân lắc đầu lấy làm lạ: "Ăn no ngủ kĩ, bị chúng ta giam mà lại sống sung sướng như thần tiên."
Hạ Uyên cũng không quan tâm hắn sống thế nào, biết người không chạy liền gật đầu hỏi: "Bồ câu đưa thư đâu?"
"Ở trên cây phía sau ạ." Điền tướng quân nói xong dẫn bọn họ vòng qua doanh trướng đến một gốc cây có người canh giữ ở sườn núi, chỉ vào nhánh cây có treo một cái lồng chim, nói: "Tổng cộng có năm con, đều ở trong này."
Bên cạnh có tiểu binh lấy lồng sắt xuống, Hạ Uyên và Tiết Vân Chu mỗi người nhận lấy một con.

"Năm con cũng không phải là nhiều." Tiết Vân Chu xoay lồng sắt cẩn thận quan sát, phát hiện bồ câu này được nuôi cực kỳ tốt, hai tròng mắt màu đỏ có hồn đang nghiêng đầu dõi theo cậu.

Tiết Vân Chu nhịn không được tán thưởng một tiếng: "Chim này do Nghiêm Quan Ngọc nuôi?"
Cổ đại tin tức không linh thông, trừ việc gõ chuông, đốt lửa dùng khói làm tín hiệu, cưỡi ngựa truyền tin ra thì chủ yếu dùng bồ câu để đưa tin.

Có điều dù dùng chủ yếu nhưng nó cũng chỉ mang tính tương đối, bởi vì nuôi bồ câu đưa thư không dễ, nó còn không thể bằng được điện thoại, internet hay thậm chí là gửi qua bưu điện ở hiện đại.

Nói cách khác, bồ câu đưa thư là vật đặc quyền của tầng lớp giàu có, dân chúng bình thường chẳng mấy ai dùng chứ đừng nói đến đám thổ phỉ vô tổ chức vô kỷ luật này.

Nhưng Nghiêm Quan Ngọc là đầu lĩnh thổ phỉ mà lại có được năm con bồ câu đưa thư, điều này thật sự không hợp với lẽ thường.


Điền tướng quân lại nói: "Không phải là hắn nuôi, trên núi của hắn có một nam tử tên là Tề Viễn, nhà người này mấy đời đều lấy nghề nuôi chim bồ câu để sống, phụ thân hắn từng làm việc ở Tấn Vương phủ, sau đó vì liếc mắt một cái với Tấn Vương phi mà bị móc mắt rồi ném ra khỏi phủ, không bao lâu thì chết.

Tề Viễn đi lang thang qua nhiều nơi, đến khi gặp được Nghiêm Quan Ngọc mới vào rừng làm cướp, ở trên núi tiếp tục nuôi chim bồ câu."
Nghe được hai chữ Tấn Vương, Tiết Vân Chu theo bản năng ngạc nhiên há miệng, tuy biết phiên vương không chỉ có một nhưng đột nhiên cậu nghe được tên của hoàng tộc khác ngoại trừ Hạ Uyên vẫn kinh ngạc không thôi.

Ý thức được giờ không phải lúc hỏi vấn đề này, Tiết Vân Chu vội vàng ngậm miệng lại nhưng vẫn nhìn sang Hạ Uyên, đáy mắt có chút căm giận bất bình.

Nhìn vị Tấn Vương này đi, thê tử bị nhìn một cái đã móc mắt người ta ra rồi, ai dám nói Nhiếp chính vương tàn bạo bất nhân? Hắn làm sao độc ác bằng Tấn Vương kia được!!
Có điều hiện tại trên danh nghĩa Hạ Uyên đã không còn là Nhiếp chính vương nữa mà khôi phục phong hào lúc ban đầu: Yến Vương.

Hạ Uyên đặt lồng bồ câu xuống, hỏi: "Chuyện của Nghiêm Quan Ngọc rốt cuộc là thế nào?"
Điền tướng quân trả lời: "Nghiêm Quan Ngọc rất cứng đầu, hỏi gì cũng không nói.

Nhưng mà dân chúng lại muôn miệng một lời, nói gia thế hắn trong sạch, vốn xuất thân dòng dõi thư hương, đáng tiếc bị kẻ gian hãm hại làm gia đạo sa sút, hiện giờ trong nhà còn một mình hắn, xem như là không còn chút vướng bận nào, hai năm trước chiếm ngọn núi này bắt đầu cướp của người giàu chia cho người nghèo."
Hạ Uyên gật đầu: "Đi điều tra thêm một chút, xem nhóm người kia của hắn nói có giống vậy không."
"Dạ!"
Tiết Vân Chu nghĩ nghĩ, nghi hoặc nói: "Nghiêm Quan Ngọc có bồ câu đưa thư rồi, vậy hẳn là tin tức rất linh thông mới phải, sao lúc đầu cướp bóc ngay cả anh mang theo bao nhiêu binh mã cũng không biết?"
Điền tướng quân nói: "Bồ câu đưa thư này vừa mới lớn, còn chưa dùng được."
"Ồ." Tiết Vân Chu hiểu rõ gật đầu.

Hạ Uyên nhìn Tiết Vân Chu, tuy rằng nhìn mặt cậu không thấy chút mệt mỏi nào nhưng nhớ tới cậu dù sao cũng đang mang thai, vì vậy kéo người vào trong doanh trướng nghỉ ngơi.

Vào bên trong Tiết Vân Chu mới nói: "Nếu những gì dân chúng nói là thật thì Nghiêm Quan Ngọc chỉ là một tên thổ phỉ bình thường, chúng ta không có gì phải băn khoăn nữa."
Hạ Uyên gật đầu: "Cho dù không phải là thổ phỉ bình thường thì cũng không đáng giá để băn khoăn.

Với thân phận địa vị hiện giờ của chúng ta gần như nơi nơi đều là kẻ thù, cũng không thiếu một người như hắn.

Huống chi hắn không nhất định sẽ đối địch với chúng ta, chúng ta chỉ cần làm việc cẩn thận một chút là được."
"Hầy rắc rối chẳng bao giờ đến một mình!" Tiết Vân Chu thở dài một tiếng, nghĩ nghĩ lại đè thấp tiếng nói, hỏi: "Có phải thanh danh của Tấn Vương cũng không tốt không?"
Hạ Uyên lắc đầu: "Chỉ biết hắn là kẻ tham ăn lười làm, ham hưởng lạc.

Lúc ấy anh vừa mới xuyên tới, sợ bại lộ thân phận nên không hỏi thăm nhiều, không rõ hắn là người ra sao."
"Ừm..." Tiết Vân Chu gật đầu, có chút đăm chiêu nói: "Hắn có thể vì một việc lông gà vỏ tỏi như vậy mà móc mắt người khác cũng không phải người tốt lành gì.

Cùng là Vương gia như nhau nhưng hắn ở đất phong tiêu diêu tự tại, còn anh lại mang tiếng xấu, trong chuyện này chỉ sợ có người đổ thêm dầu vào lửa."
"Có thể." Hạ Uyên sờ đầu của cậu: "Đừng nghĩ nhiều nữa, đối diện với sức mạnh đích thực thì những thứ khác chỉ là hổ giấy."

Tiết Vân Chu nhớ đến đời trước anh từng nói lời này, hơn nữa một anh hai luôn tự tin ung dung như vậy mới là người cậu thích.

Hiện giờ lại nghe Hạ Uyên nói như vậy nhịn không được nhào tới hôn một cái lên môi của anh: "Xã hội hiện đại, thực lực tuyệt đối nằm ở trí não; còn trong xã hội phong kiến, thực lực tuyệt đối chính là nắm đấm, em đột nhiên gấp gáp muốn theo anh đến đất phong nhìn thử quá."
"Không vội, hiện giờ em mới mang thai một tháng, đợi qua hai tháng nữa thì đi." Hạ Uyên nghĩ nghĩ, lại nói: "Cũng đừng ôm hy vọng quá lớn, dù sao Nhiếp chính vương cũng chẳng phải là người đủ tư cách chấp chính, hắn tuy nắm giữ quân quyền không nhỏ nhưng chính sự lại chẳng hiểu gì cả, chỉ sợ Thanh Châu cũng không lạc quan lắm."
Tiết Vân Chu liên tục gật đầu, lại hỏi: "Vậy Nghiêm Quan Ngọc xử lí thế nào?"
"Có thể nuôi được mấy chục hộ dân chúng nghèo khổ ít nhất cũng chứng minh bản tính hắn không xấu.

Với tình thế hiện giờ làm thổ phỉ cũng không phải việc lớn gì, chỉ cần thân phận và mục đích vào rừng làm cướp của hắn không có vấn đề thì chúng ta có thể thả người ra.

Trước khi điều tra rõ ràng thì vẫn nên giam lại đã.

Có điều bồ câu đưa thư này...!trả lại cho hắn có chút đáng tiếc."
Tiết Vân Chu trừng mắt, kinh ngạc nhìn Hạ Uyên: "Anh hai, em nghĩ loại việc này hẳn là em nhắc tới trước mới phải, anh trai vừa chính trực vừa có nguyên tắc của em đâu rồi?"
Hạ Uyên cạn lời.

Tiết Vân Chu khoa trương cười quái dị: "Muốn nuôi bồ câu đưa thư đạt tiêu chuẩn không dễ dàng, hay là mang luôn cả cái tên Tề Viễn về đây đi? Tấn Vương phủ tàn bạo nhưng Yến Vương phủ chúng ta tuyệt đối sẽ nhân từ, nếu hắn muốn nhìn Vương phi hai cái em cũng cho hắn nhìn đủ, cam đoan sẽ không ngược đãi."
Hạ Uyên đen mặt nhìn cậu: "..."
Hai người cứ quyết định như vậy, chiếm thủ hạ đắc lực của Nghiêm Quan Ngọc và năm con bồ câu đưa thư về làm của riêng, đồng thời nhanh chóng truyền tin xuống.

Có điều đường đường Vương gia lại đoạt đồ của người khác nghe có chút hạ thấp thân phận, tốt xấu cũng phải lấy cái cớ hợp lý: Nghiêm Quan Ngọc đụng phải Vương phi, tịch thu bồ câu đưa thư và giam giữ người đã là xử nhẹ tay rồi.

Mấy ngày sau, hôm nào bọn họ cũng nghe được có người bên dưới đến bẩm báo, nói Nghiêm Quan Ngọc khăng khăng muốn gặp Hạ Uyên, không gặp liền làm ầm lên.

Hạ Uyên có một đống việc phải làm, tất nhiên mặc kệ hắn, nhất quyết không chịu gặp.

Tiết Vân Chu ở bên cạnh xem kịch vui, cắn môi lầm bầm: "Dám nói em không có khí chất thế gia công tử, còn khinh bỉ em, cho hắn gấp chết luôn!"
Đúng lúc này Hà Lương Tài cầu kiến, nói là đã tìm được chỗ ở mới, hỏi bọn họ có muốn đi xem không.

Hạ Uyên quay đầu dùng ánh mắt hỏi Tiết Vân Chu, Tiết Vân Chu liên tục gật đầu: "Đi! Tất nhiên phải đi!".


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.