"Chị dâu...cô Giang, tôi nói tại sao phòng lại không đóng cửa, thì ra là cô ở đây chăm sóc Tiểu Nhung Nhung, anh tôi đâu? Đang tắm sao?" Trần Tiểu Bích vừa nói vừa bước vào, còn thò đầu nhìn vào phòng tắm.
"Anh cô đi công tác rồi, Tiểu Nhung Nhung kêu tôi đến chơi với nó, nó vừa mới ngủ." Bị người ta nói như vậy, Giang Nhung cũng có một chút khó xử, nhưng mà người ngay thẳng thì không việc gì phải sợ, cô không có tâm tư gì khác, cũng không sợ người khác nói gì.
"Quần áo cô ướt rồi, tôi đi tìm bộ đồ ngủ cho cô thay."
Trần Tiểu Bích quay người đi đến tủ áo quần trong phòng Trần Việt, trong tủ áo quần có rất nhiều quần áo mới đủ, đồ mùa nào cũng có, là anh trai cô ấy chuẩn bị cho Giang Nhung, cô chỉ tùy tiện lấy một bộ, là mặc được rồi.
Trần Tiểu Bích tùy ý cầm một bộ nói: "Những bộ này đều là làm theo size người của chị."
"Làm theo size người của tôi?"
"Không phải, ý tôi là vóc dáng của chị dâu tôi và cô không khác nhau lắm, chắc là cô có thể mặc vừa.
Mặc đồ của người khác thường không tốt lắm, Giang Nhung có chút do dự, cũng không đưa tay lấy.
"Không, cô không biết!" Không biết vì sao, nhìn Giang Nhung bình tĩnh như vậy, trong lòng Tiểu Bích xuất hiện một tia tức giận: "Chị dâu không ở đây mấy năm, anh tôi sống rất khổ sở, tôi trưởng thành lớn như vậy tôi cũng là lần đầu tiên thấy anh ấy hồn vía lên mây, cảm thấy bầu trời của anh ấy đang sụp xuống. Nếu như không phải... nếu như không phải có Tiểu Nhung Nhung ở bên...có lẽ anh tôi không sống tiếp được nữa."
Tiểu Bích dừng một chút, mắt không biết sao lại đẫm nước mắt, cô bình tĩnh nhìn Giang Nhung, ánh mắt bi thương lại thành khẩn: "Chị dâu tôi chính là tất cả của anh tôi, là cả thế giới của anh tôi, cô hiểu không?"
Giang Nhung và Tiểu Bích vốn không thân, nhưng qua mấy lần tiếp xúc, Giang Nhung đều cảm thấy cô ấy này là một người vui tươi lạc quan. Lúc này mắt Tiểu Bích rưng rưng, dường như là có bi thương tận xương tủy đè trên vai cô, ép tới mức cô ấy có thể gục ngã bất cứ lúc nào.
Giang Nhung không kìm được mà vỗ vai Tiểu Bích, muốn an ủi cô ấy, nhưng lại không biết nên nói gì.
Có lẽ...Tiểu Bích cho rằng cô có ý tứ gì đó với anh trai của co ấy, cho nên mới nói ra những lời này cho cô nghe.
Hy vọng cô có thể hiểu, trong tim Trần Việt chỉ có người chị dâu không biết đã đi đâu kia, hy vọng cô đừng đối với Trần Việt có ý nghĩ không an phận.