Lạc Tranh nghe vậy mặt biến sắc, ánh mắt lộ rõ nét lạnh lùng.
"Thương Nghiêu tiên sinh, hi vọng ngài tự trọng một chút!"
Dù nói thế nào, nàng cũng là bạn gái của bạn thân hắn, chẳng lẽ tên đàn ông lăng nhăng này lại không có chút khái niệm đạo đức nào? Sao hắn có thể nói với nàng những lời mập mờ ám muội như vậy?
"Thương Nghiêu tiên sinh, tôi hy vọng chúng ta có thể nói đến chuyện chính!" Lạc Tranh hít sâu một hơi, đè nén tâm tình đang khẩn trương, nhìn về phía hắn, dần khôi phục lại vẻ bình tĩnh và tỉnh táo thường ngày.
"Lạc tiểu thư chẳng phải muốn bàn chuyện hợp tác sao." Thương Nghiêu hoàn toàn buông nàng ra, ngồi thẳng lại ở ghế lái, nhếch miệng, "Tôi nói rồi, tôi thích hợp tác với người có thành ý."
"Chẳng lẽ trong mắt Thương Nghiêu tiên sinh, tất cả những việc tôi làm hôm nay còn chưa đủ thành ý?" Lạc Tranh nhẹ nhàng lên tiếng.
"Tôi hy vọng Lạc tiểu thư có thể hiểu rõ một điều..." Thương Nghiêu quay đầu nhìn nàng, mang theo sức mạnh trấn áp, "Nếu muốn hợp tác, cô phải thể hiện thành ý của mình. Hôm nay mới chỉ là bắt đầu, tôi không hứa hẹn những gì cô làm hôm nay có thể đổi lấy cơ hội hợp tác."
Lạc Tranh nghẹn lời, móng tay cơ hồ muốn xuyên thấu lòng bàn tay, nhưng vẫn nở nụ cười bình tĩnh thường ngày, "Không biết Thương Nghiêu tiên sinh còn muốn gì nữa đây?"
Thương Nghiêu nhún vai, hai tay buông thõng, "Đây là chuyện Lạc tiểu thư cần phải suy tính đi. Nếu cô muốn hợp tác, phải làm cho tôi thấy thành ý của cô! Nên biết, thành ý phải thể hiện bằng hành động, còn việc cô thể hiện như thế nào, không liên quan tới tôi."
"Thương Nghiêu tiên sinh..."
"Xin nhắc cô một câu!" Thương Nghiêu không cho nàng chút cơ hội lên tiếng, giọng điệu nhàn nhạt mang theo quyền lực khống chế hết thảy, "Văn phòng luật sư nổi tiếng trên thế giới nhiều không kể xiết, vì sao tôi phải nhất định hợp tác cùng các vị? Lạc tiểu thư muốn hợp tác, phải xem cô sẽ làm thế nào?"
Tâm tư Lạc Tranh bất giác căng lên. Nàng biết rõ những gì hắn nói đều là sự thật. Đúng vậy, trên thế giới có rất nhiều văn phòng luật danh tiếng cho hắn lựa chọn, bọn họ chỉ có thể được coi là một trong số đó mà thôi. Người đàn ông này nhìn bề ngoài có vẻ bất cần đời, bộ dạng tà mị lười biếng nhưng tâm tư vô cùng tinh tế. Nếu như không khiến hắn hài lòng, hắn tuyệt đối sẽ không vì quan hệ bạn bè mà thiên vị.
Nàng âm thầm hít sâu một hơi, xem ra, nhất định phải hao tốn không ít tâm tư với hắn rồi. Vì tương lai của văn phòng, nàng không thể không giành lấy sự tín nhiệm của hắn.
***
Khách sạn Park Hyatt Vendom, phòng Hoàng gia.
Bóng đêm mê say lòng người, trên cửa kính phản chiếu hình ảnh Lạc Tranh đang dạo từng bước trong phòng.
"Peter, cám ơn thông tin của anh!" Cúp điện thoại, Lạc Tranh thở phào nhẹ nhõm, ném điện thoại lên sofa, cả người mệt mỏi nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh.
Bàn tay đàn ông ôn nhu vòng qua, đặt lên bờ vai nàng, nhẹ nhàng xoa bóp.
Lạc Tranh nhắm mắt lại, hàng lông mi thật dài giống như cánh bướm khẽ rung động, đau nhức trên bả vai nhờ bàn tay kia xoa bóp đã thả lỏng đôi chút. Nhẹ nhàng áp má vào lòng bàn tay đó, Lạc Tranh khẽ thở dài...
"Tranh Tranh, nếu không chúng ta quên đi, trở về Hongkong tìm cách khác." Ôn Húc Khiên đau lòng nhìn bộ dạng mệt mỏi của nàng, khẽ nói.
Lạc Tranh mở mắt, nghiêng đầu nhìn Húc Khiên, tiếng nói dịu dàng nhưng vô cùng kiên quyết, "Không được, em nhất định phải giành lấy vụ hợp tác này."
"Anh không muốn em vất vả như vậy." Ôn Húc Khiên đau lòng nói, "Chuyện này em đừng bận tâm nữa, anh sẽ nói chuyện với Thương Nghiêu."
"Húc Khiên, Thương Nghiêu sẽ không vì giao tình với anh mà hạ thấp điều kiện đâu." Lạc Tranh ngồi dậy, dựa vào người Húc Khiên, nắm lấy bàn tay anh, "Yên tâm đi, chuyện mà em đã làm, nhất định sẽ làm đến cùng. Em đã tra được lịch trình ngày mai của hắn rồi."
Ôn Húc Khiên cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt có chút chần chừ...
"Tranh Tranh, em muốn..."
"Nếu hắn muốn nhìn thấy thành ý của chúng ta, vậy chúng ta sẽ cho hắn thấy!" Lạc Tranh nói, nét mệt mỏi trong mắt hoàn toàn biến mất, thay vào đó là ý chí chiến đấu rực lửa, "Chỉ cần chúng ta làm thật chu toàn, em không tin hắn sẽ không động lòng."
"Vì văn phòng, vất vả cho em rồi." Ôn Húc Khiên đau lòng ôm chặt nàng, thì thầm. Mấy ngày nay hắn cũng hối hả ngược xuôi, mong tìm kiếm thêm nhiều cơ hội hợp tác.
Ôn Húc Khiên luôn tin tưởng Lạc Tranh là một người nói được làm được. Tuy nàng là phụ nữ, nhưng năng lực không hề thua kém đàn ông, thậm chí còn tốt hơn. Văn phòng luật chỉ trong vài năm ngắn ngủi có thể phát triển thần kỳ như vậy, không thể thiếu công lao của Lạc Tranh.
"Còn nói những chuyện này làm gì." Lạc Tranh xoay người, vòng tay ôm lấy cổ Húc Khiên, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
"Chuyện của anh cũng là chuyện của em, cũng như năm đó em tốt nghiệp đại học, chuyện của em cũng là chuyện của anh."
Nhớ tới những năm học đại học, nếu không có Ôn Húc Khiên, nàng thật sự không biết sẽ vượt qua như thế nào. Khi đó, cha nàng vì nợ cờ bạc bị chủ nợ bức phải nhảy lầu, để lại món nợ khổng lồ cho hai mẹ con. Vì trả nợ, nàng phải đành nghỉ học đi làm kiếm tiền nhưng vẫn kiên trì ranh giới cuối cùng, chỉ tiếp rượu chứ không qua đêm.
Nhưng có một lần, một gã khách hàng say rượu tính cưỡng ép nàng. Trong lúc giằng co, may mắn Ôn Húc Khiên xuất hiện. Anh là đàn anh cùng trường, cũng là chủ tịch hội sinh viên. Sau khi biết chuyện của Lạc Tranh đã đi tìm nàng. Theo quan điểm của anh, một sinh viên giỏi luôn giành được học bổng như nàng mà nghỉ học thì thật sự đáng tiếc.
Về sau, Lạc Tranh với sự giúp đỡ của Ôn Húc Khiên đã có thể tiếp tục hoàn thành việc học. Từ buổi tối anh xuất hiện tại hộp đêm đó, trong chớp mắt Lạc Tranh đã quyết định sẽ dùng toàn lực để báo đáp người đàn ông này. Thời gian trôi đi, quan hệ giữa họ ngày càng thân thiết, Lạc Tranh cũng dần cảm mến Ôn Húc Khiên nhiều hơn.
Khi Ôn Húc Khiên đứng ra thành lập văn phòng luật riêng, nàng cũng không nói hai lời, trực tiếp cùng anh gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, từng bước làm nên thành tựu ngày hôm nay.
"Tranh Tranh..." Ôn Húc Khiên bị nét nhu tình nơi mắt nàng lan sang, đưa tay khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn, thâm tình vạn chủng cúi đầu xuống, đôi môi ấm áp chạm vào đôi môi đỏ mọng của nàng, vô cùng say mê.
Thân thể Lạc Tranh mềm mại như nước, để mặc bàn tay đàn ông nâng nàng lên, tiếng thở dốc yêu kiều, đáp lại nụ hôn ngày càng cuồng nhiệt của Ôn Húc Khiên.
Mỹ nhân mềm mại trong lòng khiến nhiệt tình của Ôn Húc Khiên không ngừng dâng cao, trong cơ thể sinh ra một loại cảm giác nóng bỏng quen thuộc, đem người con gái trong lòng ôm càng chặt, khiến cho thân thể mềm mịn của nàng kề sát chính mình, ánh mắt ôn nhu thường ngày cũng biến đổi, ngay cả tiếng thở cũng ngày một thô trọng.
"Húc Khiên..." Lạc Tranh có thể phát giác thân thể của anh biến hóa, vòng tay nhỏ bé quấn quanh cổ anh đổi thành chống lên lồng ngực, sắc mặt ửng hồng...
Một tiếng thì thầm, cơ hồ muốn lấy mạng Ôn Húc Khiên! Anh chẳng qua là người đàn ông hết sức bình thường, nhất là đối diện với một người đẹp như Lạc Tranh. Bàn tay đang nâng eo nàng bắt đầu không an phận di chuyển lên xuống đem theo luồng nhiệt nóng bỏng xuyên qua lớp vải, cảm nhận rõ ràng cơ thể mềm mại như không xương của nàng..
Sau một khắc, bế lấy người con gái trong tay, bước vào phòng ngủ...
Khi thân thể Lạc Tranh tiếp xúc với mặt giường mềm mại, mới phản ứng lại, còn chưa kịp ngồi dậy đã bị Ôn Húc Khiên đè xuống.
Thân thể nhỏ nhắn hoàn toàn bị thân hình to lớn của Húc Khiên đè lên. Ngay lập tức, đôi môi nóng bỏng của anh rơi xuống, tham lam chiếm cứ hương thơm nơi đôi môi đỏ mọng của nàng.
"Húc Khiên..." Lạc Tranh không biết làm thế nào cho phải. Khi môi anh trượt xuống phần gáy, nàng chợt cảm thấy ngực dâng lên một hồi lạnh lẽo.
"Húc Khiên, đừng như vậy." Nàng đem hai tay chống trên lồng ngực của anh, ánh mắt mê ly như mộng ảo.
Ôn Húc Khiên đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay nhỏ bé của nàng, cúi đầu xuống, sống mũi anh tuấn khẽ áp lên má nàng, không khó cảm nhận được hơi thở hổn hển của anh, ngay cả giọng nói cũng trở nên thô cát, khàn khàn, "Tranh Tranh, đêm nay ở lại trong phòng của anh, được không?"
Anh đưa ra lời mời vô cùng trực diện.
"Húc Khiên..."
"Tranh Tranh, cho anh, được không?" Ôn Húc Khiên buông bàn tay nhỏ bé của nàng, một lần nữa đè xuống, ôn nhu hôn hít lấy gương mặt xinh đẹp, "Em có biết anh yêu em nhiều thế nào, có biết anh muốn nhận được tất cả mọi thứ của em đến nhường nào không?"
"Húc Khiên, anh...tỉnh táo lại chút..." Lạc Tranh bị dọa đến không dám động đậy. Nàng đương nhiên biết rõ Ôn Húc Khiên sẽ không ép buộc mình, cũng biết anh rất yêu thương mình. Nhưng là, người đàn ông ôn nhu nhất vào giờ phút này vẫn vô cùng nguy hiểm. Nàng chỉ có thể dịu dàng lên tiếng, "Chuyện này không phải chúng ta đã bàn kỹ rồi sao?"
"Anh biết em muốn lưu lại thời khắc đẹp đẽ nhất cho đêm tân hôn, nhưng mà..." Ôn Húc Khiên hô hấp có phần nặng nề, nhất là khi người con gái bên dưới lại vô cùng mềm mại...
"Tranh Tranh, em là người con gái duy nhất anh muốn trong cuộc đời này. Anh yêu em, còn muốn nắm tay em đi cả cuộc đời, em sớm muộn cũng là của anh, không phải sao?"
"Đã như vậy, anh sẽ bằng lòng chờ thêm chứ?" Lạc Tranh ôn nhu như nước nhìn hắn, nhẹ nhàng nói. Nguồn: https://thegioitruyen.com
"Anh đợi đã bốn năm rồi, Tranh Tranh, em không thể tàn nhẫn như vậy." Ôn Húc Khiên nâng ngón tay của nàng, trừng phạt gặm cắn. Nhìn vẻ mặt nàng cất tiếng kêu đau mềm mại, trên mặt anh lại càng tràn ngập xuân tình.
"Húc Khiên, nếu như anh thật lòng yêu em thì nên tôn trọng em."
Ôn Húc Khiên nặng nề hít vào một hơi, cố gắng thả lỏng thân thể căng cứng, lại không chống đỡ nổi hương thơm của nàng, đem cả khuôn mặt vùi trong mái tóc mềm mại, thì thầm bên tai, "Tranh Tranh, sau khi nhận được vụ hợp tác này, gả cho anh, được chứ?"
"Không phải đàn ông luôn coi hôn nhân là phần mộ tình yêu sao?" Lạc Tranh cảm động nhìn anh, gương mặt xinh đẹp lộ ra chút dịu dàng. Khi ở trước mặt anh, nàng không phải giả bộ cường thế.
"Anh thì cho rằng hôn nhân là thiên đường." Ôn Húc Khiên khẽ hôn nàng "Bởi vì anh yêu em, bởi vì anh không đợi được nữa, anh muốn em là của anh, hoàn toàn thuộc về mình anh."
"Húc Khiên..." Lạc Tranh vô cùng cảm động, vùi đầu vào trong ngực anh, đời này kiếp này có thể được một người đàn ông yêu sâu đậm như vậy là chuyện hạnh phúc dường nào.
Nàng thường xuyên cảm giác mình không phải là người may mắn. Kể từ khi gặp được Húc Khiên, nàng mới biết cái gì gọi là vận may. Đúng vậy, Húc Khiên yêu nàng. Cho nên mới kiên trì tôn trọng yêu cầu của nàng đến vậy, bảo nàng làm sao có thể không yêu anh đây?
***
Chuồng ngựa Hoàng gia, vừa nhìn vào có thể nhận ra tất cả đều là các giống ngựa quý hiếm.
Một chú ngựa bạch được dắt ra, Lạc Tranh đầu đội nón kỵ sỹ, áo vest màu trắng, ngay cả găng tay cũng cùng màu, phối hợp cùng quần ống bó và ủng kỵ mã, vô cùng gọn gàng toát lên mười phần khí thế.